Hoàng đế và Chu thái hậu ở bên ngoài trao đổi, chỗ Cao Nguyên Dục lại cực kỳ nguy hiểm: Lúc khiêu vũ dưới chân lảo đảo, suýt chút nữa cắm đầu ngã ra ngoài; cẩn thận nhìn sắc mặt của Lâm Thấm, không nhìn đường, thiếu chút nữa giẫm hụt; Lâm Thấm rốt cuộc bị hắn trêu chọc cười cười, nụ cười này xinh đẹp như hoa, Cao Nguyên Dục hưng phấn huơ chân múa tay, chân vẫn còn đứng trong đình, nhưng thân thể đã nghiêng ra ngoài, hai tay đang liều mạng vung vẩy trong không trung, mắt thấy sắp ngã ra ngoài rồi!
“Cao Nguyên Dục ngươi còn có thể lại ngu thêm chút nữa không?” Khóe miệng hoàng đế giật giật.
Tuy rằng Chu thái hậu nhìn không rõ ràng, nhưng cũng cảm thấy không đúng, “Dục nhi sao vậy?”
Hoàng đế an ủi: “Mẫu hậu đừng lo. Những năm gần đây Dục nhi vẫn chăm chỉ luyện công phu, bản lĩnh rất tốt.”
Chu thái hậu “A” một tiếng, vẫn không yên lòng, trầm ngâm nhìn vào trong đình.
Bên này Chu thái hậu lo lắng thay Cao Nguyên Dục, La Giản lại hừ một tiếng, “Tiểu tử thúi này định dùng khổ nhục kế sao?” Cảm thấy Cao Nguyên Dục thuần túy muốn chiếm tiện nghi của Lâm Thấm, cố ý giả bộ như sắp ngã ra, để Lâm Thấm giơ tay kéo hắn.
La Thư cũng tức giận, cắn chặt hàm răng, mắt mở thật to, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm.
Lâm Thấm tỏ vẻ rất cao hứng, vỗ tay cười to.
Cao Nguyên Dục huơ chân múa tay giãy giụa một chút, thấy Lâm Thấm cười, hắn cũng cười, thuận tay ôm cây cột cách đó không xa, nhìn Lâm Thấm cười khúc khích.
Lâm Thấm cười nhạo hắn, hắn núp cả người ra sau cây cột, một lúc sau, từ phía sau cột lộ ra nửa gương mặt, giống như rất xấu hổ.
Lâm Thấm cười đến gãy lưng rồi.
Hoàng đế thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy. Cao Nguyên Dục à Cao Nguyên Dục, nếu như hiện giờ a Thấm cũng thẹn thùng giống như ngươi, ngươi còn có ba phần trông cậy vào. Nhưng a Thấm vẫn còn tâm tính tiểu nữ hài nhi, chỉ cảm thấy chơi thật vui, buồn cười. Cao Nguyên Dục, tiểu tử thúi, ngươi gánh nặng đường xa rồi.
“Được rồi, được rồi.” Chu thái hậu thấy Cao Nguyên Dục ôm cây cột rồi, an toàn, Lâm Thấm cũng cười, an ủi trong lòng, luôn miệng nói.
Hai huynh muội La Giản và La Thư thấy mặc dù Cao Nguyên Dục lừa gạt Lâm Thấm đến nơi yên tĩnh này nhưng cũng chỉ dám mọi cách trêu chọc Lâm Thấm vui vẻ thôi, cũng không có hành vi vượt rào, tức giận trong lòng thoáng bình ổn một chút.
Sơn Trăn Trăn nháy mắt với Dương Linh, giọng nho nhỏ, “Đây là việc vui bao nhiêu, nếu như về sau chúng ta nhắc đến chuyện này với a Thấm, nhìn xem nàng còn đắc ý thế nào, khoác lác cỡ nào.”
