Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 68: Chúng ta một đổi một




La Di Ninh nói xong thì đứng lên cùng Triệu Gia Kiệt rời đi, qua lần nói chuyện này cô không có thành kiến lắm đối với Sa Lệ mà chỉ cảm thấy đồng cảm. Ba cô cùng Trình Lâm, cả hai đều vô cùng bảo vệ cô nhưng đến cuối cùng bọn họ vẫn là vì cô mà bị ám hại. Lúc cô tuyệt vọng nhất, cũng có cảm nghĩ như Sa Lê.

Trên đời này đúng là không ai cho không ai cái gì cả, bản thân mỗi người điều biết rất rõ. La Di Ninh bị bức ép đến mức nửa sống nửa chết, dù người khác có muốn cứu nhưng không có quyền lực và thế lực thì cũng vô dụng. Nếu không nhờ Triệu Gia Kiệt, có lẽ đã không có La Di Ninh ngày hôm nay.

Sa Lệ bản tính có thể là một người không đến nỗi tệ, La Di Ninh đã đánh giá qua cách mà Sa Lệ nhìn đứa trẻ trong bức ảnh. Vì bảo vệ đứa trẻ mà cả đời làm tử tù đó chỉ là cách để đứa trẻ an toàn mà thôi. Bên ngoài xã hội có rất nhiều người, rất nhiều lời nói có thể làm tổn thương một đứa trẻ.

Vậy thì cho dù đứa trẻ có an toàn, mà không có sự yêu thương che chở, không có người mình cần bên cạnh thì không khác gì một đứa trẻ tội nghiệp cả. La Di Ninh nghĩ, sau khi về nhà sẽ bàn bạc lại với Triệu Gia Kiệt chuyện này. Nếu giúp được Sa Lệ một ít cũng tốt, cô chỉ là không muốn đứa trẻ kia sau khi lớn lên đi đâu làm gì cũng phải mang danh có người nhà là tử tù.

Sau khi La Di Ninh và Triệu Gia Kiệt rời đi thì Sa Lệ vẫn ngồi nhìn tấm ảnh sau đó úp xuống mà suy nghĩ. La Di Ninh nói không hề sai, tuy nhiên để nghĩ được như vậy thì chắc chắn cũng phải trải qua nhiều điều rồi mới nói như vậy. Chỉ là Sa Lệ vẫn không hiểu, vụ việc năm đó vì lý do gì mà La Di Ninh lại bị bắt đi. Chắc chắn không phải vì là nghi phạm giết hại Trình Lâm như những gì đã công bố.

Lúc đó Sa Lệ chỉ mới bị bắt khoảng hơn một tháng đã nghe nhiều tử tù khác bàn tán về chuyện này rồi. La Thành từng là một thương nhân có tiếng tăm, lại rất có tình người nên khá được nhiều người yêu quý. Vậy mà lúc ông mất không một ai đến tế, cũng không ai viếng hay ghé thăm.

Sa Lệ khi ấy vẫn nghĩ những kẻ được La Thành thương xót kia đều là người hai mặt, thực chất nội tình bên trong lại khác. Bọn họ không công khai mà âm thầm đến viếng mộ mỗi tháng, tận bây giờ vẫn còn như vậy. Tất cả số tiền gom được theo như nguyện vọng ban đầu của La Thành thì đều nguyên góp và hỗ trợ cho những người khó khăn.

Sau một thời gian Sa Lệ mới biết chân tướng của sự việc, vì có một người làm tình báo khác cũng là bạn của Sa Lệ trước khi chết đã âm thầm truyền hết dữ liệu vào usb và gửi vào tù cho Sa Lệ mà không ai biết. Chính vì thế Sa Lệ mới có được ưu đãi mà không phải ai cũng có.

Cái chết của La Thành là sắp đặt, còn của Trình Lâm đến nay vẫn không ai rõ chân tướng. Tuy nhiên Sa Lệ biết rằng La Di Ninh là bị hại, cũng vì vậy mới bị tra tấn ép nhận tội. Nhìn thấy những vết sẹo trên người La Di Ninh thì Sa Lệ cũng có chút đồng cảm.

