Chương 32: Vũ khí bí mật số 2
Từ phía xa, chứng kiến cảnh Kiệt dần đổ xuống, cú đâm vào ngực thấu trời của kẻ lạ mặt khiến Kiệt như ngừng thở một lúc, thậm trí, cậu không thể hét lên hay nói được gì, cậu ôm ngực rồi khụy dần hai chân, đổ ra và nằm trên bãi cỏ.
-Kiệt!!!!
Tiếng gọi lớn của Vương trong vô vọng khi chứng kiến người bạn của mình đổ gục trước mặt, Vương lúc này cảm thấy mình thật vô dụng, giá như cậu học dùng giáo tử tế, thì chắc chắn cậu sẽ chọn phương án cả hai cùng đáp giáp lá cà với hắn.
Ngay lập tức nhận ra hắn còn một con mồi nữa, kẻ lạ mặt ngay lập tức di chuyển, lần này hắn sẽ rảnh tay để t·ấn c·ông Vương.
Kiệt nằm ngất ở đó, Vương thay tên cho nỏ, cậu cắm đầu nỏ xuống dưới đất, một tay tì mạnh vào thân nỏ, một tay kéo dây cung, rồi thay tên mới. Khác với cung tên, nỏ cần một lực rất lớn để kéo căng dây cung. Nhưng khi nỏ được thay tên xong thì Vương không còn nhìn thấy tên lạ mặt đâu nữa, việc này đã khiến Vương mất quá nhiều thời gian. Một chút bực tức vì chính cây nỏ của mình. Còn kẻ lạ mặt, một lần nữa, hắn đã biến mất vào trong những bụi dậm.
Tiếng động xuất hiện từ một gốc cây gần phía Kiệt nằm, một cơn gió thoảng qua, áo choàng của hắn tung lên khiến lộ ra vị trí. Vương di chuyển sao cho để lộ ra phần vai của tên lạ mặt, cậu tiến đến nơi cậu hạ đồ đạc, cung tên. Cả hai nhanh như cắt, dường như hắn nghe được bước di chuyển của Vương, hắn cũng ngay lập tức nép mình vào thân cây và bắn tên về phía Kiệt, Kiệt bấm cò nỏ, tên bay về phía hắn. Sự chính xác của cây nỏ khiến tên lạ mặt một lần nữa đầy bất ngờ, ở một khoảng cách khá xa, liên tiếp là những phát tên của hai đối thủ t·ấn c·ông nhau.
Vương hạ nỏ xuống, cậu chuyển sang dùng cung tên vì tính cơ động, cậu thay tên nhanh hơn nhưng mũi tên không còn chính xác như nỏ. Và Vương hiểu nếu giờ thay tên cho nỏ thì cậu sẽ mất dấu. Tên lạ mặt tiếp tục di chuyển, hắn tiếp cận được và lần đọ tên này, hắn là người chiến thắng, một mũi tên cắm thẳng vào vai của Vương, cậu run lên vì đau đớn, tay cầm cung không còn chắc chắn nữa, cánh tay trái chảy nhiều máu, cậu làm rơi mũi tên đang cầm trên tay, bên tay phải cậu bỏ cây cung lại rồi ôm lấy cánh tay trái rồi khuỵ xuống. Trong cái giây phút hoảng loạn ấy, tên lạ mặt đã tiếp cận Vương một cách dễ dàng, Vương nhận ra rằng một mũi tên của cậu cũng đã làm rách một phần áo choàng của hắn, nhưng Vương bắt đầu mất máu, bàn tay cậu nắm lấy mũi tên đang cắm trên vai mình, một tay chống xuống đất, cậu khụy gối xuống và không còn nhìn rõ mặt hắn nữa.
Người chiến thắng, hắn cầm cây nỏ của Vương lên rồi đeo ra sau lưng, rồi hắn lại gần cậu, sờ lên vai.
- Vết thương không vào chỗ hiểm, ta cần phải bắt sống các ngươi về tra hỏi.
Hắn đá cây cung và giọ tên của Vương ra xa. Kiểm tra quanh người Vương không còn v·ũ k·hí nào khác. Lấy trong người ra một cuộn dây thừng, hắn trói tay Vương lại, rồi hắn lấy một con dao nhỏ xẻ một đoạn áo của Vương rồi quấn vào bên vai trúng tên để cầm máu, Vương cố gắng đưa tay lên để rút mũi tên ra nhưng hắn ngăn lại.
- Đừng, ngươi sẽ mất máu mà c·hết đấy! Các ngươi phải cố mà sống để chúng ta còn tra hỏi, nghe chưa?
