Chương 47: Bị bắt
Sáng hôm sau, ánh mặt trời đã lên quá cây xào, Kiệt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài và sâu như chưa từng được ngủ. Tỉnh dậy và vui mừng khi mình vẫn an toàn, không một con thú nào tìm đến cậu vào đêm hôm qua. Toàn thân cậu ê ẩm, v·ết t·hương trên vai máu cũng đã ngừng chảy, may mắn rằng nó không quá nghiê trọng. Và con Gạo, nó đã dậy trước cậu có vẻ từ rất lâu rồi, nó đói nên đã cào cái đống đất bên cạnh, đến khi không chịu được, nó quyết định liếm mặt và cắn hờ vào tay Kiệt khiến cậu tỉnh giấc.
- Mày đói rồi phải không? Để tao tìm cho mày ít đồ ăn nhé.
Kiệt lục túi đồ ăn cậu mang đi, chỉ còn một ít cơm nắm, Kiệt cho lên mũi ngửi, có vẻ như nó còn ăn được, Kiệt nhường nắm cơm cuối cùng cho con Gạo rồi ngậm mùi nghĩ lại.
- Dù sao thì trước đây, cha mẹ nuôi của tao cũng không bỏ tao đói ngày nào cả.
Kiệt đợi con Gạo ăn xong nắm cơm rồi xách theo những mũi tên, giáo ít ỏi còn lại và tiếp tục lên đường. Khu này nhiều núi đá, cây không quá cao và to, theo như Kiệt quan sát thì chỉ có dê, và chim, giống chim như đại bàng, hay diều hâu gì đó nhưng là loại nhỏ hơn nhiều so với những con diều hâu khổng lồ hay t·ấn c·ông làng. Nhưng địa thế như thế này quả là khó săn, lũ dê thì leo núi giỏi kinh khủng, Kiệt nhìn thấy những con dê còn đứng trên những vách đá treo leo mà cậu không nghĩ mình có thể treo lên được. Một kỹ năng của chúng, kẻ thủ nhìn thấy thì chỉ có cách khóc nghìn giọt nước mắt mà thôi. Và tầm nhìn quá rõ ràng khiến cậu không thể tiếp cận mà săn được chúng.
Vượt qua rặng núi đá vôi, Kiệt có thể nhìn thấy được phía rất xa kia là một khu rừng khá bằng phẳng, con sông Nho Quế dài dằng dặc bắt đầu nghẹo trái, vậy nếu tiếp tục tiến thẳng phía nam, Kiệt sẽ chạm mặt con sông và cậu phải băng qua nó. Một canh giờ sau, Kiệt đi qua vùng núi đã lởm chởm và tiến vào một khu rừng, đường đi bằng phẳng hơn nhưng cũng nhiều bụi rậm hơn, và không còn nhiều đá hay tảng đá lớn nữa, cây cối cũng cao hơn, ẩm ướt hơn nhiều. Kiệt đã hy vọng rằng ở đây sẽ có nhiều thú rừng nhỏ cho cậu săn. Nhưng con thú mà cậu gặp khi tiến vào khu rừng già, không phải là một con thỏ, một con lợn rừng dễ chế biến nữa mà là một con thằn lằn cỡ lớn, Kiệt đã dẫm phải đuôi của nó khi nó đang nằm chễm chệ gần một gốc cây to. Ngay lập tức nó chạy vụt đi và chui tọt vào trong một bụi cây. Một tiếng “quác” thất thanh cất lên ngay sau đó, Kiệt giật mình, rút cung, tên. Luồn thân mình qua bụi rậm, Kiệt nhìn thấy một con gà rừng đã bị con thằn lằn tóm gọn. Kiệt quyết định rút tên và bắn con thằn lằn để c·ướp lấy con gà, nhưng không may vảy của nó quá cứng. Mũi tên không hề găm vào con thằn lằn mà bật ra ngoài trước sự ngạc nhiên của Kiệt. Tự an ủi mình rằng “thịt thằn lằn chẳng ngon đâu” Kiệt quyết định sẽ đi tiếp.
Một gốc cây đổ luôn là lựa chọn lý tưởng của Kiệt mỗi khi cậu muốn nghỉ ngơi, thường thì một cái cây rất già, vài trăm tuổi sẽ tự hao mòn và gẫy đổ, hoặc đơn giản là một con quái thú nào đó t·ấn c·ông, hoặc bị mối mọt hoặc là bị sét đánh. Nhưng cậu cũng không quên quan sát thật kỳ đề phòng những con trăn gỗ, chúng có thân hình xù xì y hệt những thân cây này. Xung quanh thân cây ấy, quang cảnh cũng thoáng hơn, cậu có thể quan sát được từ xa nếu như có con quái thú nào rình rập mình. Kiệt hạ con Gạo xuống, lần này cậu quyết định sẽ thả nó ra, cõng nó hay dắt theo nó đôi khi khiến cậu khá mất sức.
-Đến đây, có lẽ tao với mày an toàn rồi, tao sẽ thả ra mày một chút nhé, nhớ là đừng chạy linh tinh.
Kiệt tháo thừng cho con Gạo, nó rũ người một cái khá thoải mái rồi bắt đầu di chuyển, lúc đầu, nó từ từ và bước những bước chân cẩn trọng, nó hạ thấp người khiến Kiệt có cảm giác nó như một tên ă·n t·rộm, nhưng sau đó khi quen dần, nó bắt đầu chạy quanh giống như đang khám phá xung quanh ngôi nhà mới của nó. Hít hít, ngửi ngửi, đôi khi là đào bới, Kiệt cũng cảm thấy được rằng con Gạo đang có một sự phấn khích.
