Kiến Long

Chương 132




Chung Mị Sơ buông tay Nghi Nhi ra, vỗ vỗ vai nàng: "Nương thân có chuyện muốn nói với A Man nương thân."

Nghi Nhi thông minh gật đầu. Chung Mị Sơ trở về Đông Hải, dẫn theo nàng cùng trở về, có một khoảng thời gian chưa gặp Nhập Tam, đúng là còn trẻ, tuổi tác thích chơi đùa, một ngày cũng không nghỉ ngơi.

Khi đi tìm Nhập Tam thì thấy Cửu Diệu đã trước nàng một bước đứng trước mặt Nhập Tam.

Cửu Diệu đánh giá Nhập Tam: "Ngươi là hỗn huyết trong tộc?" Hắn nghe nói bên cạnh Cố Phù Du có một con Thanh Loan hỗn huyết, Thanh Loan tộc cấm thành hôn với Nhân tộc, đây là tộc quy, hỗn huyết sớm đã biến mất không còn dấu vết, đột nhiên có một người, cho nên đặt trong lòng.

"Ngươi là một chi nào?"

Tướng quân bên cạnh Cửu Diệu nghiêm giọng nói: "Vị này chính là tộc trưởng, còn không làm lễ đáp lời."

Nhập Tam nhìn qua hắn một lúc, thi lễ với Cửu Diệu: "Bẩm đại nhân, Thiếu Li."

Cửu Diệu cảm thấy kinh ngạc với thái độ của nàng, từ xưa đến nay, hỗn huyết của Thanh Loan tộc gặp phải tộc nhân, hẳn là nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu, đúng mực giống như Nhập Tam, chưa từng gặp qua, mà Nhập Tam cũng không gọi hắn là tộc trưởng, mà gọi hắn là đại nhân, đây hẳn là theo bản năng không ủng hộ thân phận Thanh Loan tộc của nàng...

"Ta nghe nói ngươi được đưa ra ngoài từ thành Bạch Lộc, phụ mẫu ngươi đâu?"

"Gia mẫu đã qua đời từ lâu, còn gia phụ, cũng không biết chỗ của hắn."

Cửu Diệu từ trong lời nói của nàng đoán ra, phụ thân nàng hẳn là người trong tộc. "Nhưng có muốn trở về tộc tìm tòi, không chừng có thể tra ra hắn ở đâu."

Nhập Tam lắc đầu: "Hắn ở đâu, không có liên quan đến ta."

Cửu Diệu thấy ánh mắt nàng kiên định, cũng không phải lời nói kích động nhất thời, càng thêm khó hiểu.

Cửu Diệu không biết chính là, nếu sớm chút nhìn thấy Nhập Tam, hắn sẽ không kinh ngạc như vậy, Nhập Tam cùng với hình tượng hỗn huyết trong ký ức hắn không khác nhau chút nào.

Nhưng ai biết được, Nhập Tam phụng một người ngỗ ngược như Cố Phù Du làm chủ, đã bái một người rộng lượng như Chung Mị Sơ làm sư.

Hiểu được sự tồn tại của nàng không hề sai lầm, nếu muốn bàn về sai, sai cũng nên là phụ thân biết rõ tộc quy còn cố phạm tộc quy của nàng.

Nhân sinh lại rộng lớn, thẳng tắp sống lưng đứng trên thế gian.

Tướng quân kinh ngạc khi Cửu Diệu khoan dung với hỗn huyết, càng kinh ngạc khi Nhập Tam kiên quyết cự tuyệt Cửu Diệu, hộ chủ sốt ruột, lạnh giọng quát: "Sao dám nói chuyện với tộc trưởng như vậy!"

Nghi Nhi nhíu mày, hai tay chống nạnh: "Ngươi rống lớn tiếng như vậy làm cái gì!"