Dương Linh vội khuyên nàng, “Đừng, Trăn Trăn, nói ra không được tốt đi? Sẽ khiến a Thấm thẹn thùng.”
Sơn Trăn Trăn làm bộ hối tiếc, “Nhìn ta xem, lại nói lời gì với ngươi đây? Ngươi là nhị tẩu của a Thấm đấy, sao có thể không hướng về cô em chồng chứ?”
Dương Linh đỏ mặt nhẹ nhàng đánh nàng.
Lâm Đàm ở phía trên lạnh lùng nhìn một lúc, nhắc nhở La Giản, “Cậu, cậu có thể đi ra ngoài. Lúc chúng cháu rời đi đã có người rất kinh ngạc, vào lúc này có lẽ đã theo tới rồi.”
La Giản giật mình, “A Đàm nói rất đúng. Cậu đi xuống.”
La Thư nghiêm mặt, “Ca ca, ca thay muội mắng tiểu tử kia mấy câu.”
La Giản vỗ ngực, “Đừng nói mắng hắn mấy câu, đánh hắn mấy cái cũng được. Muội muội, ca ca xả giận thay muội đi!” Tiện xắn tay áo, định giáo huấn Cao Nguyên Dục.
Lâm Đàm vội kéo hắn lại, “Cậu, chuyện dạy dỗ Sở Vương cứ giao cho đại ca hắn đi, được không? Ngài không nên động thủ.”
La giản hỏi, “A Đàm cháu sợ liên lụy đến cậu hả?”
Lâm Đàm mỉm cười, “Tề Vương và Sở Vương là huynh đệ, đánh nhau là chuyện nhỏ, nếu như cậu đánh Sở Vương, có thể bình yên vô sự mà cũng có thể chọc phải chút phiền toái, việc gì phải khổ thế chứ?”
La Thư cũng nói: “Ca ca, ca đừng đánh hắn, ca không có khí lực lớn như Tề Vương, Tề Vương đánh hắn mới đã nghiền.”
Nói mà mọi người đều cười.
“Buồn cười, đây là chê ca ca sức lực không lớn, công phu không tốt đấy hả?” La Giản cười nói.
Tề Á vốn thủ vệ bên ngoài, vào lúc này lại bước nhanh tới, “Nhạc phụ, cô, Dương phu nhân, biểu tỷ, người Bách phi nương nương sai tới đã đến rồi, ngăn hay không ngăn đây?” Lại nói: “Bệ hạ và thái hậu nương nương ở bên kia, được một lúc rồi.”
Lâm Đàm nói: “Nếu bệ hạ ở đây, tự nhiên sẽ có chủ trương. Lục ca, làm phiền ca sai người nói một tiếng cho nội thị, sau khi nội thị báo lên, bệ hạ tự có định đoạt.”
Tề Á nghe Lâm Đàm nói như vậy, lại thấy đám người La Giản, La Thư không có dị nghị gì, nên gật đầu, bước nhanh xuống núi.
Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Mới vừa nghe thấy Tề Vương phi gọi là lục ca, xin hỏi vị vừa rồi chính là con rể của La thế tử, anh vợ Lâm đại công tử sao?”
La Thư cười, “Nhãn lực của ngài thật tốt, đúng thế.”
Hộ Quốc công phu nhân liền cười nói: “Ngày trước đã nghe nói, nhưng lúc này mới gặp được người, quả nhiên là nhất biểu nhân tài, xứng làm con rể phủ Tấn Giang Hầu.”
(*) Nhất biểu nhân tài: Thành ngữ Hán ngữ, hình dung một người dung mạo tuấn tú đoan chính, phong độ tiêu sái.
La Giản thích nghe lời này, vẻ mặt tươi cười, “Còn không phải như vậy sao? Lục lang thật sự là một hài tử ngoan, ta và thê tử rất hài lòng người con rể này.”
