“Con không muốn im hơi lặng tiếng.” Thẩm Minh Châu theo bản năng nói.
“Không muốn im hơi lặng tiếng, vậy phải cố gắng bò lên chỗ cao.” Giọng La Anh lạnh lẽo, “Con ngồi trên vị trí cao, dĩ nhiên là con dẫm lên người khác; con không có gì đặc biệt, chính là người khác dẫm lên con.”
Thẩm Minh Châu khẽ đáp một tiếng.
Đến lúc này La Anh mới quan sát nàng từ trên xuống dưới, phát hiện trên người nàng có bụi đất, chau mày, “Con ở đây làm gì? Sao trên người lại có bụi đất? Khó coi chết được.”
Thẩm Minh Châu ấp a ấp úng, “Con… Con ngồi dưới đất…”
La Anh tỏ vẻ ghét bỏ, “Khi con còn bé chính là như vậy, thương tâm khổ sở lại nằm trên đất. Giống như con nằm một lúc mọi chuyện đều tốt vậy! Nói đi, mới vừa rồi con gặp chuyện gì?”
Thẩm Minh Châu vốn không muốn nói, nhưng đầu tiên nàng không phải là người giấu được tâm sự, thứ hai trong lòng khổ sở, cũng muốn bày tỏ với người khác, nên mang theo chút ghen tuông nói lại chuyện mới vừa rồi, “… A Thấm như vậy khiến cho con mất hứng, nên con ra ngoài tùy tiện đi dạo, ai ngờ tới đây, nghe được Sở Vương điện hạ nói như vậy…”
La Anh cắn răng nghiến lợi, trong mắt như muốn phun lửa, “Bách phi còn tỏ vẻ rất thích con tới dụ dỗ chúng ta, Sở Vương lại như vậy!”
Thẩm Minh Châu chán nản tinh thần, cúi đầu im lặng.
La Anh cười lạnh, “Vừa muốn mượn lực Thẩm gia, còn coi cô nương Thẩm gia như con khỉ mà trêu đùa, nghĩ thật đẹp! Hừ, ta cứ không để cho bọn họ như nguyện!”
Trong giọng nói của La Anh tràn đầy phẫn uất thống hận, Thẩm Minh Châu kinh hãi, “Nương, ngài định làm gì?”
La Anh thấy nàng sợ đến thay đổi sắc mặt, có vài phần không nhịn được, “Châu nhi, không phải nương nói con, con và tỷ tỷ con so sánh ra thật sự chênh lệch quá xa! Nếu tỷ tỷ của con gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ không chỉ biết khóc giống như con.”
Thẩm Minh Châu cảm thấy trên lưng rét căm căm, cúi đầu nói: “Vâng, tỷ tỷ mạnh hơn con nhiều.”
Người trong lòng nàng không thích nàng, kể cả mẫu thân thân sinh cũng ghét bỏ nàng, trong lòng Thẩm Minh Châu như tro tàn.
Ánh mắt La Anh âm u nhìn chằm chằm đường nhỏ phía dưới, “Sở Vương một lòng lấy lòng Lâm Thấm đúng không? Ta càng phải để Lâm Thấm lộ ra xấu mặt, về sau không có mặt mũi ra cửa gặp người!”
Thẩm Minh Châu la lên, “Nương, ngài định làm gì? Ngài, ngài đừng hại người…”
La Anh không nhìn nổi dáng vẻ hèn nhát này của nàng, tức giận: “Con cứ yên lòng đi, mẫu thân con ta đây dù sao cũng là người mấy chục tuổi, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, trong lòng ta có tính toán.”
Giọng nói của nàng không được tốt, Thẩm Minh Châu bị dọa không dám nói nhiều nữa rồi.
Mẹ con hai người cùng nhau trở về.
La Anh tức giận đi phía trước, Thẩm Minh Châu cúi đầu đi theo phía sau nàng.
Đi được nửa đường, Thẩm Minh Châu không nhịn được giơ tay kéo áo La Anh, “Nương, nương định làm gì?”
