Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 62-2: Rất Thích




Mấy đạo sĩ đang hôn mê tại lan can lại bị đá đánh trúng huyệt đạo, một người mơ mơ màng màng xoa huyệt Thái Dương mở to mắt, ngáp một cái, lại thấy trên song sa chiếu ra từng đốm quang ảnh vàng xanh, hắn giật mình một cái, lập tức đánh thức mấy người bên cạnh: "Các ngươi mau nhìn!"

Mấy người tập trung nhìn vào, ngay sau đó hai mặt nhìn nhau, nhấc đèn lồng lên, mở cánh cửa đã khoá ra, một đạo sĩ đánh bạo đi vào đi dò xét.

"Là đom đóm?"

Đạo sĩ lau tầng mồ hôi trên đầu, nhìn thấy những ánh sáng đom đóm di động, nhẹ nhàng thở ra.

Ngày mùa hè có đom đóm cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

Hắn mới xoay người, lại cảm giác có thứ gì dường như bám vào phía sau lưng mình, hắn hoảng sợ, ném thẳng đèn lồng trong tay, lập tức chạy ra ngoài.

"Làm sao vậy?"

Mấy đạo sĩ bên ngoài chợt thấy tình trạng hắn như vậy, cũng khẩn trương lên.

Đạo sĩ trẻ kia thăm dò phía sau lưng mình, lại lấy ra mấy con ve và châu chấu.

"Thứ này cũng có thể dọa ngươi sợ?"

"Lá gan ngươi cũng quá nhỏ đó, bất quá là mấy con côn trùng thôi mà."

Mặt đạo sĩ khác đều như cười nhạo nhìn hắn, ngươi một câu ta một câu.

Đạo sĩ trẻ kia cũng có chút xấu hổ, căm giận bóp ch·ết mấy con côn trùng đó: "Còn không phải hôm nay Đại công chúa mới đâm đầu ch·ết ở điện phía dưới sao? Mới vừa rồi lại nhìn thấy bên trong có ánh sáng, trong lòng tự nhiên khẩn trương chút thôi."

Hắn vừa nói vừa ném mấy con côn trùng xuống lan can đá.

"Đại công chúa này cũng thật là, bởi vì nàng, chúng ta lại phải làm vài lượt pháp sự, một chút nhàn rỗi bài bạc uống rượu cũng không có."

Một đạo sĩ trung niên vuốt vuốt chòm râu, thở dài.

"Hiện giờ canh gác cũng là ngủ gà ngủ gật, không bằng chúng ta lúc này......" Một người khác nói một nửa, quay đầu lại nhìn thấy phòng trong đen như mực b·ốc lên ánh lửa, thần sắc hắn đại biến.

Đạo sĩ trẻ cũng xoay người theo tầm mắt hắn, lúc này mới sợ hãi phát hiện vừa rồi mình chạy trốn quá gấp, cũng không biết đã ném đèn lồng ở đâu, lúc này vậy mà lại bị bắt lửa.

Đêm hè khô ráo, hỏa thế lan tràn rất nhanh, mấy người hoang mang r·ối l·oạn ở trên lầu kêu "Đi lấy nước", ng·ay sau đó mới có một người nhớ trong đó có một hồ nước, mấy người đi vào mang nước dập tắt lửa, nhưng nước hồ kia ít, cũng không thể dập tắt thế lửa lớn trước mắt, mà những cuốn sách hợp với kệ sách cháy hừng hực, ngọn lửa liếm láp xà ngang trên cao, lòng bọn họ sinh sợ hãi, từng người một chạy ra ngoài.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Thiếu niên một thân y phục thị vệ, xuyên qua cung hẻm thật dài, vì có thị vệ của Mộng Thạch tiếp ứng, hắn thực thuận lợi bước vào Trường Định cung.

"Chiết Trúc công tử, như thế nào?"

Mộng Thạch lo lắng cho hắn, từ lúc hắn đi vẫn luôn chờ ở thư phòng.

