Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 150




Lâm gia sẽ cưới dâu vào cửa, La Thư và Tề Vân đều vội vàng chân không chạm đất, Lâm Hàn thường mất hồn mất vía, chính là lúc nhốn nháo hoảng loạn, cũng không có ai để ý đến Lâm Thấm.

Gần đây nàng mới tự do, sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ? Vốn định kêu bằng hữu ra cửa du ngoạn, tiếc rằng không được mấy ngày Hướng Du Ninh đã đính hôn, lần này hay rồi, Hướng Du Ninh bị Hướng đại phu nhân nhốt trong nhà mài giũa tính tình, thêu đồ cưới, lúc này bằng hữu Lâm Thấm hễ kêu là tới chỉ còn lại một mình Sơn Trăn Trăn.

“Trăn Trăn, ta cảm thấy thật có lỗi với Du Ninh.” Lâm Thấm nắm tay Sơn Trăn Trăn đi dạo trong bụi hoa, tinh thần không được tốt, “Du Ninh vốn không cần đi học, trong nhà cũng không có ai thúc giục nàng lấy chồng, nàng có thể tiêu diêu tự tại giống như hai ta. Bởi vì ta kéo nàng đến phủ Tấn Giang Hầu, Du Ninh mới có thể bị đính hôn sớm, bị nhốt trong nhà.”

Sơn Trăn Trăn nhã nhặn cười, “A Thấm, ngươi đừng nói càn, đừng đoán mò, Du Ninh cũng không cảm thấy ngươi có lỗi với nàng. Nàng… nàng thật sự rất hài lòng với cửa hôn sự này, không hề mất hứng. Đến độ tuổi của chúng ta, trong nhà đều âm thầm cho nhìn xem chuyện cưới xin rồi, những người đến Hướng gia cầu hôn không có một ai bằng Ngôn nhị thiếu. Hôm qua ta đi gặp Du Ninh, Hướng bá mẫu nói chuyện với ta, trong lời nói đều cực kỳ hài lòng với gia phong Ngôn gia, nhân phẩm của Ngôn nhị thiếu.”

“Vậy còn được.” Lâm Thấm gật đầu, “Vậy nói rõ không có gì.”

Ngôn Trung thừa thanh liêm một đời, Ngôn gia chỉ có một nhi tử là Ngôn Vĩ, hai tôn tử là Ngôn Khoa, Ngôn Trật, nhân khẩu đơn giản, gia phong rõ ràng, nếu như muốn gả nữ nhi mà không mưu cầu gì, chỉ muốn nữ nhi sống hài lòng, vậy không có nhà nào thích hợp hơn Ngôn gia.

Sơn Trăn Trăn cúi mắt xuống, “Cha ta lại có đồng liêu đi cầu hôn thay nhi tử hắn, haizzz, a Thấm, ta thật sự rất phiền.”

Lâm Thấm kỳ quái, “Có người đi cầu hôn ngươi phiền cái gì? Một nhà có nữ trăm nhà cầu, đều như vậy mà. Nhà ta cũng có người cầu hôn, chẳng qua cha ta đều thoái thác.”

Sơn Trăn Trăn thở dài khe khẽ, “Không giống nhau đâu. A Thấm, Lâm bá bá thoái thác hôn sự, tự tin bao nhiêu, ngươi là muội muội của Tề Vương phi, lại được bệ hạ và thái hậu sủng ái, đó là người tốt đến đâu tới nhà cầu thân, thoái thác đều không có gì. Nhưng lần này đến nhà ta cầu hôn là người của Tề Quốc công phủ, cha ta nương ta đều không vui lòng, nhưng thoái thác nhất định sẽ đắc tội với người ta. Haizzz, phiền não như vậy, nói ra ngươi có thể không hiểu được.”

“Sao ta lại không hiểu chứ, ngươi quá coi thường ta.” Lâm Thấm giận trách, “Tề Quốc công phủ vốn chính là thế gia đại tộc, tự cao tự đại, cô nãi nãi lại là Mục Vương phi, nên càng tỏ vẻ rồi.”