La Anh hừ một tiếng, “Chuyện đột nhiên xảy ra, ta còn chưa kịp tìm người thích hợp ra mặt, huống chi hôm nay người đến quá đông, thời cơ không đúng. Hơn nữa, con ra ngoài lâu như vậy, ta lại tìm con lâu như vậy, nếu sau khi chúng ta trở về lại xảy ra chuyện, sao thoát khỏi liên quan được? Ông ngoại con chẳng phải sẽ hoài nghi chúng ta sao? Hôm nay bỏ qua cho họ trước, hôm khác cẩn thận tính toán món nợ này!”
Thẩm Minh Châu biết nương mình không có ý định làm gì vào hôm nay, trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nàng là một người sợ phiền phức, cũng là một người qua loa cho xong chuyện. Biết hôm nay có thể bình yên trôi qua, nên tạm thời yên lòng.
“Nương, con không muốn ở đây, con muốn về nhà.” Thẩm Minh Châu buồn bực nói.
La Anh than thở, “Con cho rằng ta muốn ở lại đây à? Ta nhìn La Thư sống tốt như vậy, thật sự tức giận đến không xong. Con biết ngày trước nàng ta thế nào, còn ta như thế nào không? Ta đâu chỉ mạnh hơn nàng ta gấp trăm lần ngàn lần, ta là nhị tiểu thư trang nhã nhất thỏa đáng nhất phủ Tấn Giang Hầu, nàng là thứ ngu ngốc thiếu đạo đức có nương sinh không có nương dạy, ai cũng nói ta tiền đồ vô lượng, nói đời này nàng coi như xong rồi. Ai có thể ngờ tới ông ngoại con giấu mọi người chọn cho nàng Lâm Phong vị trạng nguyên như vậy làm hôn phu, nàng lại vận khí tốt, sinh con thông minh hơn người, hiện giờ nàng là phu nhân Lâm Thượng thư, mẫu thân Tề vương phi, hồng nhân trước mặt Chu thái hậu, phi, trong cung thế mà lại còn có mặt mũi hơn ta!”
Thẩm Minh Châu nghe ra trong lời nói của nàng mang theo hận ý thấu xương, không khỏi rất sợ hãi, hàm răng trên và hàm răng dưới run lên.
La Anh đắm chìm trong thù hận, vốn không hề phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Minh Châu.
Phía trước xuất hiện bóng dáng thị nữ. Hôm nay tất cả thị nữ Lâm gia đều mặc áo ngoài màu xanh, cực kỳ bắt mắt, từ xa đã có thể thấy được.
La Anh cau mày, “Trên quần áo con có dính bụi đất, nếu để người nhìn thấy rất bất nhã. Con ở đây chờ xem, ta ra lệnh cho người cầm xiêm áo tới đây, con đổi xong lại về.”
Thẩm Minh Châu biết mình đuối lý, thuận theo đáp ứng, “Dạ, con ở đây chờ ngài.”
La Anh gật đầu, vội vã đi.
Qua hồi lâu mới có thị nữ của Thẩm gia cầm quần áo thay đổi đến tìm Thẩm Minh Châu, tìm được chỗ yên lặng thay xong mới một lần nữa ra ngoài.
Thẩm Minh Châu ra ngoài thật lâu, La Anh ra ngoài tìm nàng lại tốn thời gian rất lâu, cho nên sự khác thường của hai mẹ con bị rất nhiều người chú ý đến.
Tương Dương trưởng công chúa nhắc nhở Lâm Đàm, “Không thể phớt lờ.”
Lâm Đàm cười, “Cô yên tâm, chúng cháu sẽ đề phòng.”
Sau khi Thẩm Minh Châu trở về, thấy Lâm Thấm nói cười ríu rít, không hề có vẻ kinh dị, cảm thấy thật ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu.
Mặc dù đây là tiệc mừng, các khách mời đều vẻ mặt tươi cười, nhưng nàng vẫn như đứng đống lửa.
Từ trước đến giờ trong tiệc mừng đều là khách nữ rời chỗ sớm, khách nam uống rượu không xác định được uống đến khi nào.