Ba người nhìn Nghi Nhi, Nhập Tam nhìn thấy nàng, trên mặt hiện ra nụ cười, gọi: "Sư tỷ." Lúc trước xấu hổ mở miệng, đến bây giờ đã quen gọi là "sư tỷ".

Nghi Nhi đi tới trước mặt Nhập Tam, thấp hơn Nhập Tam một cái đầu, khí thế ngút trời, khuôn mặt nghiêm nghị, dùng tiếng con nít ngây ngô nói với Cửu Diệu: "Khi Nhập Tam rơi vào thành Bạch Lộc các ngươi không quản nàng, bây giờ cũng không cần nghĩ đến quản nàng, nàng là đồ nhi của nương thân ta, là người của A Man nương thân ta, không có quan hệ gì với các ngươi."

Cửu Diệu bật cười.

Nghi Nhi dắt tay Nhập Tam, nói: "Nhập Tam, chúng ta đi." Trai tiên sinh đặt cho Nhập Tam một cái tên mới, rất nhiều người cũng bắt đầu kêu tên gọi họ, chỉ có nàng vẫn thích gọi Nhập Tam là Nhập Tam, điều này không giống với người khác, là người trẻ tuổi thể hiện chiếm hữu dục của mình.

Nghi Nhi nhỏ giọng nói: "Đi, chúng ta đi nghe lén nương thân của ta nói chuyện."

Nhập Tam ngoài miệng nói: "Tông chủ và sư tôn sẽ trách tội..." Nhưng trong lòng biết không lay chuyển được Nghi Nhi, trên chân vẫn là đi theo nàng.

Cố Phù Du và Chung Mị Sơ vừa vào bên trong, Cố Phù Du đã xoay người ôm lấy Chung Mị Sơ: "Ta nhớ ngươi."

Chung Mị Sơ cảm nhận được hơi thở gấp gáp của nàng, đưa tay đỡ lưng nàng, tựa như vuốt lông: "Ta đã trở về."

Cố Phù Du nói: "Để ta ôm ngươi nhiều một chút."

Gác đầu lên vai Chung Mị Sơ, híp mắt, an nhàn thở ra một luồng khí từ trong mũi: "Ta không muốn ra ngoài, đám người bên ngoài kia quá chán ghét, ta đi đuổi bọn họ trở về, chỉ còn lại hai chúng ta."

Chung Mị Sơ giữ chặt nàng, mỉm cười: "Hôm nay là ngày lập tông, không thể tùy hứng như vậy."

"Không thể làm như vậy?"

Đôi mắt Chung Mị Sơ như nước, nhìn nàng, không có trả lời.

Cố Phù Du cười nói: "Ta là đại năng Phân Thần, đứng ở nơi cao như vậy, trên đầu cũng không có ai, vẫn là không thể muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Ở đâu cũng có quy tắc, quy định cứng nhắc, chặt chẽ đến đáng ghét.

Cố Phù Du nâng cằm, khịt mũi: "Bây giờ ta là tông chủ, vẫn cứ muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Trong đôi mắt màu đỏ lấp lóe ánh sáng giảo hoạt, đưa tay, kéo Chung Mị Sơ lại, hôn nàng: "Ta không chỉ muốn tùy hứng, còn muốn kéo ngươi cùng nhau tùy hứng."

Khi Cố Phù Du cùng Chung Mị Sơ tách môi ra thì vòng eo lui về sau, Chung Mị Sơ ôm nàng lại, hôn đáp trả.

Nghi Nhi và Nhập Tam nghe góc tường, nghe xong một nửa, trong phòng đột nhiên hạ xuống một đạo kết giới, hai người còn cho rằng bị phát hiện, chán nản đi trốn.

Khai tông ngày đó, đến cuối cùng vẫn là để Trai tiên sinh đứng ra chủ trì đại cục.

