Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 101: Thiên Đạo Chi Tử




Tước Tiên Minh như bị sét đánh, tự lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng, tại sao ngươi lại trở nên như vậy?!”



Đứa bé ngọc tuyết đáng yêu, hiền lành nhu nhược hiện lên trong đầu, dung mạo thân hình nhanh chóng thay đổi, biến thành Thiên Hồ Cảnh chủ gầy gò cao ráo, nói năng tùy tiện mỹ diễm trước mắt.



Trước đây áy náy hoài niệm, hiện tại căm ghét tức giận, hai loại cảm xúc kịch liệt đối chọi, cơ hồ đem hắn xé nát.



Tước Tiên Minh sụp đổ hô lên: “Ngươi không phải Tiểu Viên của ta!”



Thanh âm quanh quẩn vang vọng trong tẩm điện rộng rãi.



Tước Tiên Minh nhào về phía Hồ Tứ: “Ngươi trả Tiểu Viên lại cho ta!”



Hồ Tứ vẻ mặt trầm tĩnh, chăm chú nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: “Khóa.”



Kim Tỏa Liên quanh co đầy đất tựa sinh linh tính, như rắn trườn quấn lấy mắt cá chân của Tước Tiên Minh, hắn lảo đảo ngã xuống, ngã vào lòng Hồ Tứ, bị ôm về lồng vàng.



“Mẹ nó ngươi thả ông đây ra!” Tước Tiên Minh phản ứng so với trước đây càng thêm kịch liệt. Nhưng hắn đập, đánh không làm đối phương bị thương, chỉ làm mình kiệt sức.



Lát sau, trong lồng vàng tiếng xiềng xích va chạm, tiếng giãy dụa rên rỉ dần dần yếu ớt.



Hồ Tứ sửa sang lại ống tay áo, đóng cửa lồng lại, một mình rời khỏi tẩm điện, đến bên bở Thiên Hồ.



Đêm đã khuya, Thiên Hồ giống như một mặt gương to lớn, trôi lơ lửng giữa mây mù. Gió nhẹ phe phẩy, nước gợn rạo rực, trăng sáng cô độc chiếu xuống mặt hồ, ánh trăng như bạc lấp lánh.



Thiên Hồ Đại Cảnh rời xa tranh đấu rắc rối chốn nhân gian, quỳnh lâu ngọc vũ lam bạn với nhật nguyệt cùng biển sao. Khi ca múa ngừng nghỉ, đèn đuốc rực rỡ đã tắt, mỹ tỳ người làm ngủ say, nơi này mới để lộ hình dáng nguyên thủy, không dính một chút yên hỏa thế tục.



Hồ Tứ đứng ở ven hồ, nhìn mây bay, ngắm trăng sáng.



Sau khi hắn rời khỏi Hàn Sơn, tự lập môn hộ, Thiên Hồ Đại Cảnh là tạo vật hắn hài lòng nhất, chỉ có “Vạn Cổ Trường Xuân Trận” nghịch chuyển thiên thời là có thể sánh bằng.



Đáng tiếc, sư phụ của hắn và Tễ Tiêu đã về cõi tiên, chưa từng tận mắt trông thấy này này. Mỗi khi nhớ tới chuyện đó, trong lòng Hồ Tứ luôn có sự tiếc nuối nhàn nhạt, giống một đứa trẻ nộp bài thi trước khi hết giờ, nhưng không được tiên sinh khen ngợi vậy.



Thời niên thiếu hắn bái nhập Hàn Sơn, khi đó Luận Pháp Đường của Hàn Sơn, có rất nhiều quy củ nghiêm khắc. Lúc nào lên lớp, lúc nào tắt đèn đi ngủ, lúc nào hoàn thành bài tập, lúc nào vẩy nước quét dọn. Tiểu đệ tử địa vị thấp nhất, đặt câu hỏi cũng phải xem sắc mặt của trưởng lão giảng bài.