Cuối cùng nhịn được đến lúc có thể rời đi, Thẩm Minh Châu vội vã nói từ biệt với Lâm Thấm, rời đi như chạy đi.
Lâm Thấm nhìn theo bóng lưng của nàng, cười lắc đầu.
Thẩm Minh Châu không hề giống tỷ tỷ của nàng Thẩm Minh Họa chút nào, nếu là Thẩm Minh Họa, cho dù muốn làm chút chuyện vô sỉ, cũng sẽ không biểu hiện ra. Thẩm Minh Châu so sánh với tỷ tỷ nàng, non nớt hơn nhiều.
“A Thấm.” Lâm Đàm chậm rãi đi tới.
“Tỷ tỷ.” Lâm Thấm cười ngọt ngào.
Lâm Đàm cười căn dặn, “Muội trước đừng đụng tới những thứ này, đến tân phòng với tân nương tử, được không?”
Lâm Thấm tỉnh táo tinh thần, đôi mắt lóe sáng như sao khoác lác, “Nhà mình có quan hệ tốt nhất với nhị tẩu chính là muội nha, trách nhiệm nặng nề đêm tân hôn làm bạn với tân nương tử cũng chỉ có thể rơi lên bờ vai yếu đuối lại kiên cường của muội rồi.”
Lâm Đàm thấy tiểu muội mình tỏ vẻ “Ngoài ta còn ai”, khí thế bừng bừng, hài lòng phi phàm, cưng chiều cười cười, dịu dàng nói, “Đúng vậy đó, ngoại trừ a Thấm nhà ta ra, ai còn có thể nhận trách nhiệm nặng nề này?”
Lâm Thấm vui mừng lại khoác lác vài câu, hào hứng đi tới tân phòng rồi.
Tân lang Lâm Hàn bị kéo ra ngoài mời rượu, tân nương Dương Linh một thân hồng trang, một mình ngồi bên mép giường, trên đất có hai hàng thị nữ cung kính đứng.
Dương Linh rướn thẳng lưng, đầu lại dịu dàng cúi thấp, tư thế này thoạt nhìn rất đẹp, nhưng làm rất khổ cực.
Lâm Thấm uy phong bát diện đi tới, đám thị nữ vội vàng hành lễ, “Nhị tiểu thư tới.”
Trong nụ cười thân thiết của Dương Linh mang theo ngượng ngùng, “Muội muội tới.”
Lâm Thấm khom người xuống nhìn chằm chằm Dương Linh hồi lâu, kinh hô: “Tân nương tử thật đẹp, tiên nữ hạ phàm.”
Dương Linh bị nàng chọc cho cười xinh đẹp.
Các thị nữ cũng không gò bó như lúc trước, đều rối rít khen tặng tân nương xinh đẹp hiếm thấy trên đời.
Trong tân phòng không khí vui vẻ.
Lâm Thấm kéo Dương Linh đi thay một bộ xiêm y nhẹ nhàng, lại lệnh cho phòng bếp làm đồ ăn thanh đạm ngon miệng, đưa đến trước mặt Dương Linh, “Nhị tẩu, vận số của tẩu thật tốt, hiện giờ muội đã biết chăm sóc người khác rồi đấy. Nếu như vào mấy năm trước, muội không hề làm chút chuyện đứng đắn gì cả, chỉ biết quấy rối. Khi ca ca tỷ tỷ lập gia đình, muội mặc kệ gì khác, chỉ quan tâm đến náo động phòng.”
Dương Linh thanh tú uống từng ngụm canh, trong đôi mắt là nụ cười nhẹ nhàng.
“Khổng Dương, ngươi đi qua xem uống rượu mừng như thế nào? Không cho bọn họ chuốc say tân lang quan.” Lâm Thấm kêu một thị nữ tới phân phó.
“Dạ, nhị tiểu thư.” Thị nữ đáp ứng, đi qua tiệc rượu thăm dò tin tức.