Hộ Quốc công phu nhân nghe giọng điệu của La Giản vô cùng hài lòng với Tề Á người con rể này, nhưng mà, hôm nay thế tử phu nhân Ngôn thị không tới, La Văn Nhân cũng không tới, lại hơi kỳ quái.
La Thư vui vẻ, “Ca ca, ca và đại tẩu tự nhiên cực kỳ hài lòng với lục lang còn cần phải nói sao?” Nàng cười nói cho Hộ Quốc công phu nhân, “Văn Nhân nhà ta thành thân cũng được bảy tám năm rồi, bụng vẫn không có động tĩnh, người của La gia quá mức gấp gáp, lục lang ngược lại không gấp. Đám thị vệ đồng bạn có nhiều người khuyên hắn nạp thiếp, lục lang lại không chịu, vẫn ân ái với Văn Nhân. Do đó, đến năm nay, Văn Nhân cuối cùng có thai, từ trên xuống dưới La gia đều cao hứng không thôi, phụ mẫu lục lang đều không ở kinh thành, đại tẩu ta liền đến Tề gia ở, tự mình chăm sóc Văn Nhân.”
Hộ Quốc công phu nhân nghe được rất ngạc nhiên, “Không trách được La thế tử lại hài lòng như vậy, thật sự là con rể tốt!”
Thành thân bảy tám năm thê tử không có thai, nếu đổi lại là nhà quan lại khác, chẳng phải làm cha mẹ chồng làm chồng sẽ nhét thêm người vào phòng sao? Tề Á lại vẫn một mực bên cạnh thê tử mình, trung trinh không dời, thật sự khiến người ta tán thưởng.
Thật ra Hộ Quốc công phu nhân còn cảm thấy vị phu nhân thế tử La gia này đối xử với La Văn Nhân nữ nhi thứ xuất không khỏi quá tốt đi, nhưng mà nghĩ kỹ một chút, Tề Á là cháu ngoại được thổ ty vương sủng ái, tình nguyện cưới La Văn Nhân nữ hài nhi thứ xuất làm thê tử, mấy năm này lại một mực ân ái như lúc ban đầu, La Văn Nhân tự nhiên có chỗ tốt của nàng. Cô nương như vậy, làm mẹ cả nguyện ý cưng chiều chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Hơn nữa, La thế tử và phu nhân chỉ có một đôi nhi tử song sinh, cũng không có nữ nhi nào khác, có lẽ thế tử phu nhân coi La Văn Nhân thành nữ nhi ruột thịt mà đối đãi, nói cũng không chừng.
Hoàng đế sai người chặn nội thị do Bách phi sai tới lại, không cho hắn đi tiếp, “Bệ hạ thánh giá ở đây, người không phận sự không cho quấy rầy.”
Nội thị kia hoảng hốt, liên tục nhận sai, trở về bẩm báo lại với Bách phi.
Chu thái hậu nói: “Kêu người đi qua gọi Dục nhi và a Thấm ra đi, hoàng nhi mắng Dục nhi một trận, ai gia mang a Thấm trở về Minh Phương các.”
Lâm Thấm ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa trở về chỗ ngồi, không biết trong bữa tiệc có bao nhiêu người đang sôi nổi nghị luận đấy. Lời người đáng sợ, Chu thái hậu cũng không muốn để Lâm Thấm cô nương đáng yêu như vậy bị nhiễm phải bất kỳ danh tiếng không tốt nào.
Hoàng đế tự nhiên làm theo, “Dạ, mẫu hậu.”
Hắn đang định sai người đi xuống, lại thấy Cao Nguyên Dục đã cùng Lâm Thấm đi ra ngoài rồi.
Cách càng ngày càng gần, hoàng đế đã có thể mơ hồ nghe thấy được giọng Cao Nguyên Dục nói, “… Lâm Thấm, ta đưa ngươi về đi, đi ra ngoài quá lâu sẽ bị người hoài nghi…” Hoàng đế sắp bị hắn chọc giận, Cao Nguyên Dục, ngươi còn biết ra ngoài quá lâu sẽ bị người hoài nghi à? Không dễ dàng, thật không dễ dàng.