"Ngoại trừ khóa cài dùng để cố định xích sắt trên vách ra, cũng không nhìn thấy thứ gì khác."

Chiết Trúc nửa rũ mi mắt.

"Khóa cài? Chẳng lẽ bọn họ còn từng dùng xích sắt trói nàng? Bọn họ sao dám?" Mộng Thạch chỉ nghe xong cái này, hắn đi qua đi lại một lát, mày nhăn đến cực chặt: "Nhưng ta thấy phụ hoàng hiện giờ quan tâm nàng cũng không phải giả bộ, Lăng Sương cũng tuyệt không dám có chút p·h·á h·oại nào với nàng, như vậy nàng ở trong lầu các kia đến tột cùng đã xảy ra cái gì?"

Mộng Thạch không nghĩ ra.

"Không có người nào vừa sinh ra đã nghe lời."

Chiết Trúc nhớ tới chữ trên tờ giấy hình con bướm bị hắn rút lên từ khe đất: "Có lẽ khi đó, nàng còn chưa được xem là cô nương nghe lời, trong xương cốt vẫn có vài phần phản nghịch."

"Mà thương tổn, chưa chắc chỉ có trên da thịt."

Cuốn kinh đầy bàn, bức tường chi chít nét vẽ hỗn loạn, còn có tiếng nước rơi từng giọt từng giọt từ dễ nghe trở nên chói tai, mơ hồ phác họa ra một tiểu cô nương bị nhốt trong lầu cao bốn năm.

Con bướm lúc chưa sinh ra hai cánh, cũng không biết bản thân mình đã chịu tr·a t·ấn như thế nào, hoàn toàn bị vây khốn trong kén nhộng.

"Nàng không chịu nói, ngươi và ta cũng đừng hỏi nàng,"

Trong lòng Mộng Thạch không hề dễ chịu, "Việc này cứ để ta đến chỗ Lăng Sương tìm đáp án, Tích Nghi ch·ết ở Trích Tinh đài, ta cũng có công vụ trong người, sẵn dịp cũng hỏi hắn một chút."

"Điện hạ!"

Ngoài thư phòng, truyền đến giọng nói một hoạn quan: "Trích Tinh đài cháy!"

Cái gì?

Mộng Thạch theo bản năng quay mặt lại, hắn đối diện với đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của thiếu niên, giữa quang ảnh tranh tối tranh sáng.

Đến khi thiếu niên muốn ra cửa, Mộng Thạch bỗng nhiên gọi lại: "Chiết Trúc công tử."

"Hiện giờ căn cơ ta chưa ổn, ngươi trước không cần ra tay với Lăng Sương, hắn hiện giờ vẫn là đại chân nhân phụ hoàng coi trọng, Tích Nghi ch·ết, phụ hoàng có lẽ sẽ không để ý, nhưng nếu đại chân nhân ch·ết, chắc chắn hắn sẽ không mắt nhắm mấy mở nữa, một khi ngươi đi nhầm một bước, tai họa sẽ quấn thân."

"Huống chi bên người Lăng Sương hắn thường có đạo sĩ võ công không tầm thường bảo hộ, hiện giờ không phải thời cơ gi·ết hắn, quan trọng nhất, là ngươi đưa Vi Vi rời khỏi nơi đây, việc này chúng ta cần có kế hoạch đàng hoàng."

Mộng Thạch nhìn chằm chằm bóng dáng hắn: "Ngươi yên tâm, ở thời điểm ta mất đi Yểu Yểu, ngay lúc ta chật vật khổ sở nhất, Vi Vi cho ta rất nhiều an ủi, nàng rất biết ta hiểu ta, ta đã nói muốn cho nàng ở chỗ này cũng có thể tự do tự tại, nhưng hôm nay xem ra, nơi này với nàng mà nói, bất luận như thế nào đều là lồng giam, ta muốn để ngươi đưa nàng đi, rời khỏi nơi này, giống như trước kia, chân trời góc biển, vĩnh viễn tự do."