Không lâu lắm thị nữ kia trở lại, khom gối, hé miệng cười nói: “Mọi người và lục gia Tề gia đều cản rượu thay nhị gia chúng ta, còn có Tề Vương điện hạ và Sở Vương điện hạ, thêm cả Lương thiếu gia và hai vị thiếu gia Ngôn gia, sau đó thêm cả La gia cữu gia và lão Hầu gia đều muốn cản rượu, khách mời đang ồn ào đó, nói tân lang quan ngày đại hỉ tiểu đăng khoa, lại không uống vài ly, cũng không biết…” Nàng che miệng cười, không nói được nữa.
“Cũng không biết cái gì?” Lâm Thấm tò mò hỏi.
Dương Linh định ngăn cản nàng, nhưng đã không kịp rồi.
Thị nữ kia nén cười, “… Cũng không biết không có rượu thêm can đảm, tối nay có thể…” Nàng không dám nói tiếp nữa rồi.
Nhưng mặc dù nàng không nói, có ai sẽ không nghĩ tới chứ?
Trên mặt các thị nữ đều có nụ cười.
Dương Linh mắc cỡ đỏ bừng cả mặt.
Lâm Thấm đảo tròn tròng mắt, “Như ngươi nói, nhị ca của ta còn bị bọn họ rót thêm mấy ly à?”
Thị nữ kia vội nói: “Theo nô tỳ thấy thì không có. Nhị tiểu thư ngài suy nghĩ thử xem, Tề Vương điện hạ và Sở Vương điện hạ cản, ai dám không biết xấu hổ cố tình rót chứ? Hiện giờ kể cả lão Hầu gia cũng đã lên tiếng, các vị khách càng không dám. Xem chừng không bao lâu nữa nhị gia sẽ có thể trở lại.”
Bên ngoài vang lên giọng nam nói chuyện.
Các thị nữ chấn động tinh thần, “Tân lang quan trở lại.”
Tuy Dương Linh là cô nương tự nhiên hào phóng, vào lúc này cũng tim đập thình thịch, đầu cúi thật thấp.
Lâm Thấm vui vẻ, nhỏ giọng nói cho nàng biết, “Nhị tẩu, muội thay tẩu nghênh đón nhị ca đi. Tẩu là tân nương tử, dè dặt một chút, ngồi ở đây chờ nhị ca là được.” Nói xong đã cười hì hì đi ra.
Lâm Hàn được hai người đỡ, đang đi lên bậc thang.
“Ta không say, không cần đỡ.” Lâm Hàn bày tỏ.
Ánh mắt hắn rõ ràng, nhìn dáng vẻ thật sự không uống bao nhiêu.
Lương Luân và Cao Nguyên Dục một trái một phải đỡ hắn, Lương Luân khuyên nhủ: “Lâm nhị ca, ngươi vẫn uống mấy ly, đỡ thỏa đáng.”
Cao Nguyên Dục cười trong trẻo, “Lâm nhị ca, nếu chúng ta không giả dạng như vậy, nào có thể trở ra được? Ngươi nói có đúng…”
Nói còn chưa dứt lời, Lâm Thấm đã duyên dáng yêu kiều đứng trên bậc thang rồi, trong mắt Cao Nguyên Dục xuất hiện bóng hình xinh đẹp của người kia, tâm thần đều say, hai chữ còn chưa nói xong đã nuốt về, không biết bị quên đến đâu rồi.
Hắn nhìn Lâm Thấm cười, vừa ngốc lại ôn nhu.
Lâm Hàn không vui hắng giọng một cái.
Hắn đang định mở miệng khiển trách nhắc nhở Cao Nguyên Dục, lại cảm thấy một cánh tay khác đang đỡ hắn lập tức trở nên lạnh lẽo, không khỏi hoài nghi quay đầu nhìn xem.
Vừa nhìn thấy Lương Luân ngày thường ôn tồn nho nhã, không gấp gáp, lúc này ánh mắt si ngốc, vẻ mặt dáng dấp không hề nhã nhặn chút nào.
“Không trách được hai người này chết sống muốn đỡ ta về, thì ra là vì vậy.” Lâm Hàn tức giận trong lòng.
