Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 52




Vì không muốn một ngày nào đó thấy bé cáo vô tội xuất hiện trên bàn ăn, Trường Ly đành thòm thèm nhìn con chim non lăn lộn trên người cục bột trắng mỗi ngày.

Đời kiếm không còn gì đau khổ hơn chuyện chỉ được nhìn mà không được sờ.

Trường Ly bực bội bay ra ngoài, nàng muốn sang đỉnh Bích Vân tán gẫu với bọn kiếm linh để trút xả cõi lòng.

Vẫn là chỗ cũ, vẫn là đám kiếm linh cũ đang tụ tập nói chuyện rất ồn ào.

“Giang Sách là thằng khốn lừa đảo, hôm qua hắn dám lừa ta ăn cháo bạch lan, còn bảo là cháo rễ sa mộc. Nếu mũi ta không thính thì suýt rơi trúng bẫy của hắn rồi.”

“May quá là may, hôm qua ta được ăn cháo lục cầu.”

“Ta sẵn sàng đổi mười nghìn sợi tóc của Giang Sách để đại sư không nấu thêm món nào kỳ cục nữa.”

Trường Ly nghe mà run hết cả kiếm.

Chẳng biết Giang sư huynh có biết linh kiếm nhà hắn rất thích lấy tóc của hắn ra ước bậy ước bạ không.

Trường Ly được đám kiếm linh chào đón nhiệt liệt.

“Bé Trường Ly, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đàn đúm với bọn ta thế?”

“Hay cô cũng giẫm trúng mìn sản phẩm mới của đại sư rồi?”

Trường Ly lắc đầu, làm sao có chuyện nàng giẫm mìn được chứ.

Nàng kể lại chuyện bé cáo cho họ nghe rồi không kìm được mà thở dài.

“Ta chỉ muốn được sờ lông mỗi ngày thôi mà sao khó khăn dữ vậy?”

Kiếm linh số 1 nghĩ cách hộ nàng: “Cô muốn sờ lông à? Chẳng phải Linh Thái Viên nuôi gà sao? Cô cứ tới đó mà sờ.”



Nghĩ tới bộ lông ngắn cũn của lũ gà Phi, Trường Ly không ưng lòng: “Thôi, lông gà không mềm bằng lông cáo.”

“Mọi người không biết đâu, lông bé cáo kia vừa trắng vừa mềm, vùi người trong đó cứ như ngã vào đám mây ấy, lông bọn gà Phi thua xa.”

Kiếm linh số 2 trầm tư hồi lâu rồi nói, “Thế con hạc của Chưởng môn thì sao? Con hạc ấy được chăm kỹ hơn bọn gà nhiều, thoạt trông rất bóng bẩy mượt mà, chắc sờ cũng đã lắm.”

Khóe môi Trường Ly giật giật, xem ra không chỉ có một thanh kiếm là nàng để mắt tới hạc của Chưởng môn.

“Cảm giác sờ lông chim không giống sờ lông cáo đâu.”

Lúc này, kiếm linh số 3 chợt nảy ra một ý.

“Nghe nói Sự Vụ Đường mới có nhiệm vụ mới là thỏ yêu làm loạn ở trấn Lưu Vân, chắc độ mềm của lông thỏ không thua gì lông cáo nhỉ?”

Kiếm linh số 1 không đồng ý: “Dù nhận nhiệm vụ này thì bọn mình cũng phải đi giết yêu chứ không lẽ bắt con thỏ yêu kia về nuôi chắc?”

Kiếm linh số 3 phản pháo: “Cảm hóa Yêu tộc cũng là một phần nhiệm vụ mà? Chẳng phải hồi trưởng đỉnh Ngọc Hoa còn trẻ từng nuôi một con mèo yêu rồi nó suýt ăn sạch cá trên đỉnh Ngọc Hoa à?”

Trường Ly càng nghe thì mắt càng sáng rỡ.

Nếu có Yêu thì tốt quá, nàng đang lo không tìm thấy cách tới Yêu giới đây.

Dù có sờ được lông con thỏ yêu kia hay không thì nàng cũng phải nghĩ cách dụ Yên Tiểu Cửu nhận nhiệm vụ này mới được.

Trường Ly sợ đến chậm sẽ có người giành mất nhiệm vụ ấy bèn vội vàng chào tạm biệt đám linh kiếm rồi phi như điên về đệ tử xá.

