Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kiệt Vương Kỳ Truyện

Chương 29: Kẻ lạ mặt xuất hiện - Thác nước khổng lồ




Chương 29: Kẻ lạ mặt xuất hiện - Thác nước khổng lồ

Vương dừng lại bên một thân cây đổ khác, hai thân cây đổ vào nhau tạo thành một hình chữ X, một thân cây nằm xuống đất, thân kia đè lên trên thân cây này và hai chàng trai không quên kiểm tra xem chúng có lại là những con trăn biến hình hay không. Hai cây này có vẻ như đã đổ từ rất lâu rồi, gỗ đã mục vài phần, trên chúng còn mọc lên những cây khác, một lớp đất dày bao phủ lên, ở phía dưới gần tâm chữ X có một cái hố nhỏ giống như một cái bẫy cũ, nó không sâu và chất đầy lá cây khô. Vương cầm lấy cây giáo bên cạnh người Kiệt, cậu chọc chọc vào cái bẫy để xem nó có sâu hay không, “không quá sâu” rồi cậu rút cây giáo lên. Đầu cây giáo dính một chút than, giống như trước đấy đã có người đốt lửa ở đây?

- Cái bẫy này không bình thường?

- Sao cậu lại nói thế?

- Cậu xem nhé... Vương hướng đầu cây giáo chứa đầy than về phía Kiệt

- Xem này, đầu ngọn giáo có than, ko lẫn với đất, cái bẫy này lại quá nhỏ, đến một con linh cẩu cũng là to so với cái bẫy này. Nó được đào để nướng thịt thì đúng hơn.

- Sao lại không lẫn đất đá.

- Nếu nó đã có từ lâu, trời mưa sẽ khiến nó lẫn đất đá và thậm trí không thấy than nữa, nhưng than còn mới chứng tỏ mới gần đây có người đã ở đây.

Vương chọc chọc vào cái hố, hất tung mấy cái lá lên. Quả đúng đấu vết than củi mới đốt còn rất nhiều. Một vài hòn sỏi lớn đã chứng minh điều này. Nếu như đống lửa này đã lâu, thì chắc hẳn chỉ cần một trận mưa, than củi sẽ tan vào đất, vết đất này còn mới, chỉ tầm hai ngày không mưa.

- Vậy là chúng ta không phải duy nhất đến đây sao? - Kiệt thắc mắc.

- Tất nhiên rồi, đội thợ săn số một họ thường xuyên lui tới đây mà, địa điểm lý tưởng cho những cuộc đi săn. Và chẳng ai cấm được họ nướng thịt cả. Nhưng cậu yên tâm, nếu họ đi ngựa đến, chúng ta sẽ phát hiện ra ngay.



Tiếp tục cuộc hành trình, đôi bạn trẻ lại đi thẳng về phía Tây Bắc, theo như bản đồ, đi khoảng nửa canh giờ nữa họ sẽ đến mép của ngọn núi, và sau khi leo lên hết ngọn núi sẽ là nơi nhìn thấy ngọn thác mà họ đang tìm kiếm.

- Cậu đã từng đến ngọn thác có phải không?

- Một lần duy nhất, cũng đã lâu rồi.

- Cũng bằng con đường này?

- Không, lúc đó tớ và ông đi men theo con suối, nó an toàn hơn.

- Sao chúng ta không đi đường đó chứ?

- Khi đó là mùa nước cạn, chứ nay là mùa nước lớn rồi, đi dưới đó thì không sợ lũ hổ vì chúng rất sợ nước, nước cạn thì cũng không có cá sấu hay giao long.

- Ngọn thác có gì đặc biệt mà cậu lại muốn đến đó?

- Tớ không rõ, nhưng ông bảo tớ như vậy? Lần đầu tiên tớ thấy nó từ xa, cũng chỉ giống như những ngọn thác khác, nhưng nó rất to, nhiều tầng, không hiểu nước ở đâu mà lại nhiều thế.

Ngọn núi phía trước dần hiện lên trước mặt hai cậu thanh niên, nền đất khu rừng bắt đầu xuất hiện những tảng đá lớn, dấu vết của những cuộc đi săn dần biến mất. Kiệt bỗng nhiên cúi thấp người xuống, “Có chuyện rồi” Cậu kéo Vương nằm xuống, nấp sau một tảng đá lớn.



- Suỵt! Tớ nghe thấy tiếng ngựa? Hướng Tây Bắc?

Vương giỏi tính toán và thông minh nhưng lại không có giác quan tinh tường bằng Kiệt, dường như bản năng thợ săn của Kiệt rõ ràng hơn bao giờ hết. Quả đúng như vậy, tiếng ngựa mỗi lúc một rõ hơn, tim hai thanh niên cũng đập nhanh hơn, hồi hộp và lo lắng. Tiếng ngựa dừng lại phía trước tảng đá cách chừng năm chục bước chân. Vương cúi thấp người, cậu cố thò mặt ra để nhìn xem đó là ngựa của ai. Nghe tiếng ngựa, Vương và Kiệt có thể suy đoán ra rằng chỉ có một con mà thôi. Dấu hiệu lạ là người của đội thợ săn họ rất ít khi đi một mình vào rừng, người duy nhất đi vào rừng một mình chỉ có cha của Vương khi ông thực hiện vẽ tấm bản đồ mà cậu đang cầm.