Tề Quốc công phủ là khai quốc công thần, cũng là nhà vợ của tam hoàng tử Mục Vương. Người như vậy đến nhà cầu hôn, nếu muốn từ chối, thật sự phải phí chút tinh thần.

“Ta là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà, cha nương ta không muốn ta vì gia tộc kết thân gì đó, chỉ muốn ta tự tại một chút.” Sơn Trăn Trăn hơi rầu rĩ, “Tề Quốc công phủ gia tộc lớn như vậy, cháu dâu cũng không dễ làm đâu, muốn chu toàn xã giao bao nhiêu người bao nhiêu chuyện, hơn nữa nam nhân của Tề Quốc công phủ… Haizzz, ta thật sự không hề thích…”

Tề Quốc công phủ là phủ đệ huân quý như vậy, có thể nuôi ra được nam nhân giữ mình trong sạch mới là lạ đó, đều là thứ ăn chơi đàng điếm quen. Sơn Trăn Trăn là tiểu nữ nhi được cha nương nâng trong lòng bàn tay lớn lên, nếu như đến Tề Quốc công phủ nhà như vậy, không biết phải ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, mỗi ngày ứng phó với bao nhiêu lục đục đấu đá.

Lâm Thấm thấy Sơn Trăn Trăn khổ não, rất đồng tình, “Haizzz, Trăn Trăn, đừng buồn, ta đi cầu xin tỷ tỷ nghĩ cách. Tỷ tỷ ta rất có khả năng, chuyện gì đều không làm khó được tỷ tỷ.”

“A Thấm ngươi đối xử với ta thật tốt.” Sơn Trăn Trăn cảm động trong lòng.

“Từ nhỏ đã quen biết, quan hệ tốt bao nhiêu năm như vậy, ngươi còn nói với ta lời này.” Lâm Thấm giận trách.

Sơn Trăn Trăn cầm tay Lâm Thấm, làm mặt cười.

Thị nữ tới đây đưa tin, “Nhị tiểu thư, thư của lão Hầu gia.”

Lâm Thấm lấy làm kỳ, “Ông ngoại ở kinh thành mà, lại còn viết thư cho ta sao?”

Vội nhận lấy từ trong tay thị nữ, mở ra nhìn, cười hì hì, “Ông ngoại thật hăng hái, nghỉ cuối tuần này muốn mang theo cả hài tử La gia, Lâm gia, đến ôn tuyền sơn trang chơi hai ngày. Vậy náo nhiệt rồi.”

Nàng muốn mời Sơn Trăn Trăn, “Trăn Trăn ngươi ở nhà cũng nhàn rỗi, nếu không đi cùng ta đi, có được không? Chúng ta ngâm suối nước nóng, ta còn có thể dạy ngươi bơi, rảnh rỗi đi dạo trong núi, rất thú vị.”

Sơn Trăn Trăn nghe rất động lòng, “Đều là người của La gia và Lâm gia, ta đi có thích hợp không?”

Lâm Thấm cười, “Dĩ nhiên thích hợp. Ngươi cũng được ông ngoại ta nhìn lớn lên, ông rất quen thuộc ngươi và Du Ninh.”

Sơn Trăn Trăn suy nghĩ thấy cũng phải, nên không tiếp tục từ chối.

Sơn Thượng thư và Sơn tam phu nhân nghe nói nàng muốn đi cùng Lâm Thấm đến ôn tuyền sơn trang, đầy miệng đáp ứng, “Đi đi, Trăn Trăn, đi giải sầu.”

Đám người Lâm Phong, La Thư vẫn còn bận rộn ở Lâm gia, Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn dẫn theo a Đại, a Khuynh và tiểu Y Y ra cửa, Tề Vương và Lâm Đàm tới tụ họp với các nàng, một đoàn người cuồn cuộn đi ôn tuyền sơn trang.