“Hoài nghi cái gì? Ta không về, đi chơi với bà nội.” Giọng nói của Lâm Thấm như chuông bạc.
“Hài tử thông minh.” Hoàng đế không khỏi mỉm cười.
“A Thấm hài tử này từ nhỏ đã thân thiết với ta, gặp chuyện liền nghĩ đến ta.” Chu thái hậu vui vẻ.
Hoàng đế im lặng.
Hoàng đế chỉ dẫn theo mấy tên nội thị thân cận xuống núi, chậm rãi thong thả đi từ trong rừng ra, chặn đường đi của Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm.
Cao Nguyên Dục thấy hoàng đế đột nhiên xuất hiện trước mặt, sợ hết hồn, theo bản năng định lui về sau. Đang định lùi bước, thấy Lâm Thấm đang nịnh hót nở nụ cười với hoàng đế, trong lòng nóng lên, “Là ta lừa nàng đến đây, lúc này sao ta có thể tránh? Ta nên chắn trước mặt nàng mới đúng.” Giơ cánh tay bảo hộ Lâm Thấm ở phía sau, lấy giọng điệu bi tráng của anh hùng hy sinh vì nghĩa lớn: “Không trách nàng. Đều là lỗi của con. Là con lừa nàng tới đây!”
Hoàng đế lạnh nhạt nhìn hắn.
Lâm Thấm chui ra từ dưới cánh tay Cao Nguyên Dục, mặt cười lấy lòng, “Hoàng đế bệ hạ ngài giống như từ trên trời giáng xuống vậy, ngài là con trời, đây nhất định là bay tới đi? Thật thần tức!”
Hoàng đế vốn nghiêm mặt, thấy dáng vẻ ra sức nịnh hót của nàng vẫn cảm thấy buồn cười, hơi nhếch khóe môi lên.
“Cao Nguyên Dục, lăn về Tử Thần điện đi, chờ trẫm xử lý.” Hoàng đế phân phó.
Cao Nguyên Dục giãy giụa, “Phụ hoàng, thật sự lăn về sao?” Hắn nhìn bốn phía, mặt ủ mày ê, “Đường nơi này không tốt, không dễ lăn…”
Nhắc tới cũng khéo, hắn vừa dứt lời, hoàng đế đang định cười, trong bụi cây chợt có một con mèo con lông đen trắng đan xen nhảy ra, mèo thấy người, sợ hết hồn, “Ngoao” một tiếng, vung chân chạy trốn, nhưng lúc rơi xuống đất không ổn định, té xuống, lăn mấy vòng mới nhếch nhác chạy đi.
“Kể cả con mèo con cũng sẽ lăn.” Lâm Thấm khinh thường nhìn Cao Nguyên Dục.
Cao Nguyên Dục nhìn phương hướng con mèo con đi xa mà ngây người, “Haizzz, vào giờ phút này ta thật sự hâm mộ con mèo con biết lăn kia.” Một là bởi vì nó biết lăn, một nguyên nhân khác là bởi vì ngươi khen nó.
Hoàng đế vốn nghiêm mặt cuối cùng bị hai người chọc cười, “Cao Nguyên Dục, trẫm trước tha cho con một lần này, đi về đi. Ở thiên điện chờ trẫm, không được đi đâu.”
Cao Nguyên Dục rất cung kính đáp một tiếng.
Mặc dù đã đồng ý, nhưng hắn vẫn dây dưa không chịu đi, “Phụ hoàng, con thật sự lừa nàng tới, nàng không biết gì cả…”
Hoàng đế giận tái mặt, “Chẳng lẽ trẫm là hôn quân sao? Không phân biệt được đen trắng?”