“Có một người lạ mặt đang ngồi trên ngựa?”

Một người lạ mặt, nhìn có vẻ là đàn ông, hắn mặc một áo choàng màu xanh, trên áo có gắn là cây giống như những chiếc áo lá mà vương và Kiệt đang khoác để nguỵ trang nhưng mà ít hơn nhiều, chiếc áo choàng trùm lên cả đầu khiến họ không nhìn rõ là ai. Khuôn mặt tối, nhưng Vương vẫn nhìn được họ có vẽ lên mặt những vết mực, giống như nguỵ trang hay một cách để doạ kẻ thù, đại loại là như thế, cây cung là thứ v·ũ k·hí duy nhất hắn cầm và không hề có cây giáo nào đi theo. Một cây cung khá lạ, cây cung được quấn quanh bởi một dây leo và lác đác lá cây, một cách nguỵ trang khá hoàn hảo với cả những cây cung. Con ngựa dừng lại, người đàn ông lạ mặt nhảy xuống ngựa, hắn đi xung quanh con ngựa giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó, rồi hắn đi lên một con dốc. Phía sau một tảng đá, hắn xách lên một con lợn rừng khá lớn. Trên thân con lợn có cắm vài mũi tên rồi. Vậy là khá rõ ràng, người thợ săn này đã bắn trúng con lợn rừng nhiều lần, nó bỏ chạy và đến đây nó kiệt sức, gục ở đây, người thợ săn lạ mặt chỉ việc đuổi theo nó đến khi nó gục là ẵm trọn con mồi thôi.

Con lợn rừng được treo lên ngựa, rồi người đàn ông nhảy lên, hắn cho con ngựa quay đầu rồi phi lên con dốc. Kiệt nhìn theo người đàn ông lạ mặt rồi ghé tai lại bên Vương nói nhỏ:

- Đó là hướng tiến đến ngọn tháp phải không?

- Đúng! Cùng đường với chúng ta.

Không ai bảo ai. Vương và Kiệt chờ cho con ngựa khuất hẳn khỏi tầm mắt rồi lặng lẽ theo sau người thợ săn lạ mặt kia. Cảm thấy không bình thường chút nào, Vương cẩn thận cầm sẵn trên tay cây nỏ đã được giương tên, còn Kiệt cầm sẵn cây giáo, cúi thấp người, vừa leo một đoạn, lại lấp sau tảng đá lớn nghe ngóng, họ di chuyển giữa từng tảng đá lớn cho đến khi con dốc dần ngắn lại.

Để con ngựa dễ dàng leo lên ngọn núi, tên thợ săn cho nó chạy chéo đường, được một đoạn, hắn tiếp tục đổi hướng. Dường như tên thợ săn lạ mặt chưa phát hiện ra rằng có hai con chuột đang bám theo. Vương và Kiệt vẫn đi theo dấu chân của con ngựa.

Bỗng nhiên phía bên phải Kiệt, cách chừng ba mươi bước chân, có tiếng sột xoạt. Một con lợn rừng cỡ lớn xuất hiện, giống như con lợn rừng trước nhưng nó còn to hơn nhiều. Giống như bản năng của một người thợ săn, Kiệt đổi hướng và lấy ngay cây cung của mình ra nhưng ngay lập tức bị Vương ngăn lại và ấn người Kiệt thấp xuống.



- Không được? Sẽ bị phát hiện!

Vương ngăn Kiệt lại rồi kéo Kiệt lại một mỏm đá lớn có cây cỏ xung quanh. Con lợn vẫn ở đó, nó đang dúi mỏ xuống đất đã kiếm ăn, ngửi khịt khịt, rồi nó bỗng nhiên nhổm đầu dậy, có điều gì đó không thường, nó quay người định bỏ chạy thì ngay lập tức một mũi tên cắm thẳng vào lưng nó, rồi hai, ba, mũi tên, con lợn đổ xuống, ngã xuống nền đất dốc rồi trượt xuống phía dưới. Khi vừa hoàn hồn và đứng dậy, có vẻ như nó đã loạng choạng đi nhiều. Tiếng ngựa tiến sát về phía nó. Con lợn chạy thoát thân nhưng ba mũi tên đã cắm lên người nó khiến nó không còn nhanh nhẹn như trước, nó kêu lên “éc éc” trước khi đón nhất mũi tên chí mạng cuối cùng và rồi gục xuống.