Nói rồi, hắn để Vương ở lại rồi quay lại chỗ Kiệt đang nằm, hắn lục soát người Kiệt rồi lấy đi con dao, cung và giáo hắn vất ra xa. Hắn trói tay bằng sợi thừng mà Vương đã đưa cho cậu rồi hắn đánh thức Kiệt dậy.
- Hai ngươi đứng dậy, đi theo ta.
Kiệt biết mình không thể chống cự, cậu bò dậy rồi chờ đợi, đi theo hắn, sau cú đánh bằng cán giáo vừa rồi, Kiệt dường như mất toàn bộ sức mạnh, cú đánh “thấy mặt trời” khiến Kiệt vẫn cảm thấy đau nhói ở ngực, có vẻ như xương sườn đã bị gãy. Kiệt thầm nghĩ: "hắn vẫn chưa g·iết chúng ta, có lẽ hắn muốn bắt sống và moi thông tin". Vương đang ngồi dựa vào góc cây, hai tay bị trói. Từ phía đó, Vương gọi kẻ lạ mặt một cách yếu ớt.
- Này ông! Hãy thả chúng tôi đi, tôi sẽ cho ông một thứ.
Lời mời chào tò mò đã dụ được hắn, hắn tiến lại gần Vương.
- Ngươi có thứ gì cho ta?
- Một tấm bản đồ - Vương nói bằng một giọng yếu ớt.
- Ở đâu?
- Nhưng ông phải thả chúng tôi ra đã, chúng tôi đã b·ị t·hương, không thể bỏ chạy được.
Hắn tức giận dí con dao vào cổ Vương
- Tại sao ta phải thả ngươi, và tại sao ta lại cần cái tấm bản đồ đó, kho báu, hay có gì bí mật. Ta có thể g·iết các ngươi ngay tại đây nếu muốn, hãy van xin ta tha mạng đi chứ đừng đòi hỏi bất kỳ điều gì.
Vương tỏ ra hiểu chuyện hơn.
- Để tôi nói đã. Nó sẽ có ích cho các ông đó.
Cậu chỉ tay về phía gốc cây bên kia, "trong tay nải của tôi, cùng với một cái điếu cày.... xin đừng g·iết chúng tôi... ". Vương nói trong yếu ớt.
- Im mồm.
Hắn tiến lại gần gốc cây, một túi tay nải và một cái điếu cày, hắn lục lọi rồi cầm lên tấm bản đồ da của Vương.
- Này ông gì ơi, có thể cho tôi xin một hơi thuốc lào không?
- Đừng có giở trò đi, mấy thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
- Tôi đã bị ông bắt rồi và b·ị t·hương nặng còn giở trò gì được. Xin một hơi thuốc thôi, tôi nghĩ sẽ đỡ đau hơn. Dù sao thì chúng tôi cũng có trốn được nữa đâu.
Vương nhăn mặt mũi như thể cậu đang cực kỳ đau đớn.
- Ranh con tý tuổi cũng h·út t·huốc...
Hắn mở tấm bản đồ ra xem, khuôn mặt hắn thể hiện rõ sự tò mò, nhưng nếu hắn sống trong rừng thì tấm bản đồ không có gì quá là lạ đối với hắn. Hắn cúi xuống nhặt điếu cày lên và cả tay nải, hắn quăng về phía Vương. Vương nhồm người dậy cố với lấy cái điếu và túi thuốc lào trong tay nải.
- Cảm ơn, này ông, ông ở đâu vậy?
- Ở đây chứ đâu?
- Ý ông là ông sống trong rừng này?
- Đúng vậy!
- Ông có nhà chứ?
- Tất nhiên, ta có, hỏi ít thôi, đừng để ta phải cáu.
- Ông sẽ đưa chúng tôi đi đâu.
- Lát các ngươi sẽ biết.
- Liệu... liệu chúng tôi sẽ giữ được mạng sống không?
- Không! ... hắn trả lời cụt lủn...
- Vậy tại sao ông không g·iết chúng tôi mà lại tha cho chúng tôi?
- Mày im đi. Không phải việc của mày, sao mày nói nhiều thế.
Nói rồi hắn lại cúi xuống xem tấm bản đồ, Vương đưa đầu cây điếu lại gần mồm, rồi cậu dùng tay phải run run châm cây đóm. Người đàn ông lạ mặt vẫn đang mải xem tấm bản đồ. Kiệt đang ngồi từ phía xa, cậu không nói gì cả, Kiệt hiểu ra rằng Vương đang có âm mưu gì đó, cậu không phải loại người dễ dàng có thể đưa ra tấm bản đồ cho một kẻ vừa có ý định g·iết mình vậy. Và cái âm mưu mà Kiệt suy đoán là đúng.
