Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 24: Nụ hôn đầu




La Di Ninh nói rồi chào hai người kia và rời khỏi khách sạn. Lúc này Đại tướng mới nói nhỏ với Triệu Gia Kiệt: “Gia Kiệt! Lúc nãy chú thấy có một đám người đi phía sau con bé nhưng không gây sự, chắc là vì chúng ta.”

“Ý chú là…” Triệu Gia Kiệt nhíu mày khó hiểu.

Đại tướng nhìn về phía cửa sau đó nói nhỏ: “Đi theo xem sao.”

Triệu Gia Kiệt chần chừ, anh phải ở lại để bảo vệ Đại tướng. Nhưng ông ấy lại bảo anh đi, bất đắc dĩ anh mới rời khỏi khách sạn. Khi Triệu Gia Kiệt vừa đi thì nhân viên cũng dẫn Đại tướng lên phòng mà La Di Ninh đã dặn dò.

Đây là khách sạn của ba La Di Ninh kinh doanh, tất nhiên nó sẽ an toàn hơn các khách sạn khác. Hơn nữa có một số nơi lại còn chặt chém khách lạ, đúng là không nên để hai người họ tự đi được.

La Di Ninh đi một đoạn xa thì thấy hình như có người theo dõi. Cô vừa đi vào hẻm liền bị một đám côn đồ chặn lại. Bọn chúng chặn kín hết cả lối đi trước sau và nhìn La Di Ninh cười cợt.

Tên cao to có sẹo trên má phải nhìn La Di Ninh hỏi: “Cô em là La Di Ninh phải không?”

La Di Ninh nhìn bọn chúng nhíu mày, theo dõi cô đến tận đây thì chắc là phải có người thuê với giá cao lắm. Cô nhìn bọn chúng chán nản: “Nói đi, ai bảo các người đến?”

“Nếu nói như vậy thì cô em chính là La Di Ninh rồi. Vậy thì hôm nay e là cô em phục vụ bọn anh hơi mệt đấy.” Tên cao to khác vừa nói vừa cười, ánh mắt lộ rõ sự biến thái.

La Di Ninh nghe vậy thì lạnh giọng: “Phục vụ bằng nắm đấm thì tôi dư sức đấy. Muốn thì nhào vào!”

Đối với loại người này phải đánh cho chúng một trận thì mới vừa. Lại còn dám nói chuyện bỡn cợt với La Di Ninh, xem ra là muốn ăn đòn rồi.

Tên đầu đàn không những không sợ, ngược lại còn cười nhìn La Di Ninh: “Bọn anh có mười người, nhìn thôi cũng biết có lợi thế rồi. Nếu em ngoan ngoãn, bọn anh sẽ nhẹ nhàng với em.”

“Ha… Nằm mơ đi!” La Di Ninh cau mày khó chịu, loại này cô gặp đến phát ngán rồi.

Bỗng điện thoại trong balo La Di Ninh reo lên, cô định lấy ra thì một tên côn đồ đã giật lấy balo của cô và mở ra xem sau đó cười cợt: “Ba của em gọi này, xem ra là lo lắng cho em nhỉ?”

“Trả điện thoại đây!” La Di Ninh tức giận, bởi vì cô chưa từng bỏ lỡ cuộc gọi nào của ba mình.

Tên đó thấy vậy liền tắt máy sau đó đổ hết đồ trong balo ra. Trong balo của La Di Ninh chẳng có gì ngoài đồ ăn vặt và một số nước uống. Hắn ta chế giễu: “Đi học mà chẳng đem gì, đúng là cô gái hư hỏng mà.”

“Trả cho tôi!” La Di Ninh tức giận nhìn bọn chúng, hai tay đã siết chặt lại thành nắm đấm.

Bọn chúng thấy vậy liền trêu đùa La Di Ninh khiến cô nổi điên lên. Tính khí La Di Ninh rất ghét người khác đùa giỡn vô cớ hay đem cô ra làm trò tiêu khiển.

