Kiếp Này Mục Tiêu Là Kiếm Nhiều Tiền

Chương 19: Thử thách mới




"Thì tôi xin lỗi đó không phải là một sự cố tình"

Nghe vậy hắn quay ngoắt sang cô, mà trừng mắt lên

"Thế là gì"

"Là một sự vô tình" Mộc Lan cố gắng cười gượng

"Chết tiệt nếu muốn bây giờ tôi ước cô là đàn ông"

"Vì sao?"

"Để cho cô vài cú đấm"

"Thôi nào từ từ, bình tĩnh, người ta bảo tức giận nhiều sẽ nhanh già, nếu anh còn muốn bảo vệ nhan sắc thì ta cùng ngồi xuống uống trà mà bình phẩm về chúng sinh"

Mồm nói nhẹ nhàng là vậy nhưng tay cô thì đang gắng sức mà đẩy Văn Hiểu Minh vào nhà, đến cửa thì cô liền nhảy thẳng vào phòng bếp

"Sếp có yêu cầu gì thì cứ bảo em, em sẽ tuân mệnh anh"

"... Nhớ cái mồm, vậy thì tôi muốn cô nấu, cơm chiên, khoai tây chiên, cháo gà, súp cua, bánh mỳ bơ toit, và nhớ là phải thêm cốc trà thảo mộc nữa đấy, ăn xong thì vào đây mát xa cho tôi"

"Đệc, cụ nhà anh, tự cút ra mà làm bà đây chỉ muốn xin lỗi nếu không nể mặt thì nghỉ đi" nói rồi cô lấy tạp dề đang đeo trên người ra mà vứt xuống đất vùng vằng bỏ lên phòng

"Hờ,biết ngay mà cái nết của cô nếu là người khác thì chắc ly hôn lâu rồi"



"Ờ! Giỏi ly hôn đê! Nhớ rằng đây là kết hôn hợp đồng đó nếu muốn vi phạm hợp đồng thì cứ đền bù gấp 3 số tiền được thoả thuận là được, ok"

"Cô! Hứ cô cứ mơ đi"

Thấy hắn tức vậy, cô cũng hả dạ,môi cong nhẹ lên nở nụ cười khinh bỉ, rồi bước vào phòng

"Đồ đàn bà đáng ghét, tức quá đi mất áaa" hắn đứng ở sofa không ngừng đánh vào cái gối ôm, ngon lửa tức giận vẫn phừng phừng lên, nhưng vẫn không thể động được vào người cô vợ của mình

____

Ngày tháng yên ổn cứ thế trôi qua cho đến tháng 8, người ta nói tháng 8 là tháng của tình yêu, tháng của sự ôn hoà. Nhưng không quên nó đi, đáng nhẽ ra là còn một tháng nữa là là tháng 9 hợp đồng 2 năm kết thúc, nhưng Mộc Doanh về rồi

Mẹ nó, sao không để tháng 9 hẵn về rồi sao nhận được tiền tức chết mất, tiền ơi là tiền trả lẽ chị và em không có duyên với nhau sao hựa.

Cô nghĩ ngợi đến nỗi mà để nước trào hết ra mà không hay biết

"Này cô lại nghĩ vớ vẩn cái gì đấy, nước trào hết cả ra rồi kia kìa" Văn Hiểu Minh chỉ chỉ vào cốc nước đang trào ra

Bỗng cô như vừa nhớ ra cái gì đó liền đứng sững lại

Nếu Mộc Doanh về thì tình tiết câu chuyện chính sẽ bắt đầu, nhưng... Nếu vậy thì? Mình sẽ nguy hiểm đến tính mạng?? Linh hồn Mộc Lan vẫn chưa tan biến cô ấy vẫn còn đọng lại một phần trong cơ thể này, vậy làm thế nào để cô ấy hoàn toàn yên nghỉ?

"Này!!"