Lửa cháy trên Trích Tinh đài càng cháy càng lớn, lầu các được xây cao như vậy cứ thế sụp đổ dưới ánh trăng tròn trịa.

Thương Nhung bị tiếng đám cung nga cùng hoạn quan mồm năm miệng mười nói chuyện với nhau ngoài điện đánh thức.

Nàng mở to mắt, thấy con rối trước mặt đầu tiên, nàng ngồi dậy, bộ diêu trên đầu kêu vang leng keng leng keng một trận, nàng mặc một thân váy lụa, hạc văn bằng chỉ bạc ở cạnh ống tay áo hơi phiếm ánh sáng.

Song cửa sổ có một trận động tĩnh, nàng nghiêng mặt đi, thấy khung cửa sổ hướng mặt về phía núi rừng bị người đẩy ra từ bên ngoài, cũng không biết thiếu niên rửa mặt ở nơi nào, khuôn mặt trắng nõn tuấn tiếu dính đầy bọt nước, tóc mai đen nhánh cũng có chút ướt át.

Nội điện đốt vài trản đèn, thiếu niên vừa nhấc đầu, khi trông thấy cô nương ngồi trước bàn, hắn bỗng nhiên ngây dại.

Hắn chưa bao giờ thấy nàng mặc trang phục lộng lẫy như thế.

Búi tóc đen nhánh bới cao, bộ diêu điểm xuyết trân châu đá quý cắm nghiêng ở giữa, hoa lụa xanh nhạt pha lẫn màu trắng điểm xuyết thêm vào đó, giữa mày vẽ một chút hoa điền ửng đỏ.

Khuôn mặt nàng tựa hồ quét chút lớp phấn mỏng, màu sắc phấn mặt nhàn nhạt, khuyên tai treo trên vành tai nàng, soi rọi cái bóng đung đưa giữa cần cổ tinh tế trắng nõn của nàng.

Tâm thần hắn cũng lung lay theo.

"Nàng dùng phấn mặt ta mua cho nàng."

Vành tai hắn có chút nóng, lại xoay người vào cửa sổ đến gần nàng, nhịn không được tò mò đánh giá nàng.

"Hộp trước kia chưa kịp dùng đã thất lạc, lần này ta nghĩ, nhất định phải dùng," Thương Nhung có chút ngại ngùng với ánh mắt hắn, nhưng cũng không nỡ để hắn cứ nhìn chăm chú như vậy, nàng cũng nhìn lại hắn, nói: "Nếu không lại thất lạc, sẽ không còn cơ hội."

Rõ ràng nàng nói chính là phấn mặt.

Nhưng Chiết Trúc chăm chú nhìn nàng, ý cười ở đáy mắt thu liễm hầu như không còn.

Hắn cũng không nói lời nào, tùy ý nàng giữ chặt tay mình, theo nàng bước từng bước đến bàn bên cạnh ngồi xuống.

Trên bàn đều là điểm tâm tinh xảo, là Thương Nhung đặc biệt dặn Hạc Tử đi yêu cầu Ngự Thiện Phòng, nàng không chuẩn bị rượu, nhưng Chiết Trúc nhìn lướt qua, lại kéo kéo khóe môi, tháo hồ lô ngọc trên người mình xuống đặt lên bàn, nói: "Đã có mấy món này, sao có thể không có rượu."

"Chiết Trúc......"

Thương Nhung muốn ngăn cản, lại thấy hắn đã rót đầy một ly cho nàng, nàng mím môi, nhưng vẫn bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, đang muốn nói gì đó, lại nghe thiếu niên nói:

"Ngoài điện náo nhiệt như vậy, nàng không muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chuyện gì?

Thương Nhung không rõ nguyên do.

Chiết Trúc chỉ cười không nói, nhẹ hất cằm về phía nàng, ý bảo nàng đi ra ngoài nhìn xem.