Lâm Thấm nói: “Đi nhanh lên đi. Bệ hạ rộng lượng bao nhiêu, đã đổi lăn thành đi, ngươi còn chưa hài lòng sao?”
Cao Nguyên Dục hết cách rồi, đi một bước quay đầu lại ba lần rời đi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thấm đầy ý cười, hoàng đế nhìn, lại không nỡ lòng trách cứ nàng, ấm giọng hỏi, “A Thấm, nói lại chuyện ngày hôm nay từ đầu tới đuôi cho trẫm nghe xem, kể cả một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót.”
Lâm Thấm vội vàng gật đầu, “Dạ, tuyệt đối sẽ không bỏ sót. Ngài có mệt không, khối núi đá này rất sạch sẽ, ta đỡ ngài ngồi một lúc, được chứ?”
Hoàng đế thật sự hơi mệt mỏi, nên ngồi xuống trên núi đá, chờ nghe Lâm Thấm thuật lại chuyện đã qua.
Cao Nguyên Dục đã đi ra ngoài rất xa, chợt xoay người, dốc sức chạy vội tới trước mặt hoàng đế, hai đầu gối quỳ xuống, “Phụ hoàng, thật sự là lỗi của con, không trách được nàng, muốn phạt ngài cứ phạt con đi.”
Hoàng đế đang định nghe Lâm Thấm nói chuyện, thấy Cao Nguyên Dục lại quay lại quấy rối, tức giận: “Đi yên ổn ngươi không chịu, là định lăn về sao?”
Cao Nguyên Dục quỳ gối, đau khổ cầu khẩn, “Con thật sự có lỗi, không liên quan đến nàng.”
Hoàng đế không nhịn được, “Còn dây dưa nữa, lăn cũng đừng lăn, khiêng về Tử Thần điện đi! Trẫm sai người cắt đứt chân của ngươi, khiêng ngươi về Tử Thần điện.”
“Thật ngốc.” Lâm Thấm chậc chậc, “Ngươi đã nói ta không sai, chuyện không liên quan đến ta, ngươi còn ở đây vô cớ gây rối cái gì với bệ hạ chứ? Bệ hạ là người như thế nào, chân long thiên tử, anh minh thần võ, mắt sáng như đuốc, nhìn rõ mọi việc, từ trước tới nay là người chưa làm gì sai! Ngươi cứ dây dưa ở đây không đi, là không yên tâm bệ hạ sao?”
“Không phải.” Cao Nguyên Dục vội giải thích.
“Không phải thì đi nhanh đi.” Lâm Thấm nói: “Chẳng lẽ đi không tiện, nhất định phải lăn hoặc khiêng, ngươi mới hài lòng hả?” Vừa nói chuyện vừa lặng lẽ làm mặt quỷ với hắn, giục hắn đi mau.
Cao Nguyên Dục ngơ ngác, dập đầu, “Dạ, phụ hoàng, vậy hài nhi đến Tử Thần điện hầu chờ, không dám tự tiện rời nửa bước.” Lúc này đi thật, không nửa đường lộn lại nữa.
Lâm Thấm nói chuyện đã xảy ra cho hoàng đế nghe, “… Ta đang nói chuyện với Dương cô nương, Sơn cô nương ở bên hồ nước, đang định trở lại chỗ ngồi, một tiểu nội thị đi tới, nói là thái hậu nương nương cho đòi ta sang Dưỡng Ninh cung. Thái hậu bà nội thường gọi ta tới, nên ta không để ý, đi theo tiểu nội thị này ra khỏi Minh Phương các. Hiện giờ hôn sự của nhị ca ta đã xác định rồi, ta rất vui mừng, bình thường ta không dài dòng cái gì với tiểu nội thị cả, hôm nay lại nói rất nhiều, hỏi tạp nham tiểu nội thị này thật nhiều chuyện. Tiểu nội thị này trả lời câu sau không khớp với câu trước, ta nghe đã sinh nghi, vừa đúng trên đường gặp thị vệ của Kim Ngô vệ, nên ta đã ra ám hiệu cho bọn họ…”
“Vì sao không trực tiếp lệnh cho thị vệ bắt tiểu nội thị này lại?” Hoàng đế cau mày.