Người đàn ông lạ mặt khi nãy đã tiến đến gần nó, hắn nhảy xuống và xách con lợn lên, treo vào bên hông yên ngựa. Trong một thời gian ngắn, hai con lợn, hai bên hông ngựa, chuyến đi săn khá dễ dàng trước sự chứng kiến của hai bạn trẻ. Có lẽ chính sự xuất hiện của người này nên khu rừng thông trở lên lạnh lẽo và tẻ nhạt không giống như những gì mà Vương tưởng tượng. Nhẽ ra rừng thông luôn là nơi để lợn rừng tìm đến nhưng có vẻ như chúng đã bị săn hết. Hai cậu thanh niên vẫn nằm im, dường như họ phải nín thở chờ đợi người đàn ông kia đi khuất. Một lúc sau, người lạ mặt tiếp tục thúc con ngựa l·ên đ·ỉnh đồi, có vẻ như hắn ta vẫn chưa cảm nhận thấy sự xuất hiện của hai thanh niên. Khi tiếng ngựa khuất hẳn một lúc, Vương và Kiệt thở phào nhẹ nhõm, không biết là ai, từ đâu đến, nhưng có vẻ như không phải một người trong đội thợ săn. Hoặc một ai đó cải trang, hoặc một vị thợ săn nào đó thích vào rừng một mình giống như cha của Vương. Vương nói nhỏ bên tai Kiệt.

- Nếu hắn phát hiện ra chúng ta, thì chúng ta c·hết chắc.

- Chúng ta có hai người cơ mà.

- Hai người thì sao? Không thấy một con lợn rừng cỡ lớn mà hắn hạ trong vòng vài bước chân.

- Nếu phải đối mặt, tớ không ngại đâu, theo cậu, hắn là ai?

- Một ai đó trong đội thợ săn ư? Kể cũng lạ, đội thợ săn đâu có mặc như vậy?

- Chúng ta đi theo hắn chứ, cũng là hướng đến ngọn tháp.

- Đã đến đây rồi thì phải đi thôi, chẳng nhẽ quay về?

Chỉ cần đi hết ngọn đồi lớn này, leo qua ngọn núi đá là họ có thể thấy ngọn tháp từ trên cao. Lần theo dấu chân ngựa, Vương và Kiệt bám theo con mồi lạ mặt. Dần dần, cũng đến trưa, càng lên cao, ánh nắng càng rõ ràng hơn, đến đây Vương còn nghe rõ tiếng nước chảy của ngọn thác, và đây cũng là lần thứ hai cậu thấy nó và là lần đầu tiên cậu thấy nó từ trên cao. Cúi thấp người và đảm bảo không bị phát hiện, hai thanh niên dần trèo lên đến đỉnh một ngọn đồi nhìn ra thác nước, người lạ mặt cưỡi ngựa kia đã đi cách xa một đoạn khá dài. Hắn tiến gần hơn đến ngọn tháp. Mỗi lúc, tiếng rì rào của thác nước ngày càng rõ. Lên đến đỉnh đồi, ngọn thác hùng vĩ hiện ra trước mắt hai cậu thanh niên trẻ. Họ vẫn còn thấy người đàn ông lạ mặt, đã xuống ngựa và kéo từng con lợn rựng đi sát vào dòng nước. Cảnh tượng hùng vì hiện ra trước mắt, chưa bao giờ Kiệt được chứng kiến một ngọn thác lớn như thế, ngọn thác có nhiều tầng, cao và to, không giống như một ngọn thác lớn đơn thuần nước chảy từ trên cao xuống, thác nước này không dốc, nhưng có kích thước tổng thể rất lớn. Ngọn thác được chia làm nhiều tầng và không đồng đều, xen lẫn cùng với ngọn tháp, Kiệt nhìn thấy có những công trình, giống như những cây cột, những bức tường đá cùng với những tảng đá sỏi khổng lồ. Nhìn từ phía xa, toàn cảnh con thác giống như một ngôi nhà lớn với nhiều bậc thang bị đổ đã lâu, nay chỉ còn lại một chút dấu vết của những tảng đá. “Đã có bàn tay con người ở đây”. Hai chàng trai còn có thể nhìn thấy những khoảng sân rộng và bằng phẳng, chúng được phủ đầy rêu và cây bụi, thứ mà thiên nhiên không thể nào làm ra chúng được, những khoảng sân ngập nước. Nhưng đáng sợ và bất ngờ hơn cả lại không phải là sự hùng vĩ đến kỳ lạ của ngọn thác, một cảnh tưởng khác không thể nào ngờ tới được của đôi bạn trẻ.

Hàng chục con hổ răng kiếm đang nằm phơi nắng xung quanh ngọn thác, trong rừng phía bên kia, trên những tảng đá, thậm trí có những con đang ngâm mình dưới những vũng nước.... hàng chục con, hoặc cũng có thể đến cả trăm con. Không dữ dằn, không gầm gừ hay đe doạ ai, chúng ở đó một cách hiền lành và từ tốn giống như một gia đình.