Thương Nhung đứng dậy, ra nội điện, tiến đến cánh cửa điện màu son, nàng mở một cánh cửa, nhóm cung nga canh giữ bên ngoài cửa thoáng chốc nhìn lại.

"Công chúa."

Hạc Tử từ sau buổi chiều nghe công chúa lệnh trang điểm cho nàng cũng chưa từng vào điện, lúc này thấy nàng đẩy cửa ra ngoài, liền nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi: "Ngài muốn rửa mặt?"

Thương Nhung lắc đầu, lại phát hiện chân trời một mảnh hồng đỏ.

Nàng kinh ngạc hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"

"Là Trích Tinh đài, lầu các Trích Tinh đài nổi lửa, nghe nói hỏa thế rất lớn, dập mãi không tắt, lầu các kia đã sụp xuống rồi, hình như là có đạo sĩ để đèn lồng bên trong sau đó......"

Thương Nhung dần dần nghe không rõ tiếng nói Hạc Tử, nàng đóng cửa lại, xoay người vội vàng chạy vào nội điện.

Dưới đèn, thiếu niên kia vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay nắm hồ lô ngọc, cũng không biết hắn uống bao nhiêu ngụm rượu rồi, gương mặt trắng nõn nổi lên chút hồng nhạt, đôi mắt sương mù mênh mông, nhẹ nâng lên nhìn nàng.

"Nàng có một số việc không thể nói với ta,"

Tiếng nói thiếu niên dính cảm giác say có chút nhừa nhựa lười biếng, hắn một tay chống cằm, "Ta cũng có vài lời không muốn nghe nàng nói."

Ngón tay thon dài của hắn ngoéo một cái.

Thương Nhung hoảng hốt, nhìn hắn đến gần, nàng gần như lẩm bẩm: "Chàng làm? Đúng hay không?"

"Ừm."

Khóe mắt hắn càng sâu, ngồi ở bàn nhìn nàng: "Nếu nó là cơn ác mộng nàng không thể tự thoát ra, như vậy hiện giờ, nó đã không còn tồn tại nữa."

"Vi Vi, nàng cần phải quên nó đi."

Hắn nói: "Ta nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này."

Thương Nhung không kiềm chế được dòng lệ trong hốc mắt, tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, rõ ràng, tối nay nàng đã quyết định sẽ chia tay hắn.

Thanh âm Trích Tinh đài sụp xuống xuyên qua cửa điện mơ hồ truyền đến, thật nhiều ký ức liên quan đến nàng đều bị trận lửa lớn thiêu đốt.

Vì sao hắn nhất định phải cứu nàng?

Rõ ràng, nàng đã học chấp nhận số mệnh của mình.

Chỉ là --

Chỉ là --

Ngọn đèn dầu trong nội điện lay động, Thương Nhung cúi người, bộ diêu bên mái lắc nhẹ, nhẹ chạm vào gò má thiếu niên, nàng hôn xuống bờ môi của hắn.

Nước mắt tích trên gương mặt hắn.

Thiếu niên bỗng nhiên ngửa ra sau ngã xuống đất, Thương Nhung bị dọa đến nước mắt ngừng rơi, nàng lập tức ngồi xổm xuống: "Chiết Trúc?"

Lông mi mảnh dài khẽ nhúc nhích, thiếu niên mờ mịt mở hờ mắt.

"Rượu của Thập Ngũ ca, quá mạnh."

Hắn như nỉ non, Thương Nhung không nghe rõ, liền cúi đầu.

Tay hắn bỗng nhiên nâng mặt nàng lên, rõ ràng hắn đã say khướt, gò má đỏ ửng càng đậm, nhưng hắn nhìn nàng, lại bỗng nhiên nhẹ giọng cười: "Nàng như vậy,"

Ánh mắt hắn trở nên mê ly, "Ta thật sự rất thích."