Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 153




“Cao Nguyên Dục con đồ bất hiếu, con muốn tức chết ta sao?” Bách phi tức giận vô cùng, lệ rơi đầy mặt chỉ trích.

“Dục nhi không dám.” Cao Nguyên Dục vội quỳ xuống.

Bách phi thấy thế, tâm thần phấn khởi, thầm nghĩ trong lòng, “Con là nhi tử ruột của ta, chẳng lẽ ta còn không quản được con? Dục nhi, chuyện hôm nay con đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, Thẩm thất tiểu thư con không thể không cưới!”

Bách phi lấy khăn tay che mặt, đau lòng khóc lóc, “Mẫu phi trăm cay ngàn đắng nuôi con lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Con đồ bất hiếu này, hiện giờ mẫu phi chỉ để con cưới vị danh môn thục nữ làm phi, con lại một mực từ chối không chịu.”

Cao Nguyên Dục rất cung kính dập đầu, “Mẫu phi, chuyện khác Dục nhi có thể theo mẫu phi, chuyện cưới Thẩm thất tiểu thư này lại không được. Con chết cũng sẽ không đồng ý.”

Bách phi vốn đã tính toán xong, cho rằng mình khóc làm ồn ào một chút Cao Nguyên Dục sẽ đau lòng, sẽ sợ hãi, vào lúc này thấy hắn vẫn như vậy, không khỏi rất tức giận, lạnh lùng nói: “Cao Nguyên Dục con muốn giết chết ta sao? Được, ta đây như ý nguyện của con, ta chết! Sau khi ta chết, kệ con tùy hứng hồ đồ như thế nào, ta đều không để ý đến!” Nhanh chóng đứng lên tìm sợi dây, nàng muốn treo cổ.

Cao Nguyên Dục vẫn không nhúc nhích, nói: “Nếu ngài thật sự muốn treo cổ, làm phiền ngài tìm hai sợi dây, ngài dùng một sợi, sợi khác cho con. Con đi cùng ngài.”

Bách phi không khỏi cắn răng, giơ ngón tay ngọc thon dài như cọng hành ra điểm lên trán hắn, vừa tức, vừa hận, “Hài tử ngốc không có lương tâm! Chẳng lẽ con nhất định phải bức tử nương ruột, con mới vui mừng? Hai mẹ con chúng ta vui vẻ mà sống, chẳng phải rất tốt sao?”

Cao Nguyên Dục lạnh giọng nói: “Đúng vậy, hai mẹ con chúng ta vui vẻ mà sống, vậy thật tốt. Mẫu phi, ngài có thể hòa khí không làm ầm ĩ nữa với con được không? Có thể không ép con cưới Thẩm thất tiểu thư không? Nếu ngài không ép con, chúng ta tự nhiên tốt đẹp.”

“Dục nhi con…” Bách phi bị Cao Nguyên Dục chọc giận đến nói không ra lời.

Bách phi khóc cũng được, náo cũng thế, tìm cái chết cũng vậy, Cao Nguyên Dục vẫn một mực chắc chắn, “Con không cưới Thẩm thất tiểu thư, chết cũng không chịu.”

Bách phi hỏi hắn nguyên do, hắn nào chịu nói.

Bách phi không có cách nào với hắn, ôm hắn rơi lệ, “Dục nhi, hai mẹ con chúng ta ở trong cung không có nơi nương tựa, nếu con không cưới một Vương phi gia thế tốt giáo dưỡng tốt, nào còn có ngày nổi danh chứ?”

Cao Nguyên Dục ngoan ngoãn để nàng ôm, không hiểu lời nàng nói, “Chúng ta nào phải không nơi nương tựa? Con cảm thấy bà nội có thể dựa vào, phụ hoàng cũng có thể dựa vào mà.”

Bách phi đau cả đầu, “Đúng, thái hậu nương nương thương con, hoàng thượng cũng thương con, nhưng con có nghĩ tới không, nếu như có một ngày… Phụ hoàng con không thể sống thiên thu muôn đời, nếu như có một ngày phụ hoàng con không còn, ai thương con, ai che chở con? Lại có ai tới che chở mẫu phi chứ?”

Cao Nguyên Dục ngửa đầu nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Huynh trưởng như cha.”

Trong ngực Bách phi khó chịu một trận, trước mắt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.

