Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 70: Chỉ cần em đến là chị vui rồi




Kim Nhàn Nhi không sợ chờ đợi, bởi vì cô ấy lúc nào cũng tin tưởng Duật Quân. Chuyện mấy năm trước khiến Duật Quân không còn thiện cảm với La Di Ninh nên Kim Nhàn Nhi cũng không nói là bản thân đã từng gặp La Di Ninh để tránh kích động.

Phó Thành sau khi làm việc ở sở cảnh sát thì ghé sang nhà thăm Duật Quân, thấy cậu tỉnh lại cũng có chút vui mừng. Duật Quân thấy Phó Kỳ thì liền lên tiếng hỏi: "Phó Thành, vụ tai nạn của tôi có kết quả gì không?"

"Theo camera thì có một nhóm người chặn đánh cậu nhưng không rõ là ai, hôm đó trời mưa nên không nhìn thấy được mặt." Phó Thành nhìn Duật Quân giải thích rõ ràng, tuy nhiên có một số chuyện cậu không hề nói.

Phó Thành lấy trong túi ra một con dấu và đưa cho Duật Quân, "Con dấu của cậu."

Con dấu này Duật Quân nhớ rất rõ là đưa cho một cô gái, tại sao bây giờ Phó Thành lại giữ nó. Hơn nữa Duật Quân biết chuyện này chắc chắn có vấn đề, không lý nào cậu gặp nạn lại chỉ là một sự ngẫu nhiên.

Thấy Duật Quân cứ suy tư như vậy thì Phó Thành mới nói tiếp: "Có một cô gái cứu cậu sau đó rời đi rồi, tôi có hỏi tên nhưng cô ấy không nói.

Phó Thành nói dối với Duật Quân một phần là vì căn dặn của La Di Ninh, một phần vì không muốn Duật Quân tìm hiểu quá sâu. Tuy biết chuyện này có gì đó kỳ lạ nhưng có điều tra thế nào cũng chỉ là con số không.

Cố Khang ngồi nghe thì cũng hiểu được đôi phần, Phó Thành che giấu chuyện La Di Ninh từng bị sở cảnh sát giam giữ chắc chắn có lý do gì đó. Tuy nhiên Cố Khang không phải là người nhiều chuyện nên cũng không muốn tìm hiểu sâu vào mối quan hệ của Duật Quân và La Di Ninh. Cậu chỉ cần biết hiện tại La Di Ninh và Triệu Gia Kiệt là một đôi thì đủ rồi.

"Duật Quân, nếu như cô gái đó đã không muốn để lộ danh tính thì coi như thôi vậy. Anh lo nghỉ ngơi dưỡng sức đi, đừng suy nghĩ nhiều" Kim Nhàn Nhi thấy tình hình có chút không ổn nên đành lên tiếng, bởi vì có lẽ Kim Nhàn Nhi đoán được Duật Quân đang muốn điều tra.

Cố Khang cũng lên tiếng, "Nhàn Nhi nói đúng đấy. Tuy đã hồi phục nhưng cần thêm thời gian tĩnh dưỡng, đừng lo nghĩ quá nhiều"

Duật Quân thấy mọi người có vẻ quan tâm mình nên cũng không muốn ai lo lắng nữa. Cậu gật đầu đồng ý sau đó ăn tô cháo mà Kim Nhàn Nhi đem đến và uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Cố Khang và Phó Kỳ sau khi ở lại trò chuyện thêm một chút nữa thì cũng ra về.



Mọi chuyện cứ êm đềm như thế khiến La Di Ninh có chút lơ là mất cảnh giác, ngay cả chuyện nhờ Cao Uy điều tra danh tính về xác chết cháy kia là ai cô cũng không nhớ. Cao Uy sau khi điều tra và có kết quả xong cũng bận việc ở trụ sở mà quên bén luôn chuyện này.

Sau hơn nửa tháng nghỉ ngơi thì Duật Quân cũng khỏe hẳn, trong thời gian nghỉ ngơi cậu có cho người điều tra về vụ tai nạn và người cứu cậu là ai nhưng kết quả vẫn không có gì. Cuối cùng Duật Quân tạm gác lại chuyện này không điều tra nữa và chuẩn bị buổi lễ đính hôn của mình với Kim Nhàn Nhi.

Hôm nay cuối tuần La Di Ninh ở nhà còn Triệu Gia Kiệt thì bận việc nên đến trụ sở từ sớm. Khi cô đang xem tivi thì điện thoại đổ chuông, người gọi chính là Kim Nhàn Nhi.

