“Ta không giỏi uống rượu…”
Đây không phải là rượu trái cây mà ta thích uống, mà là Nữ Nhi Hồng lần trước suýt chút nữa làm ta chết đuối, mùi rượu thơm lừng, ngọt ngào tinh khiết, chỉ là đưa tới trước mắt, ta đã thấy hương rượu vào tới phổi, ngây ngất mấy phần men say.
“Chỉ là một chén, sẽ không say, hay là… ngươi không muốn uống với ta?”
“Không không…”
Ta còn chưa nói xong, Tô đại ca đã cầm chén cứng rắn nhét vào tay ta, sau đó hắn cũng nâng lên chén rượu, vòng qua khuỷu tay ta, dịu dàng nói: “Rượu hợp cẩn phải uống như thế này.”
“A…”
Nhìn Tô đại ca hăng hái bừng bừng, lòng ta không khỏi đau xót.
Tô đại ca, tội tình gì phải làm như vậy? Vì sao lại chìm đắm trong mộng không chịu tỉnh lại? Ngươi biết rõ tất cả đều là giả, mặc kệ ngươi có làm gì, Tiều Lục vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa.
Không đành lòng làm phật ý Tô đại ca, ta nâng chén rượu lên môi, cùng hắn khoác tay, ngửa đầu uống cạn.
“Khụ khụ…”
Mùi vị rượu ngon rất đậm đà mãnh liệt, mắt mũi cay xè, cảm giác nóng bỏng thấm vào tận gan ruột, khiến ta sặc không ngừng.
Nhìn bộ dạng chật vật của ta, Tô đại ca cười ha hả, hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, giúp ta bình tĩnh lại.
“Là sơ sót của ta, lẽ ra phải bảo Huỳnh Tuyết đổi rượu hợp cẩn thành rượu trái cây loãng mới đúng.”
“Ngươi… Sao ngươi biết ta thích rượu trái cây?”
Thật vất vả mới ngừng ho được, nghe lời nói Tô đại ca thật kỳ quặc, ta ngẩng đầu hỏi.
Tô đại ca chỉ cười không nói, bàn tay vỗ về sau lưng ta cũng chuyển thành nhẹ nhàng vuốt ve, thân thể hắn cũng chồm tới, cúi đầu hôn lên thái dương của ta, lại tiện thể cắn nhẹ vành tai ta, dịu dàng nói: “Có chuyện gì của ngươi mà ta không biết?”
“…”
Rượu mạnh khiến ta có hơi chóng mặt, trong cơn say mê muội, ta phát hiện đôi mắt Tô đại ca nhìn ta tràn đầy xuân ý không chút nào che giấu, thân thể hắn càng chồm tới gần, hai tay cũng làm càn ôm lấy thắt lưng ta, khẽ vuốt ve lên xuống.
Tô đại ca sẽ không phải là diễn giả làm thật chứ? Hay là hắn uống rượu say, nên bại lộ bản tính sắc lang vốn có của hắn?
“Công tử, ngươi say…”
Ta giãy dụa muốn đứng lên, không ngờ eo chợt căng thẳng, bị Tô đại ca bế bổng lên, hắn ôm ta đến bên giường, đặt ta trên đệm chăn mềm mại, tiếp theo cả người hắn nhào lên người ta, một tay vén lên lọn tóc bên thái dương ta, nhẹ nhàng quấn trên đầu ngón tay, tay kia vuốt ve vầng trán ta, đuôi lông mày, gò má, cuối cùng dừng ở chóp mũi ta búng nhẹ.
“Tiểu Lục, Tiểu Lục…”
“Công tử, xin đừng như vậy, ta không phải Tiểu Lục, ta là thị đồng của ngươi.”
Bị Tô đại ca ép chặt, tứ chi tiếp xúc thân mật khiến ta cảm thấy hưng phấn chưa từng có, rất muốn ôm người này vào lòng, cảm nhận ấm áp cùng nhiệt tình hắn truyền cho ta.
Nhưng mà, ta rất nhanh sẽ tan biến, không phải sao?
Sao ta có thể cho Tô đại ca hy vọng rồi sau đó lại khiến hắn thất vọng?
“Chúng ta đã bái đường, uống rượu hợp cẩn rồi, đã là phu thê, Tiểu Lục, sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”
“Không phải, ta không phải Tiểu Lục, buông ra, buông… Ưm…”
Môi nóng lên, đôi môi ấm áp của Tô đại ca đã nuốt chửng mọi lời nói của ta, ngón tay của hắn luồn qua mái tóc ta, nhẹ nhàng cuốn lấy, khiến ta không thể nào tránh né, đầu lưỡi mềm mại kia từng chút từng chút chuyển động trong miệng ta, còn bất ngờ quấn lấy lưỡi ta, quyện lại, liếm mút lấy lưỡi ta, hương rượu tinh khiết theo nụ hôn của Tô đại ca chảy vào miệng, vào lòng ta, châm lên dục hoả mà ta vẫn luôn đau khổ áp chế.
“Công tử, van cầu ngươi đừng…”
“Tiểu Lục, đổi lời khác đi được không? Những lời này của ngươi khiến ta có cảm giác mình giống như là ác bá đang cưỡng bức nữ tử nhà lành…”
Khúc khích…
Không ngờ lúc này mà Tô đại ca còn có thể nói đùa được, ta nhịn không nổi, bật cười.