Khu rừng nhỏ này khá giống với khu rừng phía Bắc, về cây cối và cả bề mặt, tuy nhiên không khí có vẻ nóng và ẩm hơn. Kiệt lấy cung và tên, cậu muốn đi săn, dù sao thì phần cơm cuối cùng cậu đã để dành cho con Gạo. Thắt lại dây cung và chỉnh lại những mũi tên, trận chiến hôm qua đã khiến Kiệt hao đi vài mũi tên và chỉ còn hai cây giáo ngắn. Kiệt lấy đoạn cán của hai cây giáo, buộc lại với nhau thành một cây giáo dài hai đầu. Kiệt xách theo cây giáo bằng tay trái, tay phải cầm cung, cậu bắt đầu đi xung quanh để xem có gì để săn không. Theo như kinh nghiệm mà Vương dậy, Kiệt sẽ đi một vòng xoắn ốc để không bị lạc, chọn một cây cao nhất khu vực đó để làm mốc trung tâm, cậu sẽ đi theo một vòng xoắn ốc, để vừa không xót con mồi, và cũng không đi quá xa. Một diện tích rừng khá lớn sẽ không ít thì nhiều cũng sẽ có vài con thỏ, hay lợn rừng, tương tự như vậy… Tuy nhiên để tránh con Gạo đi quá Kiệt, Kiệt luôn để mắt tới nó và đi theo con Gạo ở một khoảng cách đủ tầm nhìn.
Kiệt bắt đầu cuộc đi săn ngắn gọn để làm bữa trưa của mình, cậu xuất phát từ phía bên trái hướng đông, rồi bắt đầu di chuyển để vẽ lên một vòng cung nhỏ, nhưng có vẻ như không có gì, chỉ có những con sóc con gặm hạt và trèo lên cây. Kiệt tiếp tục vẽ lên mặt đất một vòng tròn thứ hai to hơn và rộng hơn. “Khu rừng này sao ảm đạm quá vậy?”. Nhưng phía đằng xa, nơi con Gạo đang đánh hơi, nó hít hít và ngửi ngửi, bỗng nhiên con hổ con giật sững người lại, tỏ ra sợ hãi rồi nó bắt đầu khè giống như một con mèo lớn. Con Gạo nhìm chăm chú vào một đám bụi cây lớn, xung quanh cây cối rậm rạp tối om không nhìn rõ thứ gì.
“Bữa trưa của ta đây rồi” Kiệt thầm nghĩ, mà không, bữa sáng của ta chứ, một con gì đó, không phải giống săn mồi đang ở trong bụi cỏ. Kiệt sửa soạn cung tên ngay lập tức, tên đã giương, cậu từ từ, nhẹ nhàng tiến lại gần đám bụi cỏ. Nhưng với đôi mắt tinh tường và năng khiếu đi săn, Kiệt cũng không thể tưởng tượng được cái gì đang ở bên trong bụi cây đó. Kiệt muốn bắn vào đó, nhưng con Gạo đã dừng lại, nó không còn kêu và khè nữa, nó đã bình thường trở lại, bụi cỏ im lặng và không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào. Bỗng nhiên con Gạo nhảy xồ vào bụi rậm và biến mất.
-Này! Gạo, mày làm gì đó … ra mau.
Kiệt chạy đến nơi con Gạo vừa chạy vào, nhưng khi vừa đến nơi, Kiệt thu mình cúi gập người xuống, rồi lê sải chân trên mặt cỏ, như một cách để hãm đà khi cậu nhìn thấy một thứ gì đó trong bụi. Một mũi tên lớn, giống như một mũi giáo đang chĩa vào mình. Từ trong bụi rậm Kiệt chỉ nhìn thấy một ánh mắt, giống như những người tàng hình, thẳng hướng mũi giáo đang chĩa vào Kiệt, cậu thấy một ánh mắt đầy dữ tợn, không rõ là ai, cao lớn hay thấp bé, da nâu hay da trắng. Như một phản xạ, Kiệt vơ lấy cây giáo đôi của mình, nhưng ngay lập tức người đàn ông này bắn mũi tên xuống đất, chỉ cách cánh tay của cậu có một chút. Kiệt lùi lại trong khi người này thay mũi tên khác. Cậu lấy cung và chĩa lại, nhưng có vẻ như họ không muốn bắn trúng Kiệt.
“Là ai? Sao lại ở đây?”
Người đang đứng trong bụi kia, hắn bước dần ra khỏi cây bụi, một cái áo choàng đen che kín từ đầu đến chân, trên lưng hắn có đeo một cái nỏ. Và cây nỏ này là minh chứng, nó không giống của Vương, nó to hơn, mũi tên dài hơn, không phải những mũi tên có cùng kích thước với mũi tên của làng. Người đàn ông lạ mặt cất tiếng nói:
-Ta nghĩ, ngươi nên hạ cung xuống, t·ấn c·ông lại ta không phải là ý kiến hay đâu…
Khi Kiệt còn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra thì từ bốn phía xung quanh Kiệt, vài mũi giáo, vài cây nỏ đang từ trong những bụi rậm bước ra, chĩa vào cậu. Gần chục người có vóc dáng giống như người đàn ông kia. Họ như những con người tàng hình bước ra vậy, không chút tiếng động, ngay cả những hơi thở, hay tiếng bước chân, Kiệt hoàn toàn không cảm nhận được. Từ phía sau, một cú đánh trời giáng vào gáy khiến Kiệt gục tại chỗ. Cậu ngất đi và không còn biết gì nữa.
Kiệt đã b·ị b·ắt.