Cơn mưa tầm tã giữa đêm khuya vẫn không ngừng lại mà ngày càng lớn hơn. Ở trung tâm bệnh viện thành phố J có một cô gái cả người ướt sũng đang đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
Đôi bàn tay cô gái ấy run rẩy đan chặt vào nhau, đôi mắt vẫn dõi theo ánh đèn màu đỏ của chữ cấp cứu. Một lúc sau bác sĩ bước ra ngoài, vị bác sĩ ấy nhìn cô gái sau đó nói: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần thêm thời gian để tỉnh lại và hồi phục."
"Sau này sẽ không để lại di chứng gì đúng không bác sĩ?" Cô gái ấy nhìn vị bác sĩ kia hỏi thì nhận được cái gật đầu. Ngôn Tình Nữ Phụ
Lúc này bác sĩ mới hỏi tên: "Cô gái, cô tên gì? Có phải là người nhà của bệnh nhân không?"
"Tôi là La Di Ninh! Tôi gặp anh ta bị tai nạn nên đưa vào đây, mong bác sĩ liên hệ với người nhà của anh ta giúp tôi." La Di Ninh nhìn vị bác sĩ kia điềm đạm nói, không có chút gì là dáng vẻ sợ hãi của người gây nên tai nạn cả.
"Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với người nhà bệnh nhân. Cô có thể chờ một chút đến khi người nhà bệnh nhân đến không?" Bác sĩ nhìn La Di Ninh.
La Di Ninh chần chừ một chút liền nói: "Tôi còn có việc gấp phải đi!"
La Di Ninh nói xong thì xoay người bước đi, nơi này ở lâu không tốt. Cô vừa đi được vài bước thì một đám người đi ở phía đối diện chặn lại.
Bọn họ nhìn cô sau đó đưa một tờ giấy trước mặt nói: "La Di Ninh! Cô bị bắt vì tội lái xe gây tai nạn cho người khác. Mời cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát."
La Di Ninh có thể biết bọn họ là người của ai, nhưng cô không dám chắc. Một trong số những tên đó nhìn La Di Ninh với vẻ khinh bỉ nhưng cô lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ: "Không… Không phải tôi."
"Có ai phạm tội mà tự nhận mình có tội đâu! Mau theo chúng tôi về đồn nhanh lên." Hai người đứng trước mặt La Di Ninh lấy còng sắt ra còng vào tay cô sau đó lôi đi.
Những người có mặt lúc đó đều bị quyền lực và huy hiệu chữ J trên vai của cảnh sát làm cho im lặng. La Di Ninh bị kéo đi liền vùng vẫy hét lên: "Mau thả tôi ra! Các người dựa vào quyền uy bắt người, tôi không phục."
"Phục hay không đến lượt cô nói à? Những người mạnh miệng như cô thì giỏi lắm, đến lúc đưa vào thẩm vấn cũng nhận tội thôi." Tên cầm tờ giấy nhìn Di Ninh nói với vẻ mặt khinh bỉ, hắn ta còn liếc nhìn cô một cái sau đó dặn dò đám lính dưới mình: "Đưa cô ta về đồn để Sở trưởng xử lý!"
Hắn ta vừa nói xong thì La Di Ninh lập tức bị kéo nhanh ra khỏi bệnh viện. Những người khác muốn xen vào cũng không thể, bởi vì bọn họ sợ đắc tội với Sở trưởng sở cảnh sát J.
Tình huống này ba năm nay La Di Ninh liên tục gặp phải nên cũng đã quen dần rồi. Trình diễn xuất của cô cũng ngày càng thăng hạng, không khéo còn có thể làm diễn viên ấy chứ.
Trên người La Di Ninh là bộ quần áo ướt sũng dính màu đỏ của máu, tóc tai đều ướt. Cả một bộ đồ cũng không kịp cho cô thay thì chứng tỏ những người này có gì đó mờ ám. Là muốn cô nhanh chóng nhận tội hay sao?