Còn chưa vào đến phòng, Trường Ly đã gào lên: “Yên Tiểu Cửu, bọn mình về tông môn hơi lâu rồi, đã đến lúc ra ngoài làm nhiệm vụ tiếp rồi nhỉ?”

Yên Cửu thấy Trường Ly hăng hái bất thường thì nổi lòng nghi ngờ.

“Thái Diễn chân nhân còn chưa vội thì nàng vội cái gì?”

Trường Ly nghiêm mặt nói: “Thì vì ta nghĩ cho vinh quang của đỉnh Vô Danh bọn mình mà. Huynh vốn là đệ tử đỉnh Vô Danh mà không thấy nóng ruột muốn nỗ lực cày nhiệm vụ mang vinh quang về cho tập thể sao?”

Yên Cửu thoáng híp mắt lại, trực giác mách bảo chàng rằng cô nhóc kiếm linh có gì đó bất ổn.

Bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Yên Cửu, Trường Ly lập tức đổi bài khác.

“Nếu không ra ngoài thì huynh cho ta mượn bé cáo chơi vài hôm đi.”

Yên Cửu lập tức bỏ qua tia ngờ hoặc vừa lóe lên trong đầu, quyết đoán bỏ cây quạt lá đề đang cầm xuống.

“Bây giờ bọn mình tới Sự Vụ Đường luôn đi.”

So với việc để bé Trường Ly suốt ngày rình rập con cáo non, chẳng thà ra ngoài để phân tán bớt sự chú ý của nàng còn hơn.

Một khắc sau, quản sự Sự Vụ Đường vừa trông thấy Yên Cửu nhiều ngày chưa gặp đã cười giãn hết nếp nhăn trên mặt ra.

“Lâu lắm mới gặp, hôm nay cậu tới nhận nhiệm vụ à?”

Yên Cửu vừa dạ một tiếng vừa hướng mắt về phía mớ thẻ nhiệm vụ treo trên tường.

“Dạo này có nhiệm vụ gì mới không ạ?”

Quản sự nhiệt tình nói: “Dạo này mới có thêm kha khá nhiệm vụ đấy, một là có rất nhiều hoa cỏ quý chết héo không rõ nguyên nhân trong Bách Hoa Viên ở Xuân Châu, cần tra xét gấp; hai là núi Đông Độ có hiện tượng lạ khiến núi sạt lở; ba là nghe đồn trấn Lưu Vân có thỏ yêu làm loạn...”

Yên Cửu vân vê cằm, chậm rãi nói: “Từ tông môn tới Xuân Châu hơi xa...”

Số hàng dự trữ gần đây chàng tăng ca nấu dự trữ e là không đủ cho Thẩm sư huynh bán trong vòng một tuần, tốt nhất là tìm nhiệm vụ gần chút.

Quản sự nhanh trí đáp ngay, “Gần thì có nhiệm vụ núi Đông Độ, nếu đệ tử Trúc Cơ cưỡi kiếm bay thục mạng thì chắc tầm hai ngày là tới rồi.”

Yên Cửu tính toán, nếu cưỡi kiếm mất hai ngày thì cưỡi xe mây cùng lắm chỉ tốn một ngày, khoảng cách này rất ổn.

Thấy Yên Cửu định giơ tay cầm thẻ núi Đông Độ, Trường Ly vội nói: “Bình thường bọn mình ở trong tông môn ngắm núi chưa đủ hay sao, khó khắn lắm mới được ra ngoài một chuyến, chi bằng đổi cảnh khác đi.”

Yên Cửu khựng tay lại, dời sang phải một tấc, gỡ thẻ trấn Lưu Vân xuống.

Nếu chàng nhớ không nhầm thì đường tới trấn Lưu Vân chỉ mất thêm nửa ngày so với núi Đông Độ.

Tuy quản sự không rõ vì sao chàng đột nhiên đổi ý nhưng vẫn ghi chú vào sổ nhiệm vụ.

“Yêu tộc vốn xảo trá, cậu cần thận trọng với nhiệm vụ trấn Lưu Vân này, làm gì cũng phải nghĩ kỹ nhé.”



Yên Cửu gật đầu đồng ý.