Dọc theo đường đi Lâm Thấm đều tranh cãi với a Hạo, mọi người chỉ nhìn hai người, đã không hề tịch mịch chút nào rồi.

Đến ôn tuyền sơn trang, gặp mặt Tấn Giang Hầu, La Giản, Ngôn Yên, càng thêm náo nhiệt.

Lâm Đàm thận trọng, “Tất cả hài tử đều phải do người thân mang, giao cho bảo mẫu không được.” Đích thân mang theo đám tiểu a Thị và tiểu Y Y, mấy đứa muốn bơi cũng được, dù sao Lâm Đàm ở trên bờ nhìn trông.

Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn đi ngâm suối nước nóng, một thân nhẹ nhõm, nắm tay đi dạo trong núi.

Nơi này là sơn trang tư gia, thủ vệ rất nghiêm mật, người ngoài không vào được.

Đang chơi vui mừng, lại có thị nữ đi tới, “Nhị tiểu thư, Sơn cô nương, không được tùy tiện đi lại nha. Sở Vương điện hạ và Lương công tử tới, còn có đại thiếu gia Ngôn gia, mấy vị công tử Lý gia và Tề gia cũng ở đây.”

“Những người này thật mất hứng.” Lâm Thấm đang chơi vui vẻ, nghe nói những người này đến, bản thân không thể tùy tiện đi lại nữa, nên không được vui mừng lắm.

Sơn Trăn Trăn thở hổn hển, “A Thấm, ta hơi mệt rồi, chúng ta trở về đi.”

Lâm Thấm cười hì hì, “Trăn Trăn, ngươi quá yếu ớt rồi.” Lại nắm tay Sơn Trăn Trăn đi về.

Sau khi trở về, Lâm Thấm lập tức càu nhàu với Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, người ta khó khăn lắm mới ra ngoài chơi, những người này cố tình đến quấy rối! Chẳng phải cháu không thể ra cửa, chỉ có thể buồn bực trong phòng sao?”

Tấn Giang Hầu an ủi nàng, “Sao có thể chứ? Ông ngoại vốn mang cháu trai cháu gái ra ngoài giải sầu, sao có thể làm buồn bực tiểu a Thấm được.”

Ông hạ lệnh chia ôn tuyền sơn trang thành hai bộ phận, một bên là đông khu, một bên là tây khu, nam tử có thể tự do đi lại ở đông khu, tây khu chính là địa bàn của phụ nữ và hài tử, nam tử không được phép, không thể tự tiện đi vào.

“Ông ngoại thật tốt.” Lâm Thấm vui mừng, mặt mày cong cong.

A Hạo mới mười một tuổi, cũng không phải nam tử trưởng thành, cho nên hắn rất tùy tiện, thích ở đông khu thì ở đông khu, thích ở tây khu thì ở tây khu.

Hắn đi qua đông khu xong, tới đây nói cho Lâm Thấm, “Dì nhỏ, biểu thúc và thập tứ thúc của cháu còn có biểu thúc Ngôn gia, Tề gia, Lý gia, bọn họ có chuẩn bị mà đến, có mang theo cổ cầm, địch, tiêu các loại, muốn chơi dưới trăng.”

“Khoác lác đi, khoác lác đi.” Lâm Thấm vui vẻ.

“Bọn họ thổi, chúng ta nghe.” Sơn Trăn Trăn rất hăng hái.

“Chúng ta nghe, chúng ta nghe.” Tiểu Y Y lon ta lon ton chạy tới.

Lâm Thấm ôm lấy tiểu Y Y hôn một cái, cười híp mắt, “Được đó, bọn họ thổi, chúng ta nghe.”

Trên sườn núi cỏ thơm um tùm, Lương Luân ngồi dưới tùng gảy đàn, Ngôn Khoa đứng dưới tàng cây thổi tiêu, Cao Nguyên Dục và những người khác hoặc ngồi hoặc đứng, dáng người tươi sáng.