Lâm Thấm nghịch ngón tay của mình, ngượng ngùng nói, “Cái đó, hiếm có ai dám đến trước mặt ta giở trò như vậy, ta muốn nhìn thử xem rốt cuộc là ai, muốn biết bọn họ rốt cuộc có chủ ý gì…”
“Quá ham chơi.” Hoàng đế lắc đầu.
Lâm Thấm thì thầm nho nhỏ, “Cả ngày sóng êm gió lặng, rất không thú vị, khó khăn lắm mới gặp được chuyện khác thường…”
Thấy hoàng đế trừng nàng, giọng Lâm Thấm càng ngày càng nhỏ, lại không dám nói tiếp nữa.
Hoàng đế trợn mắt nhìn nàng một lúc, thấy nàng cúi đầu không dám nói nữa, lại mềm lòng, nhẹ nhàng than thở, “Cũng khó trách, a Thấm, ngươi là hài tử lớn lên trong hũ mật, chưa từng một lần trải qua gian nan hiểm trở, cho nên không biết sợ. Về sau không cho như vậy nữa, biết chưa? Ngươi là nữ hài nhi gia, gặp chuyện phải cố gắng ổn thỏa, không thể mạo hiểm khinh thường.”
“Dạ, về sau ta không dám nữa.” Lâm Thấm khôn khéo nói.
Hoàng đế gật gật đầu, “Vậy, tiếp theo thì sao?”
Lâm Thấm suy nghĩ một chút, “Tiểu nội thị này dẫn ta đi dần dần không đúng đường, ta không chịu đi theo hắn nữa, lúc này Sở Vương đi ra, ta… Ta liền đi theo hắn tới đây…”
Hoàng đế thấy giọng nàng càng ngày càng nhỏ, nên không trách cứ nàng nữa, ôn tồn nói: “Ngươi cũng biết mình làm không ổn, đúng không? A Thấm, ngươi không hề có lòng đề phòng người khác rồi.”
“Ừm, không đề phòng.” Lâm Thấm thừa nhận, “Nếu đổi lại là Luân ca ca, Khoa ca ca hoặc Trật ca ca, ta cũng sẽ đi cùng hắn.”
“Như vậy không đúng.” Hoàng đế nói: “A Thấm, về sau không thể như vậy.”
Lâm Thấm rất có tính tự giác liệt kê từng việc, “Dạ, ta có chỗ rất không đúng. Đầu tiên đó là ta thấy tiểu nội thị này lạ mắt, không nên đi cùng hắn; tiếp theo khi ta phát hiện tiểu nội thị dẫn đường không đúng, gặp được Kim Ngô vệ nên nên trực tiếp để người của Kim Ngô vệ bắt hắn lại, không nên quá ham chơi, đặt mình vào nguy hiểm; thứ ba khi ta gặp được Sở Vương nên nghiêm nghị khiển trách hành vi lừa gạt giả mạo của hắn, không nên nghĩ tới hắn là bạn chơi từ nhỏ, sẽ không có ý xấu, theo hắn đến nơi yên tĩnh. Ba điểm này ta biết rồi, về sau sẽ không lại tái phạm.” Nàng rất thoải mái thừa nhận sai lầm, túm áo hoàng đế, mềm giọng năn nỉ, “Về sau ta sẽ không ham chơi nữa, thật đó, cho dù ở đâu, an toàn là đệ nhất.”
Hoàng đế cảm thấy vui mừng, “Như vậy mới đúng.”
Lâm Thấm lại nghiêm nghị trách mắng mình mấy câu, hoàng đế nhếch miệng lên, nói: “Ngươi từ nhỏ quá mức thuận lợi, trong lòng không có ý thức gian nan cực khổ. Nếu đổi lại là tỷ tỷ của ngươi, hoàn toàn sẽ không như thế.”