"Di Ninh, em có đang ở nhà không?"

"Em đang ở nhà, có chuyện gì sao?" La Di Ninh thấy Kim Nhàn Nhi gọi điện hỏi thì có chút bất ngờ, không biết là có chuyện gì gấp hay không.

Kim Nhàn Nhi biết được La Di Ninh đang ở nhà thì liền lên tiếng, "Chị đến nhà em được không? Chị đến đưa cho em một vài món đồ "

"Được, em gửi địa chỉ qua cho chị. Khi nào đến thì gọi cho em." La Di Ninh nói xong thì không đợi Kim Nhàn Nhi nói tiếp mà tắt máy gửi định vị.

Trước giờ La Di Ninh luôn như vậy nên Kim Nhàn Nhi cũng không nói gì. Không phải La Di Ninh không thích nói chuyện với Kim Nhàn Nhi mà là khi đã xong một cuộc trò chuyện La Di Ninh luôn là người tắt máy trước. Hơn nữa cô đã gửi định vị cho Kim Nhàn Nhi rồi, khi đến Kim Nhàn Nhi có thể gọi cho cô.

Một lúc sau thì La Di Ninh nghe chuông cửa, cô đi ra cổng mở thì thấy Kim Nhàn Nhi đứng đó. La Di Ninh mở cửa để Kim Nhàn Nhi vào và lấy nước cho cô ấy uống.

Cả hai ngồi xuống sofa thì Kim Nhàn Nhi mới lên tiếng trước: "Di Ninh, chị muốn em đến dự lễ đính hôn của chị."



Kim Nhàn Nhi đưa thiệp cho La Di Ninh, cô cầm tấm thiệp trên tay sau đó nhìn Kim Nhàn Nhi, "Hôm đó em sẽ đến nhưng không hứa sẽ ở lại."

"Chỉ cần em đến là chị vui rồi. Dù sau em cũng là em của chị, đừng tỏ vẻ xa cách như vậy." Kim Nhàn Nhi thấy La Di Ninh có chút xa lạ thì không quen lắm, chị em họ hàng bao nhiêu năm mà ngỡ như là những người xa lạ không biết nhau.

La Di Ninh cũng không muốn người khác hiểu lầm ý của mình, cũng không muốn giải thích nữa. Chỉ là cô vẫn lên tiếng nói để tránh Kim Nhàn Nhi hiểu nhầm rằng cô không coi cô ấy là chị họ nữa.

"Là vì bảo vệ bản thân mà thôi! Mấy năm qua chị sống tốt chứ?"

"Chị cũng vậy, còn em thì sao? Sau chuyện đó chị không liên lạc được với em nữa"

Thấy La Di Ninh hỏi thăm thì Kim Nhàn Nhi cũng vui vẻ trả lời. Mấy năm qua Kim Nhàn Nhi có liên lạc cho La Di Ninh nhưng không được, hỏi thăm thì ai nấy cũng đều lắc đầu bảo không biết. Hơn nữa Kim Nhàn Nhi ở thành phố S còn La Di Ninh ở thành phố A. Mà thành phố A vì tuyên bố của Trình Sử nên cũng không ai dám nhắc đến tên của La Di Ninh.

La Di Ninh biết Trình Sử ra tuyên bố đó, cũng không trách được ông. Ông ấy không tìm cô để tính sổ đã là may mắn lắm rồi, toàn bộ tài sản của ba cô bị ông ấy niêm phong cũng là việc làm đúng. Vậy nên khi rời khỏi nơi tối tăm đó La Di Ninh đã không muốn quay về nữa.

Cô nhìn Kim Nhàn Nhi cười, "Em vẫn tốt, nhờ có Gia Kiệt bên cạnh nên em không cô đơn nữa."

Kim Nhàn Nhi nghe đến tên Triệu Gia Kiệt thì ngời ngợi nhớ ra, đó là người mà cô ấy đã gặp lúc khai giảng đại học A. Chuyện năm đó cũng may nhờ Triệu Gia Kiệt nên La Di Ninh mới được cứu.

Kim Nhàn Nhi cười vỗ nhẹ vai La Di Ninh, "Cậu ấy có vẻ tốt, em thật có phúc đấy."

"Duật Quân cũng tốt mà, chị với anh ấy mới đúng là một đôi. Giờ chị đính hôn thì em cũng yên tâm rồi, khi nào đám cưới thì nhớ mời em đấy." Nghe Kim Nhàn Nhi khen mình như vậy thì La Di Ninh cũng khen lại, quả thật Kim Nhàn Nhi và Duật Quân rất đẹp đôi.