Trong lều dưới sườn núi xa xa, Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn dẫn theo mấy hài tử trong đó, nghiêng tai lắng nghe.

Trăng sáng nhô lên cao, làn điệu du dương, bóng đêm trong núi có vẻ hết sức tĩnh mịch.

“Thật dễ nghe nha.” Y Y cười hì hì.

Cười rồi, bé ngọt ngào ngủ thiếp đi trong lòng Lâm Thấm.

“Đây là ai thổi vậy? Bài hát ru con thật hay.” Lâm Thấm không khỏi khen ngợi.

Mọi người đều cười.

Lâm Đàm và Ngôn Yên cùng đi tới, ôm tiểu Y Y và tiểu a Thị đã mắt buồn ngủ nhập nhèm đi, hài tử còn lại cũng đi về nghỉ ngơi, chỉ có a Hạo chưa buồn ngủ, lưu lại cùng Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn.

“A Thấm, đã trễ thế này, cháu ngoại của ngươi chưa buồn ngủ hả?” Sơn Trăn Trăn kéo a Thấm qua, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Thấm không để ý liếc qua a Hạo, “Có lẽ hắn lưu lại canh chừng ta, Trăn Trăn, đừng để ý đến hắn, chúng ta chơi của chúng ta.”

Đầu tiên Sơn Trăn Trăn hơi kinh hãi, sau đó lại che miệng cười trộm. A Thấm, ngươi khó khăn lắm mới nhịn được đến nhị ca thành thân rồi, không để ý tới ngươi, giờ lại bị cháu ngoại canh chừng. Haizzz, a Thấm ngươi cũng không dễ dàng nha.

Lâm Đàm sắp xếp xong cho mấy hài tử, lại trở lại gọi Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn, “A Thấm, Trăn Trăn, thời gian không còn sớ, nên đi ngủ. Tiểu hài tử ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho thân thể.”

Lâm Thấm ngáp dài phản đối, “Ai là tiểu hài tử chứ? Đại cô nương mà?”

Lâm Đàm mỉm cười, “Được được được rồi, là đại cô nương, đại cô nương nên ngủ sớm dậy sớm, yêu quý thân thể, đúng không?” Dụ dỗ Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn trở về phòng đi ngủ.

“Nương, người trên đó không có ý tốt.” A Hạo bất mãn chỉ bóng người trên sườn núi, “Trong làn điệu có suy nghĩ không đúng phận.”

“Đả động dì nhỏ của con rồi hả?” Lâm Đàm cười hỏi.

A Hạo ưỡn ngực lên, “Không có. Tâm địa của dì nhỏ con rất thuần khiết.”

Lâm Đàm nhịn cười, “Thế, a Hạo của chúng ta có thể yên tâm.”

A Hạo gật đầu, “Vâng, tối nay có thể yên tâm. Nương, ngày mai con vẫn canh chừng dì nhỏ.” Hắn rất vui mừng chúc ngủ ngon với Lâm Đàm, đi về phòng.

Sau khi trở về Lâm Đàm nhắc đến a Hạo với Tề Vương, hai phu thê cười hồi lâu.

Ngày hôm sau, đám người Lâm Đàm, Ngôn Yên, Tề thị, Lý thị dẫn theo bọn nhỏ đi ra ngoài ngắm cảnh sắc giữa núi rừng, Lâm Đàm một tay dắt tiểu Y Y, một tay dắt tiểu a Thị, dạy cho hai bé nhìn hoa dại cỏ dại, cây cối ven đường, nói cho hai bé biết đây là hoa gì, cây gì, bọn nhỏ còn lại cũng theo tới, nghe say sưa ngon lành.

Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn sai người đốt lửa than làm thiêu nướng trong sơn cốc, “Mọi người đi chơi đi, trở lại có đồ ăn.” Nhiệt tình chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.