Chàng không rõ Thỏ tộc nghe từ xảo trá này sẽ cảm thấy thế nào, dù sao trong mắt Cáo tộc bọn họ thì đây chính là lời khen.

Ra khỏi Sự Vụ Đường, Yên Cửu tới báo cho Thẩm sư huynh biết tin mình sắp đi xa khiến hắn cảm thấy như vừa bị sét đánh.

“Yên sư đệ, nếu đệ đi thì chuyện làm ăn của bọn mình phải làm sao đây?” Tiếng cuối được Thẩm sư huynh ngân cao bất thường.

Với hắn thì chuyện kiếm tiền gặp trắc trở còn đáng sợ hơn cả trời sập.

Yên Cửu giao hết chỗ hàng dự trữ cho hắn, “Chỗ này đủ cho huynh chống đỡ dăm ba bữa đấy.”

Thẩm sư huynh nhìn Yên Cửu với ánh mắt đầy lưu luyến, cứ như nhìn cái cây rụng tiền lấp lánh của mình tự dưng mọc chân chạy mất vậy.

Bị nhìn chòng chọc mãi, Yên Cửu vô thức run một cái.

Chàng chà mu bàn tay đang nổi da gà, nhượng bộ: “Dọc đường ta sẽ nhín thời gian làm thêm mớ nữa gửi về tông môn cho huynh.”

Thẩm sư huynh nghe vậy lập tức cười khanh khách với Yên Cửu rồi giơ tay vỗ vai chàng.

“Ta biết ngay là Yên sư đệ rất đáng tin mà!”

Yên Cửu lại mời Dư sư huynh đi làm nhiệm vụ chung.

Dư sư huynh là người thật thà nói ít làm nhiều, đúng là một công sự tuyệt vời để làm nhiệm vụ chung.

Đương nhiên lý do quan trọng nhất là vì Yên Cửu vẫn không từ bỏ ý định nấu thử món mới.

Nếu đi xa không bắt ép kiếm Thái Diễn được thì đành phải cậy nhờ Kiếm huynh vậy.

Kiếm huynh ở bên sườn kia đỉnh Vô Danh chợt thấy sống lưng lạnh buốt.

Hắn lẩm bẩm: “Chắc mình phải nhờ Dư Hằng tới đỉnh Chu Minh một bùa chống sao Thủy nghịch hành để đổi vận mới được.”

Cùng lúc đó, Trường Ly và Yên Cửu vừa thu xếp hành lý xong phải đối mặt với vấn đề lớn nhất trước khi đi.

Bọn họ nảy sinh tranh chấp về chuyện có nên mang theo bé cáo xuống núi hay không.

Yên Cửu: “Vứt một con cáo lớn tướng thế lại trông nhà là quá chuẩn rồi, đâu thể để nó không làm mà ăn mãi được.”

Trường Ly cực lực phản đối: “Yên Tiểu Cửu, nó là cáo chứ đâu phải chó.”

“Hơn nữa sao có thể vứt một bé cáo nhỏ xíu như vậy ở nhà được hả?”

Ánh mắt Trường Ly nhìn Yên Cửu y như nhìn đám bố mẹ không có trách nhiệm và lương tâm vậy.

Yên Cửu bật tiếng cười nhạt, tuổi tác của Yêu tộc chẳng liên quan gì tới ngoại hình hết.

Đừng thấy con cáo này nhỏ mà lầm, nó cực rành cách săn chim ăn thịt, có vứt trong nhà cả năm cũng không chết đói nổi.

Trường Ly lại hỏi: “Nhỡ khi bọn mình không có nhà, nó chuồn ra ngoài rồi bị lạc đường thì sao?”

Yên Cửu đáp tỉnh bơ: “Chỉ cần nó không ăn gà của Linh Thái Viên và hạc của Chưởng môn thì chẳng thể xảy ra chuyện gì trong tông môn hết.”

Trường Ly vắt óc suy nghĩ, rồi gằn giọng nói: “Chẳng phải trấn Lưu Vân có thỏ yêu làm loạn à? Cáo khắc thỏ, mang nó đi là chuẩn bài rồi!”

Yên Cửu cứng họng.

Chàng đâu thể bảo trong nhóm đã có một con cáo, mang đi cũng bằng thừa được.