Phập...
Một mũi tên to và ngắn, hay chính xác hơn là đầu của một đoạn giáo, bay ra từ cây điếu cày đang chĩa vào kẻ lạ mặt, hắn đã bị trúng tên, mũi tên trúng vào cạnh bụng hắn khiến hắn khuỵ xuống, tay hắn buông tấm bản đồ rồi ôm lấy bụng, máu đang chảy rất nhiều. Mũi giáo cắm sâu vào bụng hắn khiến hắn chảy rất nhiều máu.
- Ngươi... ngươi... đã làm gì…
Khi mà kẻ lạ mặt đã bất ngờ bị gục, Vương cố gắng đứng dậy, cậu tiến lại gần hắn rồi đá cung và giáo của hắn ra xa, cậu móc trong người hắn ra một con dao của Kiệt và một con dao của hắn. Tự tay mình cậu không thể cắt dây thừng được. Cậu chạy lại gần chỗ Kiệt rồi dùng tay phải không b·ị t·hương, cắt dây trói của Kiệt. Kiệt đươc cởi trói rồi lại cắt dây trói cho Vương. Nhặt hết những đồ đạc mà hắn lấy đi, Vương và Kiệt bỏ lại kẻ lạ mặt đang nằm đau đớn, Vương vất v·ũ k·hí của hắn ra xa và lấy lại tấm bản đồ. Cậu lấy ngựa của hắn rồi tiến thẳng về phía ngôi làng, lúc này mặt trời đã dần xuống núi.
Những chàng trai đã thoát.
- Còn bao lâu nữa chúng ta về làng - Kiệt hỏi, cậu đang ngồi sau, ngựa phi khiến Kiệt đau đớn...
- Còn một canh giờ nữa nếu đi ngựa, không kịp mất.
- Nãy cậu đã t·ấn c·ông hắn bằng gì thế.
- Cái điếu cày.
- Hắn có c·hết không?
- Tớ nghĩ là không, tớ không bắn vào chỗ hiểm... nhưng mũi giáo này to hơn mũi tên bình thường, tớ nghĩ nó cũng nghiêm trọng đấy.
- Điếu cày bắn ư?
- Một v·ũ k·hí mới của tớ... đừng hỏi nhiều nữa, cậu b·ị t·hương nặng đấy.
Kiệt không thể đi ngựa được nữa, Vương thì càng mất nhiều máu, mắt cậu hoa lên vì mệt và đói. Hai người quyết định bỏ ngựa lại rồi đi bộ vì đường khá xấu và đi ngựa cũng gây nhiều tiếng động lớn. Vương cắt dây cương của con ngựa, cậu kéo nó quay mặt về phía bắc rồi đánh một cái thật mạnh vào lưng nó, con ngựa hý lên rồi chạy thẳng.
-Hy vọng nếu ai đó đuổi theo, chúng chỉ tìm thấy con ngựa mà thôi.
Trời đã tối hẳn, Vương và Kiệt cũng lết được đến bìa rừng, nơi này cách ngôi làng chỉ hai ngọn đồi.
-Trời tối mất rồi, hay chúng ta ngồi nghỉ một chút.
Vương và Kiệt ngồi lại bên một con suối nhỏ, cậu rửa v·ết t·hương, còn Kiệt cũng đã đỡ đau hơn, Kiệt lấy trong người ra một nắm cơm rồi cùng chia cho Vương ăn một nửa, khi nãy đống cơm của Vương đã vất cho con hổ hết, còn Kiệt vẫn còn giữ một ít. Vết thương của Vương khá nặng, hai người di chuyển khá chậm, trời đã tối được một canh nhưng hai người vẫn chưa về được đến làng. Kiệt sắp lại những ngọn giáo của mình, cây cung cậu đã bỏ lại, còn Vương lên tên cho nỏ, cậu đưa cây cung của mình cho Kiệt. Nghỉ ngơi một lúc, Vương và Kiệt tiếp tục đi. Dọc theo con suối nhỏ, Kiệt và Vương tiến gần đến bờ sông Quế, ánh trăng dần lên cao rọi những tia sáng lấp lánh xuống từng con sóng. Một tiếng động lớn, phía bên kia bờ sông khiến hai chàng trai giật mình. Chỉ có bóng tối, và ánh trăng là thứ hiện hữu trước mắt họ. Một tiếng thét ré vang, lờ mờ trong bóng tối, Vương chỉ nhìn thấy những tán lá rung lắc mạnh, đổ rạp xuống, tiếng gãy của thân cây, tiếng dậm chân rần rần. Không ai bảo ai, họ dừng lại, tâm trí như dồn về phía bên kia bờ sông, cách họ cả trăm bộ. “Chắc hẳn đó là một con quái thú khổng lồ, hoặc một trận chiến giữa chúng”. Vương cảm thấy có một sự uy h·iếp cực lớn, một tay ôm lên bả vai đang chảy máu, hạ thấp người, một tay nắm chặt lấy những bụi cỏ, chưa khi nào Vương lại cảm thấy đáng sợ như lúc này. Nhưng tiếng bước chân chậm chạp nhưng đầy sức nặng ấy dần nhỏ lại, họ nhận ra rằng nó bắt đầu di chuyển ngược hướng với họ. Cho đến khi tiếng chân ấy mất hẳn.