Lâm Thấm thẹn đỏ mặt, “Từ khi còn bé tỷ tỷ đã ăn khổ, hơn nữa tỷ tỷ và đại ca là trưởng tử trưởng nữ trong nhà, mọi chuyện đều phải suy nghĩ thay phụ mẫu, suy nghĩ vì trong nhà, ta… ta quá không hiểu chuyện…”
Hoàng đế thấy nàng xấu hổ cúi đầu, rất không nhẫn tâm, dịu dàng nói: “Về sau sửa đổi là được rồi.”
Lâm Thấm đáp ứng vô cùng sảng khoái, “Dạ, nhất định sửa lại.”
Hoàng đế giáo dục Lâm Thấm xong, đứng lên định đi, “Tử Thần điện còn có một người, trẫm còn phải dạy dỗ hắn.”
Lâm Thấm đảo mắt, “Ngài… sẽ không động thủ chứ?”
“Không.” Giọng hoàng đế rất chắc chắn.
Lâm Thấm cảm thấy mình có thể yên tâm.
“Trẫm dạy dỗ người khi nào cần tự mình ra tay.” Hoàng đế thản nhiên nói.
“Hả?” Lâm Thấm trợn to hai mắt.
Hoàng đế cười cười, mang theo nội thị, nghênh ngang rời đi.
Sau khi hoàng đế rời đi, Chu thái hậu cũng xuống, đám người La Giản, La Thư cũng xuống.
La Thư và Lâm Đàm mỗi người túm lấy Lâm Thấm, nhìn lên nhìn xuống quan sát mấy vòng.
Lâm Thấm đáp lại mặt cười với từng người, “Bà nội, mẫu thân, cậu, bá mẫu, tỷ tỷ.”
La Giản khích lệ nàng, “A Thấm thấy người của Kim Ngô vệ cũng biết đưa ám hiệu, thật thông minh…”
Lâm Thấm khẽ kéo hắn, “Cậu, đừng nói.”
La Giản buồn bực, “A Thấm cháu không thích nghe cậu khen cháu nữa rồi sao? Là khiến cháu ngượng chết hả? Được rồi, cậu biết rồi.”
Chu thái hậu vui vẻ vẫy Lâm Thấm lại, “A Thấm, tới đây đỡ bà nội. Ngày hôm nay bà nội thật buồn bực, sai người đi gọi cháu tới nói chuyện còn chưa đủ, còn phải cùng cháu đến Minh Phương các nghe hí đi.”
Lâm Thấm vội đi qua đỡ lấy bà, hoạt bát cười, “Hí kịch rất hay đó. Bà nội, cháu đi cùng bà qua đó, chúng ta chọn náo nhiệt chút.”
Chu thái hậu cười, “Rất tốt.” Để Lâm Thấm đỡ, chậm rãi đi ra ngoài.
Lâm Thấm vừa cẩn thận đỡ Chu thái hậu, còn vừa quay đầu cho đám người La Thư, Lâm Đàm cái nháy mắt.
“Nhìn Lâm Thấm vội vàng.” Tuy rằng La Thư treo tâm hồi lâu, đến lúc này cũng cười.
Trong Minh Phương các, Bách phi biết người của mình phái đi bị hoàng đế ngăn cản, vừa kinh ngạc vừa buồn bực, “Hôm nay ta thật sự ăn ngột ngạt, tuy rằng trong lòng cực kỳ buồn bực, còn không có chỗ kể khổ. Lâm Thấm đi ra ngoài hồi lâu không quay về, cho rằng nàng ta gặp chuyện gì rồi, định nhìn náo nhiệt, ai ngờ trùng hợp gặp được bệ hạ như vậy. Thật đúng là không may mắn.”