Đây không phải cuộc sống tu hành Hồ Tứ mong muốn, hắn tu đạo, là để giống với khổng tước yêu gặp được khi còn thở bé, tùy ý tìm vui, vô câu vô thúc. Từ lúc đó bắt đầu, Hồ Tứ trở nên chán ghét quy tắc, chán ghét ràng buộc.



Hắn và Tễ Tiêu ở Luận Pháp Đường bị bạn học cô lập, bắt nạt, may mắn gặp được sư phụ, mới bị đuổi xuống Hàn Sơn.



Ban đầu nhập đạo, sư phụ nói, mục đích của người tu hành là theo đuổi phi thăng. Nhưng phi thăng không phải chuyện trong một sớm một chiều, trước khi phi thăng, các ngươi muốn làm gì?



Hồ Tứ nói: “Ta muốn siêu thoát nhân thế, đến một nơi không có quy củ.”



Sư phụ lo lắng nói: “Cái này, không thể dễ dàng hơn so với phi thăng được.”



Tễ Tiêu nói: “Ta muốn thay đổi Hàn Sơn, thay đổi nhân gian, lập lại quy tắc nhân gian.”



Sư phụ càng lo lắng: “Cái này, so với siêu thoát nhân thế lại càng khó.”



Sau đó, Tễ Tiêu triển lộ ra thiên phú luyện kiếm kinh người, Hồ Tứ đổi sang tu tập bàng môn đạo pháp.



Ở Hàn Sơn Kiếm Phái, một người không muốn luyện kiếm, chắc chắn sẽ trở nên xa lạ với các kiếm tu. Hồ Tứ một lần nữa trở thành trò cười ở Hàn Sơn.



Hồ Tứ thỉnh giáo sư phụ: “Nếu một người, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của kẻ khác, hắn sẽ trở nên thế nào?”



Sư phụ suy nghĩ một lát, nghiêm túc đáp: “Trở thành Thánh nhân, hoặc là phế vật.”





Một người không muốn thể hiện giá trị bản thân, không muốn lấy được sự tôn trọng của người khác, không quan tâm thế tục phán xét, kết cục sau cùng chính là hai loại người này.



Bởi vậy có thể thấy Thánh nhân cùng phế vật, ở trình độ nào đó tương đồng, đều cần thiên phú cực cao, mới làm được.



Lúc đại hạn của sư phụ buông xuống, nói với Hồ Tứ: “Ngươi có thể khiến mình sống sung sướng, là rất có bản lĩnh. Ngươi có loại bản lĩnh này, vi sư yên tâm. Nhưng có đôi khi, đứng trên lập trường của người khác mà suy nghĩ một chút, sẽ khiến mình càng vui vẻ hơn.”



Hồ Tứ nói: “Đệ tử ngu dốt, không hiểu.”



Trăm năm sau, Hồ Tứ thần thông đại thành, đem một vùng hồ thăng lên bầu trời. Trong truyền thuyết của người phàm, gọi nó là tiên cảnh.



Nhưng rất nhiều tu sĩ không hiểu, loại người như Hồ Tứ, dựa vào đâu mà chứng đạo chứ?



Những kiêng kỵ tu sĩ có thể phạm, hắn đều phạm cả. Hắn vứt kiếm đổi tu bàng môn, hơn nữa tu rất tạp, luyện khí luyện đan suy diễn thuật, thậm chí là Phong nguyệt đạo. Hắn không chú trọng khổ tu thanh tu, cuộc sống xa hoa.



Đúng theo như lời Tễ Tiêu: Rất nhiều người đều không thích Hồ Tứ. Nhưng Hồ Tứ cũng không cần người khác thích.



Nếu bàn về nhân quả, khổng tước yêu là “nguyên nhân tu hành” của hắn, là khởi nguyên cho đạo đồ một đời của hắn.




Một con yêu và một đứa bé người phàm, vốn đã bất bình đẳng. Yêu có thể trêu chọc đứa bé mua vui, đợi yêu cảm thấy hết mới mẻ, nói đi là đi, không cần quan tâm đến sống chết của đứa bé.