“Sao ta lại nuôi một nhi tử ngốc như vậy.” Hồi lâu, Bách phi mới thở ra một hơi, cười lạnh nói.

“Mẫu phi mới ngốc.” Cao Nguyên Dục cũng cười lạnh, “Mẫu phi có chủ ý gì, con tự nhiên rõ ràng. Mẫu phi không nghĩ xem, vì sao Thẩm Tướng lại giúp mẫu phi? Thẩm gia rõ ràng là người thân với Trịnh gia, tại sao ông ta không giúp Trịnh quý phi, lại đi giúp mẫu phi?”

“Bởi vì Phùng quý phi thất sủng rồi, bởi vì mấy năm gần đây Khang Vương không hề có thành tựu.” Bách phi thốt ra.

Cao Nguyên Dục cười lạnh hai tiếng, “Con còn tưởng rằng Thẩm Tướng có bản lĩnh bao nhiêu, thì ra Phùng quý phi mới chỉ thất sủng, phong hào vẫn còn, ông ta đã không có cách nào nâng Phùng quý phi lên rồi sao? Mẫu phi thế mà lại cho rằng Khang Vương không có thành tựu, cho nên Thẩm Tướng không giúp đỡ hắn…” Hắn nhìn chằm chằm vào Bách phi, ánh mắt lạnh lùng mà tàn khốc, “Hiện giờ Thẩm Minh Họa đã có thai, nếu như nàng sinh được một nam anh, cho dù Khang Vương không có thành tựu, chẳng lẽ Thẩm Tướng sẽ không giúp đỡ hắn sao?”

“Cái gì, con nói cái gì?” Bách phi giống như bị sét đánh trúng, trong đầu ầm một tiếng, kêu lên the thé.

Cao Nguyên Dục tỉnh táo nhìn nàng, “Trong mấy bữa tiệc gần đây Khang Vương phi đều lấy lý do thân thể không tốt không tham dự, chẳng lẽ ngài không để ý đến sao? Khang Vương phi là một người thích nổi tiếng, không chịu cô đơn, cho dù thân thể nàng thật sự không tốt, cũng sẽ không cam tâm mấy tháng không lộ diện, không phải sao?”

Ánh mắt Bách phi hơi ngây ra.

Cao Nguyên Dục lạnh lùng nói tiếp: “Khang Vương phi lâu không lộ diện, con cảm thấy quá khác thường, cho nên âm thầm thăm dò. Mấy tháng này nàng quả thật bị bệnh liệt giường, kể cả mẫu thân nàng La Anh và muội muội Thẩm Minh Châu đều không gặp mặt, xem ra bệnh rất nặng. Nhưng mà, An thái y xem bệnh cho nàng lại không có vẻ sầu lo, hơn nữa, trong đống rác phủ Khang Vương chuyển đi có mẩu thuốc an thai.”

“Con cứ kết luận Khang Vương phi mang thai như vậy?” Bách phi không thể tin được nhìn hắn.

“Dĩ nhiên không chỉ có như vậy.” Cao Nguyên Dục nói: “Sau khi con có nghi ngờ như vậy, sai người âm thầm đến gần An thái y. An thái y người này y thuật rất tốt, nhưng có hai tật xấu, một là mê rượu, hai là đam mê nữ sắc, con để một hoa khôi Hồng Tụ chiêu chuốc say hắn, hắn rượu say phun ra lời thật.”

“Thì ra là vậy.” Bách phi lẩm bẩm.

Cao Nguyên Dục thở ra một hơi, “Mẫu phi, phụ hoàng xây dựng ảnh hưởng rất nặng, con không tin tưởng phụ hoàng đã mấy chục năm không lập kế hậu, lại bởi vì Vinh Quốc công khóc lóc kể lể Trịnh hoàng hậu báo mộng cho ông ta mà phụ hoàng chịu lập kế hậu rồi, còn bằng lòng dựa theo tiến cử của triều thần mà lập kế hậu. Mẫu phi, lấy hiểu biết của ngài về phụ hoàng, phụ hoàng là quân vương có tính tình tốt như vậy sao?”

Bách phi tỏ vẻ phiền não, buồn rầu nói: “Đừng hỏi ta, ta không biết. Dục nhi, mấy năm nay phụ hoàng con đều không gần nữ sắc rồi, người khác nói ta là phi tử sủng quan lục cung, nhưng con biết kể cả ta phụ hoàng con đều không thích gặp, ta nào biết hiện giờ tính tình phụ hoàng con như thế nào?”