Sau khi lập tông, Cố Phù Du vốn tưởng rằng sẽ rảnh rỗi chút, không ngờ việc vặt vảnh còn nhiều hơn, một ít nô lệ giải trừ khế ước nhậm chức tiên sinh, trưởng lão, bởi vì thói quen trước kia, chuyện lớn hay nhỏ đều muốn xin chỉ thị của nàng, cộng thêm nàng lại đi giáo tập trận pháp, trái lại bận bịu hơn trước một chút.

Bèn chụp Chung Mị Sơ lại, không cho nàng trở về, đẩy một nửa những việc vặt vảnh kia cho nàng, chỉ mong thuộc hạ nhân tài nhanh chóng trưởng thành, thay nàng chia sẻ, để nàng làm chưởng quầy vung tay thanh nhàn.

Tuy rất nhiều chuyện Chung Mị Sơ đều theo nàng, nhưng chung quy vẫn phải ở một vài địa phương cố chấp không nhượng bộ, chẳng hạn như xử lý việc vặt vảnh này, đồng ý với nàng, nhưng phải lấy việc nàng tĩnh tâm đánh đàn mỗi ngày để trao đổi.

Người đánh đàn tức là cấm, cho nên cấm điều bậy để giữ cho lòng được ngay.

Lúc trước Quý Triều Linh dạy nàng đánh đàn, đó là để cho nàng thanh tâm, giúp nàng ức chế thiên tính của Long tộc. Cố Phù Du trước bị thù hận quấy nhiễu, sau đó lại cộng hưởng với Chu Yếm, rất dễ bị ma chướng quấn thân, mặc dù hiện tại Cố Phù Du trong sáng giống như lúc trước, Chung Mị Sơ cũng biết đó là u ám co đầu rụt cổ trong góc tối, nằm im, chờ thời cơ mà động. Cho nên để Cố Phù Du ngày ngày đánh đàn để tĩnh tâm.

Khi còn sống Cố Phù Du không phải là một người trầm lặng, hiện tại càng không phải là một người trầm lặng, có Chung Mị Sơ ở đó vẫn còn có thể, Chung Mị Sơ không ở đó, nàng liền muốn trốn học.

Thậm chí căm hận cây đàn ngọc này, cảm thấy rằng Chung Mị Sơ càng đánh đàn càng thanh tâm quả dục.

Ngày hôm đó, Chung Mị Sơ trở về thư phòng, nhìn lên bàn, bên trên đàn ngọc, bảy dây đàn đều đã đứt đoạn. Nàng đứng trước bàn nhìn: "..." Thật lâu sau, nhắm mắt bất đắc dĩ thở dài.

Mang theo đàn ngọc, đi tìm Cố Phù Du.

Cố Phù Du tựa đầu, đang xem công vụ, thấy Chung Mị Sơ đi vào, rất vui mừng, đứng dậy, nhìn thấy nàng ôm đàn ngọc, nụ cười rơi xuống, mím môi một hồi.

Chung Mị Sơ nói: "Dây đàn này..."

Lời còn chưa nói xong đã bị Cố Phù Du đoạt trước, kinh ngạc nói: "Ối, dây đàn này sao lại đứt rồi!"

Chung Mị Sơ biểu tình bình thản, lẳng lặng nhìn nàng.

Cố Phù Du cau mày, như có chuyện lạ nói: "Chắc chắn là A Phúc dùng móng vuốt cào."

Chung Mị Sơ không chút lưu tình vạch trần: "A Phúc mang theo Nghi Nhi cùng Nhập Tam trở về Đông Hải rồi."

Nụ cười của Cố Phù Du cứng đờ, ánh mắt nhìn đến nơi khác: "Nói không chừng là trước khi đi cào đứt..."

"A Man." Chung Mị Sơ nói: "Ta để ngươi đánh đàn, là muốn bình phục nóng nảy trong lòng ngươi, đây không phải chuyện để chơi đùa, ngươi vốn nên cẩn thận đối đãi." Ở trên an nguy của Cố Phù Du, nàng luôn luôn vô cùng nghiêm túc.