-Tiếp tục đi thôi, hy vọng rằng chúng ta sẽ không gặp cái con gì gì đó – Kiệt gọi Vương.
Nửa canh giờ sau, ra khỏi khu rừng rậm, ánh trăng càng tỏ hơn, ngôi làng đã hiện ra trước mắt, nhưng họ không nhìn thấy cho dù chỉ là một ánh đèn. Họ dừng lại, từ trên một mô đất cao, Kiệt nhìn xuống ngôi làng. Lúc này cậu tự tin đứng thẳng người, quan sát thật kỹ xung quanh.
- Không xong rồi, hôm nay là rằm, là đêm trăng tròn nhất - Kiệt nói:
- Tớ có nhìn thấy mà - Vương Đáp.
- Sao cậu lại muốn về vào đêm trăng tròn, cậu không nhớ là đêm trăng tròn thì làng ta có chuyện gì xảy ra sao?
- Chuyện gì là sao? - Vương đáp – Trăng sáng thì ở trong rừng, chúng ta sẽ có một chút tầm nhìn, những ngày sáng trăng cũng là những ngày lính gác canh phòng lỏng lẻo nhất, kinh nghiệm ông Quy đã từng nói với tớ. Cậu có để ý lính cầm đuốc đi tuần họ cũng không đi vào những đêm trăng sáng sao?
- Cậu đã quên chuyện lũ diều hâu khổng lồ ư?
Bất giác, được Kiệt nhắc lại, Vương như sực nhớ ra một điều gì đó thực sự nghiêm trọng. Mải làm đầu mũi tên ở nhà bác thợ rèn mà Vương quên mất một yếu tố đáng ngại đó là vào những đêm trăng tròn như hôm nay, diều hâu khổng lồ có thể sẽ t·ấn c·ông ngôi làng. Đồng nghĩa với việc quãng đường từ hàng rào về đến cửa đường hầm sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều lần. Mục tiêu di động luôn thu hút sự chú ý của lũ diều hâu tinh nhanh ấy. Nhưng đã đâm lao thì phải chấp nhận theo lao, Vương cố gắng trấn tĩnh lại và tìm lý do để tự sửa chữa cho sự bất cẩn của mình.
- C·hết dở! Đúng là tớ đã quên mất điều này. Nhưng bù lại chúng ta sẽ không phải lo chuyện lính gác. - Vương trấn an Kiệt.
- Với điều kiện là chúng ta còn sống sót ải diều hâu?
- Hên xui thôi Kiệt, đến nước này rồi, đó là cách duy nhất để chúng ta có thể vào làng, cậu hãy hy vọng chúng ta về đến ngôi miếu kịp …Và lũ diều hâu không để tâm đến hai con mồi dai nhách gầy gò toàn xương này.
- Ôi không, tớ không muốn c·hết vào đúng ngày sinh nhật của mình đâu.
- Vậy chúng ta sẽ đợi lũ diều hâu đến, trước và sau khi bị t·ấn c·ông, chắc chắn những người lính họ sẽ quan sát thường xuyên.
Vương khá bất ngờ, hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của Kiệt. Đúng rồi, trước đây Kiệt có kể với Vương rằng vào một đêm trăng tròn, cái ngày mà lũ diều hâu khổng lồ t·ấn c·ông ngôi làng vào 18 năm trước, cũng là cái ngày cha mẹ nuôi của Kiệt, ông Tuấn đã nhặt được cậu và nuôi Kiệt khôn lớn đến ngày hôm nay. Vậy là hôm nay Kiệt tròn 18 tuổi. Vương và Kiệt di chuyển đến phía hàng rào lớn, nơi chỉ cách con suối lối liền với cái cống trăm bước chân, họ nằm sát xuống mặt đất nơi có bụi cỏ cao để quan sát và nghỉ ngơi.