A Hạo đi đông khu tìm hiểu, biết tất cả nam nhân đều bị Tấn Giang Hầu dẫn đi tranh tài bắn tên rồi, cảm thấy dì nhỏ của hắn rất an toàn, cũng đi theo.

Hắn cũng thích bắn tên.

Khói bếp lượn lờ, tiếng nói tiếng cười, trong sơn trang có vẻ đẹp làm cho lòng người yên ổn ấm áp.

Nơi xa truyền đến tiếng đàn tao nhã.

Lâm Thấm tò mò, “Là ai vậy? Không phải nói tất cả mọi người đi theo ông ngoại tranh tài bắn tên rồi sao? Sao lại còn có người ở đây gảy đàn?” Kéo tay Sơn Trăn Trăn, lững thững đi ra khỏi sơn cốc.

Xuyên qua làn sương mù, có thể thấy được trên sườn núi có một nam tử mặc áo trắng đang ngồi thẳng gảy đàn.

Là Ngôn Khoa.

Sau khi Lâm Thấm đi ra, tiếng đàn của hắn thay đổi, đàn “Phượng cầu hoàng”, khúc điệu khi thì nhiệt liệt phóng khoáng, khi lại tha thiết triền miên, lúc nồng nàn du dương, lúc lại trong lành thanh thoát.

“Phượng cầu hoàng à?” Lâm Thấm kêu lên.

Sơn Trăn Trăn nhìn bóng dáng thanh nhã của Ngôn Khoa, trong mắt lóe lên si mê.

Ngôn Khoa đàn xong, đứng lên, chậm rãi khom người về phía Lâm Thấm.

“Khoa ca ca thật thú vị.” Lâm Thấm cười cười.

Trên mặt Sơn Trăn Trăn hiện lên vẻ ửng hồng mê người.

Ôn tuyền sơn trang này là biệt viện của phủ Tấn Giang Hầu, dùng là nơi nghỉ ngơi mua vui, bởi vì đương thời rất phổ biến khúc thủy lưu thương, cho dù khách tới đâu đều thích ngâm thơ làm phú, cho nên bên cạnh sườn núi này có một dòng suối nhỏ, dòng suối dùng tảng đá bao quanh, dọc theo sườn núi thẳng xuống, giống như đai ngọc.

(*) Khúc thủy lưu thương: là một loại trò chơi truyền lưu từ Trung Quốc cổ đại. Sau tháng ba Nông lịch mọi người cử hành nghi thức Phất Hễ, ngồi ở hai bên sông, ở đầu dòng đặt ly rượu, ly rượu xuôi dòng xuống, dừng ở trước mặt ai, người ấy lấy chén uống rượu.

Bên cạnh Ngôn Khoa có gã sai vặt đi tới, đặt giấy bút ở trước mặt hắn, Ngôn Khoa nhấc bút lên, dùng chính thể viết xuống bốn chữ nghiêm chỉnh, quan sát hồi lâu, vẫy về phía Lâm Thấm, mới giao cho gã sai vặt.

Gã sai vặt cầm lấy tờ giấy này cẩn thận bỏ vào trong một ly rượu, cũng giơ lên về phía Lâm Thấm, thả ly rượu vào trong dòng suối.

“Khoa ca ca đây là định để chúng ta nhìn cái gì à?” Lâm Thấm tò mò.

Ly rượu chậm rãi trôi từ thượng lưu xuống.

Sườn núi rất cao, ly rượu từ trên trôi xuống, mất thời gian thật lâu.

Khi ly rượu trôi tới giữa chừng, có một bóng người từ trong rừng rậm nhảy ra, nhanh nhẹn lấy tờ giấy trong ly rượu đi, đổi một tờ khác.

“Cái gì thế?” Lâm Thấm tò mò kéo Sơn Trăn Trăn qua nhìn.

Ly rượu chậm rãi trôi xuống, Lâm Thấm giơ tay cầm, lấy tờ giấy Tuyên Thành bên trong ra, mở ra nhìn.