Một con đại yêu và nhân gian chí thánh, cũng bất bình đẳng như vậy. Muốn bắt ngươi liền bắt, muốn xích ngươi liền xích, không cần nói phải trái. Trước đây ngươi coi ta là món đồ chơi, bây giờ ta cũng coi ngươi như thế.



Nếu sức mạnh trở thành quy tắc, ắt sẽ bị kẻ mạnh hơn đánh bại.



Nhưng khổng tước thay đổi rồi. Hồ Tứ nhìn trăng sáng ở Thiên Hồ, hiếm khi cảm thấy buồn bã.



Khổng tước tự ý làm bậy, còn học được “sẽ gặp báo ứng, bị thiên lôi đánh”, khiến mình không thể làm như trước nữa.



Hôm nay tiền căn đã xong.



Thiên Hồ Cảnh chủ siêu thoát nhân thế, không có phiền não sao?



Không, giống như Kiếm Tôn vĩnh viễn không hiểu “tiểu đạo lữ tại sao tức giận”, sự phiền não của Hồ Tú có rất nhiều, chỉ là không nói với người ngoài.



Người tu hành khi còn sống, vốn nên có nơi bắt đầu nơi dừng chân, có tiền cân có hậu quả, mới coi như viên mãn.



Khổng tước yêu chỉ là “nơi bắt đầu”, mà mục đích của tất cả người tu hành, là phi thăng.



Người đời trước trồng cây, con cháu sau này hóng mát, dù sao cũng phải có người trồng cây. Thế giới này vốn bế tắc, dù sao phải có người mở ra cánh cửa thông thẳng lên trời.



Tễ Tiêu và Hồ Tứ, vì thế từng cãi nhau to.



Tuy có cùng sư phụ, Tễ Tiêu và hắn lại đạo bất đồng, hai người thường xuyên gây gổ. Bọn họ không giống Tước Tiên Minh và Mạnh Tuyết Lý, tranh cãi đến khàn cả giọng nhật nguyệt vô quang.



Lần cuối cùng gặp mặt trước khi Tễ Tiêu chết. Sư huynh đệ đàm luận liên quan tới vấn đề “mở ra cửa trời”, cuộc nói chuyện kết thúc trong bế tắc, hai người đều trưng mặt lạnh, xem ai thỏa hiệp trước.



Cuối cùng, Tễ Tiêu đòi lại kiếm gỗ “Kinh Phong Vũ” từ tay Hồ Tứ, đúc lại thành “Yếm Vũ” “Quyện Phong”.



Cảnh chủ và Kiếm Tôn tan rã trong không vui.







Tước Tiên Minh thất hồn lạc phách ngã ngồi trong lồng, vẻ mặt hoảng hốt.




Hắn nhớ lại trước kia, lừa Tiểu Viên muốn đi hái sao, nhưng lại vội vàng bay về Yêu giới, đi trộm giao châu của Giao tộc.



Giao châu sáng bóng trong suốt long lanh, so với hạ phẩm linh thạch phát sáng, càng giống sao trên trời hơn. Khi đó hắn còn trẻ, yêu lực không tốt, vẫn cứ lớn gan làm bậy, không biết trời cao đất rộng, cho rằng bay lên trời, Giao tộc trong nước sẽ không làm gì được hắn.



Tước Tiên Minh suýt chút nứa táng thân ở Tây Hải, may mà linh điêu tới cứu kịp.



Linh điêu biết được tiền căn hậu quả, mắng hắn một trận. Hai yêu trở lạ tiểu quốc của người phàm, nghe nói đứa bé Hồ gia trúng tà bệnh nặng mãi không khỏi, Hồ phủ đang chuẩn bị trừ tà.



Tước Tiên Minh: “Ta muốn nhìn hắn một cái. Tiểu Viên tính cách mềm yếu, sau này ta đi rồi, hắn không có bạn chơi cùng phải làm thế nào, bị người ta bắt nạt phải làm sao?”



Linh điêu nói: “Người phàm và yêu, vốn không nên dính đến nhau.”