Còn Triệu Gia Kiệt là một người khó có ai có thể đụng vào, vì nhìn thì như vậy nhưng thực chất vị trí ở trụ sở của Triệu Gia Kiệt rất cao. Chấp nhận hình phạt khi vi phạm, cơ bản là chịu phạt thì ít mà huấn luyện bản thân thì nhiều. La Di Ninh ở bên cạnh Triệu Gia Kiệt chính là may mắn.

Sa Lệ nhìn lại bản thân mình thì thở dài, nếu có thể nhờ vả được thì tốt biết mấy. Tiếc là muốn nói gì cũng không được, nếu không sẽ nguy hiểm cho đứa bé ở trong hình. Không chỉ vậy mà cả trụ sở cũng sẽ gặp rắc rối.



Sau khi về đến nhà thì La Di Ninh liền lên tiếng, "Gia Kiệt, chúng ta có nên giúp Sa Lệ không?"

"Vì sao em muốn giúp cô ta? Chẳng phải cô ta muốn giết em để hoàn thành nhiệm vụ sao?" Triệu Gia Kiệt cởi áo khoác ngoài sau đó thuận tiện lấy hai ly nước cho anh và cô rồi lại sofa ngồi. Anh muốn biết vì lý do gì mà cô định giúp Sa Lệ.

La Di Ninh lại gần ngồi xuống sofa sau đó chần chừ một lúc. Đúng là Sa Lệ từng có ý định muốn giết cô, tuy nhiên đã không thành công. Vậy thì cô cũng không nên vì chuyện đó mà cứ ghi hận trong lòng.

La Di Ninh nhìn Triệu Gia Kiệt phân tích lại sự việc hôm đó, "Hôm ở rừng Thiên Sơn đáng ra Sa Lệ bắn được em đấy nhưng cô ta không bắn. Anh không cảm thấy quá kỳ lạ với một người từng là sát thủ, nội gián và là người tình báo sao?"

Đúng như Triệu Gia Kiệt nghĩ, La Di Ninh chắc chắn sẽ nói điều đó. Anh dựa lưng vào sofa nhìn cô, "Vậy em là muốn giúp Sa Lệ? Muốn giúp gì, nói anh nghe thử xem."

"Tạm thời anh giúp em tìm hiểu chỗ ở của đứa bé trong hình đi, em nghĩ tên là Sa Hằng đấy. Cho đứa bé thay tên đổi họ, sống ở trong khu vực bảo vệ không phải rất tốt sao. Vừa không bị người khác xem thường, cũng không cảm thấy cô đơn" La Di Ninh nghĩ mãi mới ra được một cách vẹn toàn như thế nhưng không chắc đối phương sẽ đồng ý. Tuy nhiên phải thử mới biết được có thành công hay không.

"Sa Lệ là tử tù, khó có thể đoàn tụ lắm."

"Chúng ta một đổi một, chắc chắn Sa Lệ đồng ý. Hay là có dịp anh thử nói với phía trên xem, cho Sa Lệ một ân xá. Sa Lệ cho chúng ta manh mối, bằng chứng và những thứ cô ta biết. Đổi lại cô ta sẽ tự do, em chắc chắn cô ta sẽ chấp nhận."

Triệu Gia Kiệt biết ý định của La Di Ninh nhưng chuyện này không phải do anh quyết định. Mặc dù anh mở lời sẽ được, nhưng ai biết được Sa Lệ có làm phản hay không. Hơn nữa La Di Ninh cũng có suy nghĩ thật táo bạo, chuyện này nếu để người khác nghe thì cô sẽ bị gán cho tội đồng phạm vì muốn giúp tử tù rồi.

La Di Ninh im lặng chờ câu trả lời của Triệu Gia Kiệt nhưng anh vẫn quan sát cô mà không nói gì khiến cô có chút lo lắng. La Di Ninh định đứng lên thì Triệu Gia Kiệt đã lên tiếng, "Người ta bắn em bị thương mà em còn tính toán đường lui cho người ta, em ngốc thật đó. Vậy khi anh bị thương, bị bệnh em không lo hȧ?"