Cuối cùng, bé cáo thành công ngồi trên vai Yên Cửu.

Nhìn từ xa cứ tưởng chàng đang quấn khăn lông cáo.

Nếu đã mang cáo theo thì mang thêm một con chim cũng chẳng sao.

Để công bằng thì chim non được chia cho Trường Ly.

Khi gặp nhau dưới chân núi, Dư sư huynh thấy tổ hợp bốn mạng nhà nọ thì thoáng hoảng hồn.

Hình như bọn họ không xuống núi làm nhiệm vụ mà đang dắt con ra ngoại ô dạo chơi.



Dọc đường đi, Yên Cửu luôn ở trong xe nấu cháo lục cầu.

Trước mắt thì đây là món được linh kiếm toàn tông môn yêu thích nhất nên cần nấu số lượng lớn.

Vì trong xe mây cứ lởn vởn mùi thơm mãi không tan, đừng nói là Trường Ly mà ngay cả Kiếm huynh cũng lén nuốt nước miếng vô số lần.

Dư sư huynh nhìn cái nồi nhỏ sôi ùng ục, buột miệng hỏi: “Yên sư đệ, món này chỉ nấu cho kiếm chứ người không ăn được à?”

Trường Ly và Kiếm huynh đồng loạt nhìn Dư sư huynh với vẻ mặt khiếp sợ.

Không ngờ Dư sư huynh thoạt trông có vẻ đàng hoàng thế mà lại tính giành ăn với linh kiếm.

Yên Cửu không hề hoang mang, dùng cái muôi dài khuấy hai vòng khiến mùi thơm càng nồng hơn.

Chàng thủng thẳng đáp: “Ăn thì ăn được...”

Mắt Dư sư huynh đang sáng rỡ thì nghe chàng nói tiếp: “Nhưng ăn xong có bị sao không thì ta không biết.”

Ánh sáng trong mắt Dư sư huynh vụt tắt.

Lúc bọn họ tới trấn Lưu Vân, trời đã tối.

Khác với trấn Hồng Sơn, trấn Lưu Vân rất đông đúc, phố xá phồn hoa náo nhiệt, trông chẳng có vẻ gì là đang có yêu làm loạn cả.

Bọn họ thuận lợi tìm thấy một quán trọ, tiểu nhị của quán vừa dẫn họ đi xem phòng vừa kể lại nguồn gốc của sự náo nhiệt này.

“Hai hôm nữa là đến lễ thả hoa đăng của trấn Lưu Vân bọn ta, đến lúc đó hai vị nhất định phải ra đường xem nhé. Lễ thả hoa đăng cũng là ngày bái thỏ tiên, không thể bỏ lỡ được.”

Dư sư huynh nghe thấy hai chữ “thỏ tiên” thì không khỏi sửng sốt, “Thỏ tiên á? Không phải là yêu...” à.

Vừa nghe thấy chữ “yêu”, mặt tiểu nhị biến sắc ngay.

Hắn vội xùy xùy hai tiếng, cuống quýt nói: “Quý khách có thể ăn bừa chứ đừng nói bậy thế!”

Rồi tiểu nhị lẩm bẩm gì đó rồi vái không khí hai cái, ý bảo người ngoài không hiểu chuyện nên mới đắc tội thỏ tiên, không liên quan gì tới quán trọ của bọn họ, mau thỏ tiên đừng giận cá chém thớt.

Từ đó về sau, thái độ của tiểu nhị lạnh nhạt hẳn.

Hắn không nói gì thêm, vừa đưa họ tới cửa phòng là đi luôn không thèm ngoảnh lại.

Trường Ly nghi rằng nếu bọn họ chưa trả tiền thì chắc gã tiểu nhị này sẽ đuổi họ ra khỏi quán trọ luôn.

Vào đến phòng, Trường Ly nói thẳng: “Không ngờ con thỏ yêu này lại được lòng dân thế, ngay cả tiểu nhị quán trọ cũng thành kính như vậy chứng tỏ nó rất có uy tín trong trấn.”

Yên Cửu ngó chiếc đèn lồng hình thỏ từ từ sáng lên ngoài cửa sổ, gõ tay lên bệ cửa sổ như có điều suy nghĩ.

“Rốt cuộc là tiên hay yêu thì hai hôm nữa bọn mình cứ xem là khắc biết.”