La Di Ninh cười thầm, cái chiêu mượn đao giết người này cô lĩnh ngộ nhiều rồi. Nhưng làm việc dứt khoát thế này thì đây là lần đầu gặp phải. Cô thực sự có chút hứng thú, muốn biết Sở trưởng mà đám người kia sợ đắc tội là ai.
La Di Ninh lúc cứu người đưa vào bệnh viện đã biết nạn nhân là ai, cũng có chút bất ngờ vì không nghĩ rằng đó là Duật Quân. Rốt cuộc ba năm qua đã xảy ra những chuyện gì mà Duật Quân lại bị tập kích như vậy?
La Di Ninh cũng tò mò về cuộc sống hiện tại của Kim Nhàn Nhi và Duật Quân trong ba năm không có cô. Vì nghe tin bọn họ sắp kết hôn nên La Di Ninh mới sắp xếp về đây, chủ yếu là cho Kim Nhàn Nhi một bất ngờ. Nhưng chẳng ngờ gặp phải tình huống trớ trêu thế này. Lần này có lẽ người kia sẽ lại mắng cô cho xem.
[…]
Khi La Di Ninh vừa bị cảnh sát giải đi thì lại có một nhóm người khác đến bệnh viện. Một chàng trai trong nhóm người mới đến tìm và gặp vị bác sĩ lúc nãy hỏi: "Nạn nhân bị tai nạn xe ở phòng nào?"
Vị bác sĩ kia nhìn người đang hỏi mình trả lời: "Phòng chăm sóc đặc biệt! Cậu là người nhà của bệnh nhân sao?"
Chàng trai kia gật đầu sau đó mở ví tiền ra chỉ vào tấm ảnh của bản thân mà nói: "Ông nên biết làm gì rồi đấy! Trong vòng năm phút, đem bệnh nhân đến đây. Toàn bộ chi phí tôi sẽ chi trả."
Vị bác sĩ kia gật đầu lia lịa, chàng trai này lại hỏi: "Ai đưa cậu ấy vào đây? Người đó đâu?"
Vị bác sĩ im lặng trước câu hỏi ấy khiến chàng trai nhíu mày. Cô y tá kế bên thấy vậy liền lên tiếng: "Lúc nãy sở cảnh sát đến bắt người rồi, còn nói là cô ấy gây tai nạn hại cậu kia bị thương nặng."
Chàng trai tóc nâu vàng nghe xong liền nhìn vị bác sĩ có chút không vui. Cậu nhìn cô y tá hỏi: "Cô gái đó tên gì? Sở cảnh sát nào bắt đi?"
Y tá cúi người trả lời dè chừng: "Tên La Di Ninh! Hình như... hình như là người của sở cảnh sát thành phố J."
Sở cảnh sát thành phố J nằm gần trung tâm thành phố, là nơi tập trung rất nhiều tòa nhà cao tầng. Điểm đặc biệt của thành phố J là có một dãy tòa nhà xếp theo hình chữ J.
Toàn bộ khu tòa nhà kéo dài đó là nơi mua bán, ăn uống và đi dạo. Con đường đó còn được sở cảnh sát bảo hộ nên khách tham quan đến rất đông. Nơi đó còn là khu đất đắt giá nhất mà nước S cho vào mục danh sách cần giữ lại, đó cũng chính là điểm sáng nhất mà thành phố J tự hào
Chàng trai nghe xong thì lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi quay đi. Năm phút sau bệnh nhân cũng được đem lên xe riêng của chàng trai. Phía sau chiếc xe màu đen của chàng trai kia là nhiều chiếc xe màu đen khác.
Chiếc xe vừa đến chỗ biệt thự rộng lớn thì dừng lại. Chàng trai và vệ sĩ đưa bệnh nhân vào trong một căn phòng. Khi vừa thấy chàng trai tóc nâu vàng thì người kia cũng lên tiếng: "Phó Thành! Tình hình Duật Quân sao rồi?"