“Ta còn có thể làm gì cho hắn?”



Linh điêu đáp: “Đừng gặp hắn nữa, đừng quấy rối cuộc sống của hắn nữa, chính là chuyện ngươi có thể làm được tốt nhất.”



Tước Tiên Minh vẫn nghĩ rằng, sau khi mình rời đi, cuộc đời của Tiểu Viên sẽ trở lại con đường đúng đắn, thành gia lập nghiệp, khảo thủ công danh. Cho đến tận khi tuổi thọ đã tận, vẫn như cũ ngây thơ mềm lòng. Cả đời bình thản mà hạnh phúc.



Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Viên tại sao lại trở thành Hồ Tứ?



Không, Hồ Tứ không phải Tiểu Viên, hắn là ác quỷ đã giết chết Tiểu Viên, khoác lên mình xác của Tiểu Viên.



La do sai lầm của ta, hại hắn thành như vậy? Tước Tiên Minh không muốn nghĩ đến loại khả năng này.



Tờ mờ sáng hôm sau, ánh trăng tiêu tán, Tước Tiên Minh lại biến thành yêu thân.



Một đám mỹ nhân nối đuôi nhau vào điện, đưa tới sơn trân hải vị. Rượu ngon đựng trong chén lưu ly, bàn ngọc xếp đầy món ngon.



Thu Quang ngạc nhiên nói: “Tiểu Viên, ngươi đêm qua ngủ không ngon? Mắt sao lại đỏ như vậy?”



Khổng tước yêu co lại thành một đống: “Mang đi mang đi, ta không muốn ăn.”



Xuân Thủy nói: “Thật sự không ăn?”



Bàn ngọc mùi hương phiêu tán, Tước Tiên Minh thần sắc uể oải, tự giận mình nói: “Vậy ta chỉ ăn một miếng nhỏ. Dù sao cũng không bay được nữa.”




Nếu chẳng phải có Kim Tỏa Kiên giam cầm yêu lực, khổng tước yêu vĩnh viễn sẽ không ăn mập.



Cho dù bây giờ hắn ăn mập, cũng không phải thật sự không bay được, mà là còn chưa thích ứng với trọng lượng cơ thể, cộng thêm đã lâu không sử dụng cánh, khả năng bay tạm thời bị thoái hóa.



Giống như bệnh nhân nằm liệt giường đã lâu, luôn phải từ từ điều dưỡng, mới có thể khôi phục sức mạnh nửa người dưới, đi lại lần nữa.



Sau khi Tước Tiên Minh lấy được yêu lực, chỉ cần chăm vận chuyển yêu lực, luyện tập, thích ứng với trọng lượng có thể hiện tại, tự nhiên có thể lần nữa cất cánh, nhưng đêm qua hắn cảm xúc kích động, không chú ý tới điểm này, nên cho rằng mình không thể bay được nữa.



Thu Quang khuyên nhủ: “Ăn nhanh đi, ăn no chúng ta còn đi xa một chuyến.”



“Đi đâu?”



“Đến Yêu giới, tham gia Vạn Yêu Đại Hội. Cảnh chủ nhận được thiệp mời của Yêu Vương, nghe nói Phong Nguyệt Thành có hội đèn, có pháo hoa, rất náo nhiệt.”



Tước Tiên Minh cả giận nói: “Hừ! Linh Sơn Đại Vương không phải là Yêu Vương!”



“Vâng vâng vâng, hắn không phải, ngươi mới phải, được chưa.”




Không biết xuất phát từ cái gì, Tước Tiên Minh mất tự nhiên hỏi: “Hồ Tứ cũng đi sao?”



“Cảnh chủ không đi.” Xuân Thủy lấy ra một thứ, “Hắn dặn dò chúng ta mang theo một vật, giao cho Yêu Vương, trợ hứng cho Vạn Yêu yến.”



Đôi mắt ảm đạm của Tước Tiên Minh bỗng nhiên sáng ngời: “Cái này, đây là “Kinh Hồng Kính”?