La Di Ninh vung tay đấm mạnh vào mặt tên đầu đàn khiến bọn họ không tự chủ được mà lùi vài bước về phía sau. Bọn chúng có đem theo côn, gậy, còn La Di Ninh chỉ có một thân một mình.

Triệu Gia Kiệt đi đến ngã rẽ thì phân vân không biết nên đi bên nào. Đúng lúc đó thì ở trong con hẻm phát ra tiếng đánh nhau, anh liền đi theo âm thanh đó để xem xét.

Lúc này La Di Ninh và đám côn đồ đã đánh nhau, La Di Ninh tuy có chút thắng thế nhưng đông như vậy cô khó lòng mà đối phó hết. Triệu Gia Kiệt đi đến con hẻm thì nhìn thấy.

Một trong những tên khác định đánh La Di Ninh thì Triệu Gia Kiệt dùng tay đỡ lại cây côn sau đó nhếch môi: “Bắt nạt con gái nhà lành?”

Bọn chúng nghe vậy thì nhìn Triệu Gia Kiệt cười cợt: “Hình như mày là cái thằng lúc nãy đi chung với cô em này nhỉ? Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Triệu Gia Kiệt nghe xong thì cười lạnh một cái sau đó vương tay đánh tên đầu đàn một cái khiến hắn nằm trên đất không thể cử động. Mấy tên kia cũng xông vào nhưng đều thất bại, thấy chuyện không thành bọn chúng liền bỏ chạy.

La Di Ninh định chạy theo để bắt bọn chúng khai ra tên đầu sỏ nhưng bị Triệu Gia Kiệt kéo lại. Tình cờ thay cái kéo tay của Triệu Gia Kiệt không tự chủ liền khiến La Di Ninh hôn môi anh một cái.

La Di Ninh bất ngờ sau đó chuyển sang ngại, mà vì ngại quá nên đỏ mặt mà tức giận mắng Triệu Gia Kiệt: “Anh… Anh dám cướp nụ hôn đầu của tôi?!”

La Di Ninh dùng sự tức giận để che đi sự ngại ngùng của mình, nhưng Triệu Gia Kiệt vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên mà hỏi cô: “Bộ cô chưa hôn bạn trai à?”

La Di Ninh nghe vậy liền đỏ mặt, tuy cô và Duật Quân đang tìm hiểu nhưng vẫn không hề đi quá giới hạn. Có lúc Duật Quân cũng định hôn La Di Ninh nhưng cô đều né tránh hoặc biện lý do, bởi vì cô đang tìm cách để mối quan hệ này không bắt đầu.

Cho nên dù vô tình hay cố ý thì nụ hôn đầu của La Di Ninh cũng bị Triệu Gia Kiệt cướp rồi. La Di Ninh làm sao chấp nhận được chứ, cô đánh vào vai anh mà mắng: “Biến thái!”

La Di Ninh mắng xong thì cầm balo lên rời đi. Triệu Gia Kiệt nghe vậy thì chặn lại hỏi: “Chưa từng sao?”

La Di Ninh nhíu mày: “Chưa đấy, được chưa hả? Được hời mà còn hỏi nhiều.”

Câu trả lời của La Di Ninh khiến Triệu Gia Kiệt có chút ngạc nhiên, anh cứ nghĩ La Di Ninh đã có bạn trai rồi. Vậy là anh đã cướp đi nụ hôn đầu của La Di Ninh, bảo sao cô lại tức giận như vậy.

Vẻ mặt của Triệu Gia Kiệt lúc này không biết phải biểu tình thế nào, lại đứng im không chút động đậy như người mất hồn. La Di Ninh đi vài bước vẫn thấy Triệu Gia Kiệt đứng đó thì mới lại gần.

Cô huơ tay trước mặt anh nhưng không có phản ứng gì liền trêu đùa: “Này… Lấy được nụ hôn đầu của tôi nên sốc quá sao? Hay là hôn tôi xong liền động lòng rồi?”