Cao Nguyên Dục dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngài không biết tính tình của phụ hoàng, lại dám lấy hôn sự của con là tiền đánh cược sao?”

Thân thể Bách phi chấn động, trợn to hai mắt.

Nàng dùng ánh mắt kinh ngạc không thể tin nhìn Cao Nguyên Dục, giống như không quen biết hắn.

Cao Nguyên Dục đón lấy ánh mắt của nàng, vẻ mặt thản nhiên, trấn định.

Trước mắt Bách phi mơ hồ, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mi mày, gương mặt của Cao Nguyên Dục, thì thầm như mê sảng, “Dục nhi, con trưởng thành rồi… Mẫu phi vẫn còn coi con như hài tử…”

Cao Nguyên Dục dịu dàng nói: “Dạ, Dục nhi trưởng thành. Mẫu phi, về sau để Dục nhi tới bảo vệ ngài đi, ngài nghe lời Dục nhi nói, được không?”

Bách phi dừng tay lại, chậm rãi ngồi thẳng người, sắc mặt biến thành lạnh nhạt, “Để mẫu phi nghe lời của con chính là cam tâm làm một phi tử, cả đời vô duyên với cái ghế hoàng hậu sao? Còn con, có phải con định làm Vương gia phú quý, không cầu tiến tới hả?”

Cao Nguyên Dục cười khổ, “Mẫu phi, con là nhi tử nhỏ nhất của phụ hoàng…”

Bách phi cắt lời hắn, “Trong lịch sử tiền lệ tiểu nhi tử kế thừa ngôi vị hoàng đế đếm không xuể.”

Cao Nguyên Dục thấy nàng si mê quyền thế như vậy, đã đến mức tẩu hỏa nhập ma, biết tạm thời không khuyên nổi nàng, im lặng hồi lâu.

“Con tuyệt đối không cưới Thẩm thất tiểu thư.” Hắn đầy mặt cương nghị quả quyết.

Bách phi thản nhiên nói: “Con trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, nên không chịu nghe lời mẫu phi. Mẫu phi lại có cách gì với con chứ? Con đi đi.”

Cao Nguyên Dục cũng không giải thích gì, vái hai vái, rồi cáo từ rời đi.

Bách phi nhìn bóng lưng anh tuấn của hắn, ngẩn ngơ rơi lệ.

Nàng thầm than thở bất hạnh của mình. Lúc còn trẻ không được gả cho người muốn gả, hiện giờ người đã trung niên, nhi tử vừa không hiếu thuận lại không nghe lời. Haizzz, mỹ nhân bạc mệnh bao nhiêu.

Cao Nguyên Dục giống như ngày thường dùng bữa tối với hoàng đế.

Hoàng đế hỏi Dục nhi, “Ngươi muốn cưới Thẩm thất?”

Cao Nguyên Dục liên tục lắc đầu, “Không muốn, không muốn, không muốn.” Nói một hơi ba lần không muốn vẫn còn ngại ít, suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Cho dù chết cũng không muốn.” Tỏ rõ quyết tâm của hắn.

Hoàng đế cười cười, “Có nghiêm trọng như vậy sao?”

Cao Nguyên Dục tỏ vẻ nghiêm túc, “Có, rất có. Thật sự cưới Thẩm thất, cô nương con thích sẽ không để ý đến con, vậy quá thảm.”

“Cô nương ngươi thích sao?” Hoàng đế mỉm cười, “Bây giờ nàng chịu để ý ngươi sao?”

“Chịu chứ.” Cao Nguyên Dục đắc ý, “Con tặng nàng một con heo con biết bơi, nàng rất thích. Phụ hoàng, con định huấn luyện thêm một con dê con biết bơi nữa, phải tìm con xinh đẹp chút, phải bơi rất nhanh, nàng nhất định sẽ rất thích.”

“Ngươi định một mực đưa heo con, dê con sao?” Sắc mặt hoàng đế có vẻ nghi ngờ.

Cao Nguyên Dục ngượng ngùng cười cười, “Mới đầu đưa heo con dê con, sau này sẽ đưa mèo con chó con.”

Hoàng đế không nói được gì.

Hắn cảm thấy không có cách nào nói chuyện với nhi tử ngốc này.