“Thương tâm kiều hạ xuân ba lục, tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai”, Kinh Hồng và Chiếu Ảnh, là một đôi bảo kính. Yêu tộc không giỏi luyện khí, chỉ có hai thần khí này, là chí bảo trong truyền thuyết của Thượng cổ Yêu Vương, “Chiếu Ảnh Kính” rơi vào tay Linh Sơn Đại Vương, “Kinh Hồng Kính” lưu lạc bên ngoài Yêu giới, cũng không biết Hồ Tứ sao lại có được nó?



Tước Tiên Minh: “Ta đi! Nhưng đi thế nào?”



“Ngươi không bay được, đương nhiên là chị em chúng ta xách lồng đi.”



“Không được! Như vậy quá mất mặt.”



“Ngươi sợ mất mặt, giả thành khổng tước bình thường là được, ai sẽ nhận ra ngươi?”



Tước Tiên Minh nghĩ thầm, có lý, ta mập như vậy, ai còn nhận ra ta?



Hồ Tứ không đi, hai mỹ nhân nhu nhược này sao có thể là đối thủ của ta, khi đó ta nghĩ cách thoát khỏi xiềng xích, lấy lại yêu lực, cướp lấy Kinh Hồng Kính, dùng thần khí diệt Linh Sơn Đại Vương, chẳng phải quá tốt sao?



Đợi ta trở thành Yêu Vương, đánh bại Hồ Tứ, sẽ bảo hắn đem chân chính Tiểu Viên trả lại cho ta.



Khổng tước ăn uống no đủ, nghĩ đến tương lai, lần nữa vực dậy tinh thần.







Trái ngược với Tước Tiên Minh đang thỏa thuê mãn nguyện, Mạnh Tuyết Lý lúc này hai chân như nhũn ra, mông ẩn ẩn đau.



Y thấp thỏm hỏi: “Ta chỉ đùa chút thôi, sao có thể để ngươi giả thành thị sủng của ta chứ?”



Tễ Tiêu miemr cười, vuốt ve gáy y, tỏ vẻ thông cảm.



Tễ Tiêu chua lòng nghĩ, loại người như Kiếm Tôn mắng đạo lữ đến phát khóc, xứng đáng có được đạo lữ sao?



Chỉ là thiên đạo khí vận chi tử thôi, uổng công Mạnh Tuyết Lý thật lòng thích hắn. Ta cũng không kém Tễ Tiêu là bao, có điều vận khí không tốt như hắn.



Đại quản sự đúng lúc đi vào bẩm báo: “Tiền chân nhân, hai vị quả sự Ám Hành đã tới, ngài có gặp không?”



tdc vui vẻ: “Tới thật đúng lúc, nói vào việc chính đi.”



Bàn xong sớm, sớm tiễn đôi đạo lữ này đi, nếu Tễ Tiêu lại hỏi thêm một câu “Ngươi rất hiểu sao”, tdc sợ mình sẽ tức giận hộc máu.



Ám Hành có cái tên như vậy, vì tất cả chuyện làm ăn đều diễn ra trong bóng tối. tdc dẫn đường, đi qua mật đạo dưới đất:



“Thiệp mời là quản sự Ám Hành của ta mang tới, Yêu giới Ám Hành do bán yêu kinh doanh, bán yêu tính tình cổ quái, hai ngươi…” Hắn đột nhiên khựng lại, “Ta đã quên, Mạnh trưởng lão vốn là yêu. Giao thiệp với yêu, đương nhiên không thành vấn đề.”



Người và yêu kết hợp, có trái với tự nhiên thiên đạo, bán yêu số lượng thưa thớt, không được Nhân, Yêu hai giới tiếp nhận.



Mạnh Tuyết Lý thật ra chưa gặp bán yêu bao giờ, nhưng muốn thể hiện trước mặt đạo lữ: “Không sai! Ta có thể!”



Mật thất dưới ánh nến u ám, ánh nến hắt vào vách đá, soi sáng ra một bóng người to lớn.



Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm, không biết đây là yêu gì?