Cố Phù Du nghe thấy giọng nói trầm thấp của nàng, rất không hài lòng, lập tức thông minh, đi qua, cúi đầu nhận tội: "Ta sai rồi, đừng tức giận."

"Ta đảm bảo, đúng giờ luyện, không phá đàn, ngày ngày luyện, đêm đêm luyện."

Chung Mị Sơ không nói chuyện, người này, dạy mãi không thay đổi.

Thấy nàng thờ ơ, Cố Phù Du không thể không sử dụng đòn sát thủ, nâng gương mặt nàng lên, dùng ngón tay cái xoa xoa phía trước lỗ tai, bốn ngón tay xoa xoa phía sau lỗ tai.

Đây là thủ pháp vuốt rồng của Thanh Quân nàng nhìn thấy ở trong mơ, giấu đến ngày hôm nay, chính là muốn dùng ở những thời điểm mấu chốt như thế này, để cứu mình khỏi nước sôi lửa bỏng.

Chung Mị Sơ vốn còn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lại không nhịn được nheo mắt lại, vảy rồng hiện lên, Cố Phù Du tiến thêm một bước, đồng thời thi chiêu, mềm giọng nhẹ nhàng dỗ: "Bệ hạ, tha thứ cho ta có được không."

Chung Mị Sơ khẽ rên một tiếng, không nói gì, hai mắt đã nhắm lại, dưới váy nhô lên một vệt trắng.

Cố Phù Du ý cười dần sâu, càng tận hết sức lực, lấy lòng Long Vương.

Khi Ngân Hà Tinh Hán đến, Cố Phù Du vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn như cũ, phê duyệt công văn, một tay cầm bút, một tay đặt dưới bàn nhẹ nhàng di chuyển.

Hai người thi lễ, hỏi: "Cố tông chủ, chúng ta đến tìm bệ hạ trở về Đông Hải, lão tộc trưởng có chuyện thương lượng." Hai người đi đến chỗ ở của Chung Mị Sơ, không thấy nàng, đoán rằng nàng đến chỗ Cố Phù Du, mặc dù không ở chỗ của Cố Phù Du thì Cố Phù Du cũng sẽ biết nàng đi đâu, cho nên trực tiếp đến tìm Cố Phù Du.

Ngân Hà liếc liếc mắt, trên cổ tay đang cầm bút của Cố Phù Du có một vệt trắng như tuyết quấn lấy, màu trắng mềm mại đó xõa tung, như mây như khói, một đầu quấn lấy Cố Phù Du, một đầu còn lại ở dưới bàn, không biết là cái gì.

Ngân Hà cảm thấy có hơi quen mắt, vô cùng quen mắt, cần nhìn kỹ.

Chỉ thấy Cố Phù Du vỗ dưới thân một cái, nói: "Gia gia tìm ngươi."

Tuyết trắng vòng quanh cổ tay Cố Phù Du nới lỏng, trượt xuống dưới. Sau đó Chung Mị Sơ ở sau bàn ngồi dậy. Ngân Hà và Tinh Hán thế mới biết, thì ra vừa rồi Chung Mị Sơ nằm trên đùi Cố Phù Du.

Ngân Hà hậu tri hậu giác ý thức được thứ quấn quanh cổ tay Cố Phù Du chính là cái gì: "..." Mặc dù hiện tại thân hình của Chung Mị Sơ đã khôi phục như thường.

"Lão tộc trưởng tìm ta trở về Đông Hải, là vì chuyện gì?"

Giọng nói của Chung Mị Sơ gọi về tâm tư của Ngân Hà, Ngân Hà nhìn thoáng qua Cố Phù Du, bẩm: "Lão tộc trưởng mời bệ hạ trở về Đông Hải..."

"Thương nghị hôn sự của bệ hạ cùng Cố tông chủ."