Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 68: Thương lượng




Tô Di Yến đang vui vẻ trò chuyện điện thoại cùng Hạ Lạc, cô ấy vừa trò chuyện vừa đi xuống phòng khách. Cuộc trò chuyện này đã lọt vào tai của Tô Gia Viễn, từ đó ông ta biết được Tô Di Yến có quen biết với Hạ Lạc. Vốn dĩ ông ta còn đang nghĩ làm sao để liên lạc với cô, giờ thì xem ra đã có cách rồi.

Tô Gia Viễn nhân lúc Tô Di Yến không có trong phòng, ông ta đã lấy trộm điện thoại của cô ấy để gửi tin nhắn cho Hạ Lạc, sau đó ông ta nhanh chóng xóa dòng tin nhắn đó đi để cô ấy không phát hiện ra điều bất thường.

______

Tô Di Yến và Hạ Lạc hẹn gặp nhau tại một nhà hàng, nhưng đã hơn mười phút mà Tô Di Yến vẫn chưa đến, cô cảm thấy kỳ lạ vì bình thường cô ấy đến rất đúng giờ. Một lúc sau cũng có người đến, nhưng người này không phải Tô Di Yến mà là Tô Gia Viễn. Ông ta đã dùng danh nghĩa của Tô Di Yến để hẹn gặp cô.

“Chào cô, cô là Hạ Lạc có đúng không?”

“Đúng vậy, xin hỏi ông là…”

“Trước khi giới thiệu danh tính, tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Cô do dự một lúc mới trả lời: “Được, ông cứ tự nhiên”

Sau khi ngồi xuống, ông ta nói: “Thật ra người hẹn cô ra đây là tôi, Tiểu Yến không hề biết đến cuộc hẹn này”

“Tiểu Yến? Sao ông lại biết cô ấy? Ông và cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì?”

Nói đến đây cô chợt nhận ra Tô Gia Viễn và Tô Di Yến cùng mang họ Tô, có khi nào bọn họ là…

Quả nhiên ông ta nói: “Tô Di Yến là con gái của tôi, tôi đoán chắc cô cũng đã nhận ra thân phận của tôi rồi phải không?”

Tô Gia Viễn nói không sai, thật ra ngay từ đầu khi nhìn thấy ông ta thì cô đã nhận ra thân phận của ông ta, chỉ là cô không ngờ ông ta lại chính là ba của Tô Di Yến, người đã hẹn cô ra đây.

“Ông nói gì tôi thật sự không hiểu”

“Hạ Lạc, cô đừng giả vờ nữa, tôi biết cô đang bí mật điều tra tôi. Hôm nay tôi hẹn cô ra đây là vì muốn thương lượng với cô một chút, nếu cô đồng ý ngưng điều tra mọi thứ liên quan đến tôi thì số tiền trong thẻ này sẽ là của cô”

Tô Gia Viễn vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa đến trước mặt cô.

Cô nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Có phải cô cảm thấy số tiền này vẫn chưa đủ nhiều, không sao, tôi có thể tăng thêm…”

Ông ta chưa nói hết câu thì cô ngắt lời: “Chủ tịch Tô, phiền ông lấy lại tấm thẻ này. Nể tình ông là ba của Di Yến cho nên tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, tôi khuyên ông nên biết quay đầu nếu ông còn nghĩ đến gia đình”

“Hạ Lạc, nếu cô còn nghĩ đến Tiểu Yến thì xin cô hãy giơ cao đánh khẽ, cô là bạn thân của Tiểu Yến, tôi tin chắc cô cũng không muốn nhìn thấy nó đau lòng đâu đúng không?”

“Ông đừng đem cô ấy ra làm lá chắn, ông nên cảm thấy có lỗi với những người đã từng bị ông làm hại, nếu ông không chịu hối cải thì chúng ta chuẩn bị gặp nhau ở tòa đi”

Nói xong cô liền rời đi. Trong quá trình điều tra, thật ra cô đã phát hiện Tô Gia Viễn chính là người đã đứng sau sai khiến người khác đả thương anh trong ngày khai trương trung tâm thương mại vào hơn nửa năm trước. Từ đó cô càng thêm quyết tâm đưa những việc làm xấu xa của ông ta ra ngoài ánh sáng.

Tô Gia Viễn thì lại nghĩ có lẽ cô đã biết được chuyện về vụ tai nạn năm đó. Tô Gia Viễn đã từng nói nếu cô không chịu nhượng bộ thì ông ta sẽ ra tay với cô.

Sau khi rời đi cô liền đi tìm anh. Cô quyết định kể tất cả mọi chuyện cho anh nghe, sau khi nghe xong, anh nói:

“Chuyện quan trọng như vậy sao đến tận bây giờ em mới nói với anh. Tô Gia Viễn là một lão già mưu mô, anh đoán chắc ông ta đã biết được thân phận của em nên mới chọn cách thương lượng với em, nếu không thì ông ta đã trực tiếp ra tay với em rồi. Dù sao chúng ta cũng không thể đoán được suy nghĩ của ông ta, cho nên anh nghĩ em vẫn nên đề phòng ông ta thì hơn”

“Em biết rồi, em nhất định sẽ cẩn thận đề phòng ông ta”

Trước khi cô trở về làm việc, anh có đưa cho cô một thiết bị định vị và dặn cô khi nào gặp nguy hiểm thì phải nhớ thông báo cho anh ngay.

______

Vài ngày sau, có một người bí ẩn đã cung cấp tất cả những bằng chứng phạm pháp của Tô Gia Viễn cho cô. Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng cô biết những bằng chứng này là thật.

Sau khi xem xong những bằng chứng này, cô nói: “Không ngờ ông ta lại độc ác hơn những gì mình nghĩ”