“Thất gia Trăn Trăn”, bốn chữ cẩn thận xinh xắn hiện ra trước mắt

Lâm Thấm kêu lên, “‘Thất gia Trăn Trăn’? Khoa ca ca viết một câu trong “Vô Dương” này là có ý gì? Ôi, ta nhớ ra rồi, mới vừa rồi hắn gảy phượng cầu hoàng, hiện giờ lại viết thất gia Trăn Trăn. Trăn Trăn, hắn đây rõ ràng là…?” Lâm Thấm nghịch ngợm nháy mắt với Sơn Trăn Trăn.

Sơn Trăn Trăn cầm lấy tờ giấy liếc nhìn, mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng.

“Sao Ngôn đại ca lại có thể như vậy chứ” Nàng nhỏ giọng oán trách.

“Cái gì, Trăn Trăn ngươi nói cái gì?” Lâm Thấm giả bộ như không nghe rõ, dán lỗ tai tới trước mặt nàng, “Trăn Trăn ngươi nói cái gì vậy? Không nghe rõ, lặp lại lần nữa.”

“Không để ý tới ngươi.” Sơn Trăn Trăn giận trách, đánh yêu Lâm Thấm.

Lâm Thấm sung sướng trong lòng, “Trăn Trăn, không phải ngươi đang rầu rĩ vì vụ phủ Tề Quốc công tới cầu hôn sao? Đây chẳng phải vừa lúc, ngươi đang buồn ngủ, có người đưa gối đầu tới! Này, Trăn Trăn ngươi có để ý Ngôn đại ca không? Dáng dấp hắn đẹp mắt, học vấn rất tốt, phẩm hạnh càng tốt! Hơn nữa, quan trọng nhất là…”

Nàng hưng phấn xoay bả vai Sơn Trăn Trăn lại.

“Quan trọng nhất là cái gì?” Lâm Thấm hưng phấn như thế, ở đây lại không có người ngoài, Sơn Trăn Trăn không để ý tới xấu hổ nữa, vội vàng hỏi.

Lâm Thấm mặt mày hớn hở, “Quan trọng nhất là, ngươi có thể làm đại tẩu của Du Ninh! Nha đầu này về sau không chịu ngươi quản cũng không được!”

“Phi.” Giờ Sơn Trăn Trăn mới hiểu được nàng có ý gì, trên mặt nóng lên, khẽ phun ra.

Lâm Thấm ngửa mặt lên trời cười to, “Lâm nhị tiểu thư công tích vĩ đại, hôm nay lại thêm một nét bút đậm! Dáng vẻ này của Trăn Trăn ngươi là tình nguyện đi? Đúng không? Không lắc đầu ta sẽ coi ngươi đồng ý, ta đây tới đáp lời cho Khoa ca ca.”

“Phi, ngươi chỉ biết quấy rối.” Sơn Trăn Trăn không thuận theo, giơ quả đấm nhỏ đánh nàng.

“Vậy ta không quấy rối, không đi, không đi.” Lâm Thấm giả bộ sợ hãi.

“Ngươi nói không đi là không đi nha.” Sơn Trăn Trăn vẫn đánh nàng.

Lâm Thấm cười không thôi, “Trăn Trăn ngươi như vậy không đúng, đời ta làm mai nhiều lần, không có ai giống như ngươi cả. Người khác đều cảm kích ta không thôi, ngươi biết không?”

Thấy Sơn Trăn Trăn đã mắc cỡ đến trên mặt như muốn nhỏ máu, nên không trêu ghẹo nàng nữa, “Ngoan ngoãn chờ, ta đây đi đáp lời cho Khoa ca ca, tránh cho hắn nóng nảy. Hắn nóng nảy chẳng phải ngươi sẽ đau lòng sao?”

Nói đến Sơn Trăn Trăn đuổi theo đòi đánh, Lâm Thấm cười hì hì, chạy đi như một làn khói.