“Đến cuối cùng đưa mình ra ngoài, coi như xong rồi.” Cao Nguyên Dục thì thầm nho nhỏ.

Hoàng đế thật sự không nhịn được, thuận tay búng hắn một cái, “Tiểu tử ngốc, cái gì gọi là đưa mình ra ngoài? Lấy nàng về nhà, hiểu chưa?”

“Đã hiểu, đã hiểu.” Cao Nguyên Dục xoa xoa trán, nói liên tục đã hiểu.

“Lấy nàng về nhà, lấy nàng về nhà.” Cao Nguyên Dục cười ngây ngô.

Hắn không nói chuyện với hoàng đế nữa, vùi đầu bới cơm, lâng lâng.

Hoàng đế nhìn vừa cười vừa lắc đầu.

Gần đây triều chính khiến hắn rất phiền lòng, nhưng mà, khi nhìn Cao Nguyên Dục tiểu nhi tử không hề có ý đồ gì với ngôi vị hoàng đế, một lòng chỉ muốn mua vui giai nhân, hắn vẫn còn có thể cười được.

Thời gian tiếp theo, Cao Nguyên Dục dốc sức huấn luyện con dê con tập bơi rồi.

Phổi dê có thể thở, cổ dê lại dài, vừa ngẩng đầu sẽ không bị uống nước, chân sau đạp, chân trước bới, học bơi rất nhanh.

Hắn huấn luyện xong rồi, chọn một con đẹp mắt nhất vừa mắt nhất đưa cho Lâm Thấm.

Lâm Hàn sắp đón dâu, Lâm gia loay hoay người ngã ngựa đổ, lại khiến hắn dễ dàng chui vào chỗ trống. Đến Thấm viên, thấy bóng dáng yểu điệu động lòng người trên bãi cỏ thơm, Cao Nguyên Dục ngừng thở.

Nàng là đại cô nương, càng ngày càng đẹp rồi.

Thấy Cao Nguyên Dục tới đây, Lâm Thấm vẫn giống như khi còn bé cười híp mắt ngoắc hắn lại, “Cao tiểu bàn, mau tới mau tới. Trong tay ngươi ôm cái gì vậy? Là dê con sao?”

Cao Nguyên Dục đến gần, nàng nhìn rõ ràng con dê con trong tay Cao Nguyên Dục, cười đến mặt mày cong cong, “Con dê con biết bơi sao? Nhanh, thả nó vào trong nước đi.” Hào hứng bừng bừng dẫn Cao Nguyên Dục đến mép nước.

Ánh mắt không chớp của Cao Nguyên Dục không tình nguyện rời khỏi nàng, cùng nàng ngồi chồm hổm xuống, thuận tay thả con dê con vào trong nước.

Con dê con đã được dạy dỗ, vừa xuống nước đã liều mạng bơi sang bờ bên kia.

“Thật sự biết bơi đấy.” Lâm Thấm luôn miệng kêu lên.

Nàng mới lạ nhìn con dê con, Cao Nguyên Dục tập trung tinh thần nhìn nàng.

Sườn mặt nàng rất đẹp, Cao Nguyên Dục nhìn nhập thần.

Lâm Thấm cười không đè nén, “Cao tiểu bàn ngươi mau nhìn, con dê con này không chỉ biết bơi, còn bơi rất nhanh đấy, chơi thật vui.”

Nàng quay đầu theo bản năng đẩy Cao Nguyên Dục một cái, không nghĩ tới lại nhìn thấy ánh mắt vừa dịu dàng vừa tập trung của Cao Nguyên Dục, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, “Cao tiểu bàn lại nhìn ta như vậy, rất quái dị, giống như lần trước…”

Hai người mơ mơ hồ hồ đối mặt hồi lâu.

Ánh mặt trời lười biếng rơi lên trên người bọn họ, ấm áp, yên tĩnh.

“Lâm Thấm..” Cao Nguyên Dục lẩm bẩm nói nhỏ, trong mắt có phần dịu dàng vô hạn.

Làn da Lâm Thấm trong trắng lộ phấn, giống như ánh bình minh chiếu lên trên tuyết trắng, xinh đẹp làm lòng người say, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

Tình cảnh này như trong mộng, Cao Nguyên Dục không nhịn được chìa tay ra, muốn khẽ vuốt khuôn mặt của nàng.