Trong bữa tiệc thật sự có người nhiều chuyện hỏi nàng, “Lâm nhị tiểu thư vẫn không trở lại, Tề Vương phi và La phu nhân cũng đi theo, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Bách phi biết rõ hoàng đế đã tham dự vào chuyện này, nào dám lỗ mãng nói bậy? Nàng không dám nói bậy, cũng không muốn nói tốt cho Lâm Thấm, mơ hồ nói: “Thật ra có thể có chuyện gì? Đừng suy nghĩ nhiều.” Nhưng mà, nàng càng nói đừng suy nghĩ nhiều, chỉ sợ có vài người càng nghĩ nhiều, suy nghĩ kỳ quái.
Có nội thị chạy vội tới Minh Phương các, “Thái hậu nương nương sắp đến, nhanh, chuẩn bị tiếp giá.”
Đám người Bách phi không để tâm đến chuyện gì nữa, tất cả suy nghĩ lung tung đều vội vàng để xuống, chuẩn bị nghênh đón Chu thái hậu.
Lúc Chu thái hậu được Lâm Thấm đỡ vào, tất cả mọi người trợn to hai mắt.
Lâm nhị tiểu thư… Đây là đi cùng Chu thái hậu sao?
Bách phi mang theo mọi người quỳ lạy tiếp giá, Chu thái hậu mỉm cười nói: “Đều đứng lên đi. Mới vừa rồi ai gia gọi a Thấm tới nói vài chuyện, nghe hài tử này nói hí kịch ở Minh Phương các hay, đặc biệt tới tham gia náo nhiệt. Hôm nay là sinh nhật Bách phi, mọi người sôi nổi vui vẻ là được, đừng vì ai gia tới mà câu nệ, không được tự nhiên.”
Lâm Thấm xem kịch với Chu thái hậu, thay bà chọn “Lỗ Trí Thâm say náo Ngũ Đài sơn”, “Bà nội, vở này được nè, đánh lộn rất náo nhiệt.”. Tìm truyện hay tại _ TrumTr uyen.o rg _
Chu thái hậu trêu ghẹo nàng, “Trước kia a Thấm chỉ thích gây gổ, hiện giờ kể cả đánh nhau cũng thích rồi hả?”
Lâm Thấm nghịch ngợm le lưỡi, làm nũng không chịu với Chu thái hậu.
Vốn có vài người nhỏ giọng nghị luận Lâm Thấm, hiện giờ tất cả tự nhiên ngậm miệng rồi.
Thẩm Minh Châu nhìn Lâm Thấm chói lọi bên cạnh Chu thái hậu từ xa, tinh thần chán nản. Đều là cháu gái ngoại của phủ Tấn Giang Hầu, Chu thái hậu thích a Thấm, ông ngoại cũng thích a Thấm, lại không có ai chú ý tới ta lớn tương đương a Thấm… Ta và a Thấm có thân phận giống nhau mà…
Tiệc sinh nhật của Bách phi tổ chức vô cùng thành công, không chỉ thúc đẩy một một mối lương duyên trời đất tạo nên, còn khiến Chu thái hậu tuổi tác đã cao rời khỏi Dưỡng Ninh cung. Hoàng đế mừng rỡ, lệnh cho nội thị ngợi khen.
Sau khi Bách phi nghe được hoàng đế ngợi khen sẽ có tâm tình gì, cũng không thể biết được.
Lâm Thấm trở lại phố Trường Anh, khoác lác thổi lên tận trời, “Nhị ca, như thế nào? Muội bảo vệ mối hôn sự cho nhị ca được chứ? Muội nói bao nhiêu lời hữu ích thay ca rồi mới có ngày hôm nay, biết không?”
Xương cốt Lâm Hàn giống như nhẹ đi nhiều, sắp bay lên rồi, cho dù Lâm Thấm nói gì, hắn đều ngây ngô cười gật đầu, so với bình thường trang nghiêm giống như hai người.