Vì vậy, đầu lưỡi mềm mại kia lại nhân cơ hội càng tiến sâu vào trong miệng ta, mút vào không ngừng, ta bị Tô đại ca dùng sức ôm chặt vào lòng, tiếp theo vạt áo chợt buông lỏng, một hàng nút trân châu bị giật ra, văng tung toé trên giường, dưới đất, phát ra tiếng vang êm tai, tay Tô đại ca liền thừa dịp tiến vào trong nội y của ta, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp da thịt trước ngực.
Trân châu của ta…
Thấy những viên trân châu xinh đẹp bị Tô đại ca đối xử thô bạo như vậy, ta rất không vui mà giãy dụa, Tô đại ca vội vàng hôn môi ta, dỗ dành: “Ngày đại hỉ đừng mất hứng, ngày mai ta mua cho ngươi trân châu đẹp hơn.”
Miệng hắn nói như vậy, tay cũng không hề nhàn rỗi, ở trước ngực ta tuỳ ý trượt, đồng thời cũng không ngừng xoa bóp vuốt ve.
“Ưm… Ưm…”
Rốt cuộc tuyên cáo cửa thành thất thủ, nhiệt lưu giống như hoả long trong cơ thể không ngừng chạy loạn, trên người Tô đại ca có hương thảo dược thoang thoảng, còn có mùi rượu mạnh từ miệng hắn toả ra khiến ta trở nên mềm nhũn, ngoan ngoãn mặc cho hắn âu yếm.
Như thế này cũng có gì là không tốt, dù sao ta cũng sắp sửa tan biến rồi, vậy trước khi tan biến cứ thoải mái hưởng thụ vui thích Tô đại ca mang lại cho ta đi.
Đầu óc bắt đầu trôi dạt, ta vô ý thức đưa tay lên, không khỏi chấn động toàn thân, dưới ánh nến sáng sủa, đã không còn nhìn thấy đường chỉ tay đỏ kia nữa.
Tâm trầm xuống, ta thất kinh đẩy Tô đại ca ra, ngồi dậy, nhìn kỹ mới thấy trên ngón tay có một đường chỉ rất nhạt, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thân thể không kìm chế được mà run lên, ta biết đại nạn của mình lập tức sẽ ập đến.
Tô đại ca lo lắng nhìn ta.
“Tiểu Lục, ngươi làm sao vậy? Tiểu Lục…”
“Không phải, ta không phải Tiểu Lục!”
Đẩy mạnh cánh tay Tô đại ca vươn tới, ta lui vào góc tối bên trong giường, kêu lên: “Công tử ta là thị đồng của ngươi, xin đừng tự hạ thấp thân phận mình!”
Thật ra ta vốn nên tìm cơ hội rời khỏi đây, thế nhưng vì ích kỷ mà ở lại, bởi vì ta muốn trước khi tan biến, có thể nhìn Tô đại ca thêm vài lần…
Tô đại ca trầm mặc một lát, hắn chồm người tới ôm lấy ta, hôn nhẹ lên tóc ta nói: “Đứa ngốc, ngươi cho rằng ngươi có thể gạt được ta sao? Ngay từ đầu ta đã biết ngươi là Tiểu Lục, nếu không, làm sao ta có thể để ngươi bái đường với ta?”
“A…”
“A cái gì?”
Tô đại ca gắt gao ôm ta vào lòng, than thở: “Con rắn nhỏ ngây ngốc này, ngươi tưởng ta cũng ngốc giống ngươi sao?”
Không phải đâu? Chẳng lẽ ta đóng giả không giống? Ta đã che giấu rất khổ cực rồi, không có uống rượu trái cây ta thích, không có trái tính trái nết, ta vẫn luôn rất ngoan mà…
Ta ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt bất đắc dĩ của Tô đại ca, nhỏ giọng nói: “Ta không phải…”
Lời nói bởi vì nhìn thấy sắc mặt tối sầm của hắn mà tự động nín bặt.
“Tiểu Lục, trong trí nhớ của ta không có ai vụng về đến mức mài gãy mực, ngay cả Tiểu Phi cũng không có!”
Này, ý của ngươi là nói ta rất vụng về sao, ngươi dám nói đường đường xà vương Bích Phệ như ta vụng về sao?
“Ngươi xem, mỗi khi mất hứng, ngươi sẽ lại bĩu môi, còn dám ngang nhiên nói mình là người Tô Châu, hừ, ngay cả nói dối cũng không biết, ta nói cho ngươi, ngoài thành Tô Châu căn bản không có cây hoè dương liễu nào cả, câu đầu tiên đã bị ta gài rồi, còn cực khổ ngươi ba ngày nay không uống rượu, chỉ tiếc ánh mắt ngươi không lừa được ai, mỗi lần thấy ta cầm chén rượu, hai mắt ngươi còn sáng hơn cả sao… Ngu ngốc, rõ ràng đã trở về, còn dám ở trước mặt ta diễn kịch, ngươi nói, ta nên nghiêm phạt ngươi như thế nào?…”
Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Tô đại ca, ta mới chính thức hiểu ra cái gì gọi là nhân tâm khó dò.
Nội tâm người này tuyệt đối không hề như biểu hiện bề ngoài khiêm nhã đôn hậu, rõ ràng biết ta là Tiểu Lục, cũng không thèm vạch trần, ngược lại còn tương kế tựu kế gạt ta bái đường, uống rượu giao bôi…
[1] Phượng linh: lông phượng trang trí trên mão của quan lại