"Hở??? Gì vậy tự nhiên ở đấy lúc nào rồi đứng doạ người ta là sao?!!" Cô giật mình rồi quay ra nhìn hắn

"Cô làm đổ hết nước cả ra rồi này, còn đứng đấy mà hỏi nữa"

"À à xin lỗi, xin lỗi nãy giờ mải suy nghĩ quá" cô liền vội vàng lấy khăn lau rồi tự nhiên cô lại đứng im mặt mày từ đăm chiêu lập tức chuyển qua hứng khởi rồi nhét dẻ lâu vào tay Văn Hiểu Minh khiến hắn hoang mang

"Cô làm cái gì vậy???"

"Lau hộ cái tôi còn có việc" nói rồi cô chạy vụt lên phòng rồi chốt cửa

"Cái con người này lúc nào cũng thế cạn lời"

Trong phòng Mộc Lan đang hì hục đánh máy viết viết cái gì đó

"Rồi xong, như vậy là hợp lý hahaha mình thật thông minh"



"Thông minh gì vậy?" Tự nhiên có một giọng nói vang lên

Cô giật mình ớn lạnh, từ từ quay đầu ra sau cô hốt hoảng đến độ ngã nhoài ra đằng sau

"C- c-có m-"đang định hét lên thì có bàn tay bịt miệng cô lại

"Từ từ nào bé con hét lên thế người phía dưới tưởng thần kinh đấy"

"Hở-?? Ông là cái người trong giấc mơ đấy, cò-còn em có phải là??"cô giật mình nhìn kỹ lại

"Vâng, là em nè chị"

"Ta lôi được con bé ra rồi đó giỏi chưa"

"Giỏi cái búa nhà ông, ai bắt ông lôi con bé ra"

"E- em xin lỗi... Vì lần trước tại em mà chị suýt... Lúc đấy em bốc đồng quá"

"Con bé bị quan quá hazz" người kia lên tiếng

"Thế ai bắt lôi ra đây chi!!" Cô bất lực đỡ lấy chán

"À, tại vì nếu có thể khiến con bé hết bị quan và ra đi thanh thản thì con sẽ được an toàn đó"

"Ý ông là sao?"

"Ý ta là,ta cảm giác được nó có cái gì đó vẫn chưa được toại nguyện thì con giúp đỡ đó và con sẽ được an toàn hiểu hơm bây bê"

"Rồi rồi, vậy nguyện vọng của em là gì?"

"Em muốn có một lời giải thích rõ ràng vì sao gia đình lại đối xử với em như vậy, rốt cuộc em có phải con ruột không" mặt cô bé càng lúc càng tối hơn và nước mắt cũng bắt đầu ứa ra

"Hừm hazz đừng khóc nào, chị sẽ giúp em được chứ"

"Váng ạ em cảm ơn"

"Tốt lắm vậy thì ta sẽ ở theo dõi hai đứa nha làm việc vui vẻ"

"Khoan đã ông già, không có lời xin lỗi à, tự nhiên quăng cho tôi đống việc rồi bắt làm định đùa nhau đấy à!?"

"A ha ha ta xin lỗi giờ ta mới biết linh hồn của cô bé ấy là buff nên có chút muộn màng"

"Hờ được rồi nhưng nói cho mà biết ông cũng phải giúp tôi thám thính tình hình phê địch đê"

"Rồi rồi ta sẽ giúp hai đứa mà"

Rồi bỗng có tiếng gõ cửa vang lên

"Ai vậy?"

"Tôi"

"Là ai?"

"Là tôi"

"Ở đây trả có ai tên tôi cả, xin vui lòng trả lời lại"

"C-cô!! Tôi Văn Hiểu Minh được chưa!"

"Chưa"

"Mẹ nó!! Nhanh lên ra đây nói chuyện nhây ít thôi!"

Nghe vậy cô cũng trả còn muốn trêu trọc hắn nữa mà nhẹ nhàng mở cửa rồi bước xuống tầng, đến chỗ ghế sofa quen thuộc