Khi ngón tay của hắn sắp chạm vào bên má Lâm Thấm thì Lâm Thấm chợt giật mình, nhảy dựng lên, nhẹ nhàng chạy đi.

Nàng từ nhỏ thân thể nhẹ nhàng, chạy rất nhanh, Cao Nguyên Dục mới gấp gáp đứng lên, nàng đã sắp chạy đến trong rừng cây cạnh đó rồi.

Cao Nguyên Dục vung chân đuổi theo.

Đến trong rừng cây, Lâm Thấm núp sau một gốc cây liễu, Cao Nguyên Dục núp sau một gốc cây bách, trên mặt hai người mang thẹn thùng, thỉnh thoảng thò đầu ra liếc nhìn nhau.

“Lâm Thấm, về sau ta không cãi nhau với ngươi nữa.” Cao Nguyên Dục dịu dàng như nước hứa hẹn.

“Đừng mà.” Lâm Thấm giơ tay nắm chặt mảnh lá cây, nhỏ giọng nói, “Không gây gổ thật kỳ lạ không có ý tứ.”

Bên tai Cao Nguyên Dục như có tiên nhạc bồng bềnh, cả người hắn cũng sắp bay lên rồi.

“Vậy, ta gây gổ nhường cho ngươi.” Giọng Cao Nguyên Dục càng dịu dàng.

“Không cần.” Lâm Thấm cười, “Ta rất biết gây gổ nha.”

Giọng Lâm Thấm trong veo nhu hòa hơn bình thường, Cao Nguyên Dục như tắm gió xuân, lòng mềm thành vũng nước rồi, “Đúng vậy, hai ta từ nhỏ đến lớn gây gổ, luôn là ngươi thắng.”

Cao Nguyên Dục len lén nhìn Lâm Thấm, đúng lúc Lâm Thấm cũng đang len lén nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm vào, đều giống như bị lửa đốt, vội vàng quay đầu đi.

Cao Nguyên Dục tim đập thình thịch, Lâm Thấm bình thường cô nương hi hi ha ha cũng cảm thấy không được tự nhiên.

“Cái đó, ta phải đi.” Lâm Thấm nhỏ giọng nói.

“Đừng đi.” Cao Nguyên Dục dịu dàng năn nỉ.

“Không đi, vậy làm gì?” Lâm Thấm cười nghịch ngợm, “Cãi một trận?”

“Hôm nay là một ngày thật tốt, không gây gổ.” Cao Nguyên Dục đang lúc nhu tình đầy lòng, sao bằng lòng cãi nhau với Lâm Thấm chứ.

“Vậy ngươi kể chuyện cười cho ta nghe đi.” Lâm Thấm nói.

Cao Nguyên Dục xấu hổ lộ ra nửa gương mặt, “Ta không chuẩn bị chuyện cười, không kể được, hôm nào kể cho ngươi nghe. Ta muốn nói cho ngươi mấy lời trong lòng. Lâm Thấm, về sau ta muốn cưới ngươi về nhà…”

“Cái gì?” Lâm Thấm từ phía sau cây nhảy ra, chống eo thon nhỏ, mặt tức giận, “Ngươi nói bậy bạ cái gì?”

Lâm Thấm đang xắn tay áo định lý luận một phen với Cao Nguyên Dục, sau lưng lại vang lên giọng Lâm Hàn, “A Thấm, a Thấm!”

Tròng mắt Lâm Thấm đảo tròn, cười hả hê, “Nhị ca của ta tới, Cao tiểu bàn, ngươi có lá gan thì nói với nhị ca ta đi.”

Cao Nguyên Dục không quan tâm đến xấu hổ nữa, từ phía sau cây thò ra nhìn về phía xa, thấy bóng dáng Lâm Hàn xuất hiện trên cầu cong bằng đá, trong lòng khẩn trương, “Nếu như bị Lâm nhị ca bắt được, cho dù ông ngoại thông cảm cho ta, đại ca thông cảm cho ta, về sau cũng khó nhìn thấy Lâm Thấm đi?”

Hắn gấp gáp nói: “Lâm Thấm, ta đưa cho ngươi con dê con biết bơi rồi đi, sau đó ngươi không hề nhìn thấy ta!”

Vừa nói, hắn đã chạy như bay vào chỗ sâu trong rừng cây rồi, động tác nhanh chóng, thân hình lại cực kỳ đẹp.