“Nhị ca, ca trở lại!” Lâm Thấm vui sướng nghênh đón, “Không uống nhiều chứ? Nhìn dáng dấp không có việc gì rồi. Nhưng mà cho dù ca uống nhiều cũng không sao, muội rất có dự kiến trước đó, chuẩn bị canh giải rượu cho ca, vừa chua lại ngọt, rất dễ uống.”
Nàng nói một hơi những lời này, cười cười nói cám ơn Lương Luân và Cao Nguyên Dục, “Luân ca ca, a Dục, cám ơn hai người đưa nhị ca của ta về, cực khổ.”
“Không khổ cực, không khổ cực.” Cao Nguyên Dục toét miệng.
“Nào có.” Lương Luân mỉm cười.
Trong nụ cười của hắn có dịu dàng lưu luyến, cũng có mấy phần khổ sở chua xót.
Lâm Hàn cười nhạt, “Đa tạ hai vị đã thay ta cản rượu, lại đặc biệt đưa ta trở lại, ngày khác nhất định tới cửa bái tạ.”
Tuy nói lời khách khí, thật ra đã có ý tiễn khách.
Cao Nguyên Dục theo bản năng đỡ chắc tay hắn, tay nắm chặt lấy hắn giống như kìm sắt không buông, “Lâm nhị ca, chúng ta là người mình, nói lời khách sáo vậy làm gì?”
Biết rõ nếu như buông Lâm Hàn ra, mình cũng nên cáo từ, không cáo từ cũng sẽ bị đuổi đi, cho nên nhất định phải nắm chặt lấy Lâm Hàn, nhìn Lâm Thấm lâu thêm.
Hắn nắm rất chặt, Lâm Hàn giãy mấy cái cũng không tránh thoát được.
Lâm Thấm nhìn tức giận, đi tới đánh tay Cao Nguyên Dục, “Cao tiểu bàn, ngươi làm sao vậy hả? Nhị ca của ta đêm tân hôn, đến cửa động phòng ngươi không buông tay, không cho nhị ca ta đi vào, đây chẳng phải quấy rối sao?”
Lâm Hàn nghiêm mặt, “A Thấm muội về đi.”
Lâm Thấm nào chịu nghe hắn, vang dội đánh một cái lên tay Cao Nguyên Dục.
Cao Nguyên Dục đã nhiều năm không có cơ hội chạm vào tay nhỏ bé của Lâm Thấm, vào lúc này bị Lâm Thấm đánh một cái, cảm thấy tê dại hết sức hưởng thụ, cười ngốc hơn.
“A Thấm, Luân ca ca cũng giữ tay Lâm nhị ca không buông.” Lương Luân đứng bên cạnh Lâm Hàn, nhẹ giọng, giống như đùa giỡn nói.
“Luân ca ca.” Lâm Thấm cười tươi như hoa, “Cao tiểu bàn hắn quấy rối lung tung, không đánh không được. Ca là người đứng đắn, làm chuyện đứng đắn. Luân ca ca, đa tạ ca.”
Lương Luân khẽ cười cười.
“Sở Vương điện hạ, xin buông ta ra.” Lâm Hàn nghiêm nghị nói.
Cao Nguyên Dục vẫn không nỡ, cực kỳ lưu luyến buông hắn ra.
Lâm Hàn khách khí nói cám ơn, phân phó thị nữ tiễn khách.
Thị nữ không dám chậm trễ, cười đi tới dẫn đường cho khách, “Sở Vương điện hạ, Lương công tử, mời đi bên này.”
Lâm Thấm cười cười, “Luân ca ca đi thong thả.”
Xoay đầu lại nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lại với Cao Nguyên Dục, “Sở Vương điện hạ, đi thong thả.”
“Ngươi vẫn gọi ta là Cao tiểu bàn đi.” Cao Nguyên Dục dịu dàng nói.
“Cao tiểu bàn đi thong thả.” Giọng Lâm Thấm trong trẻo, như chuỗi ngọc gõ vào băng.
Cao Nguyên Dục đi chậm từng bước.
Lương Luân và hắn cùng rời đi.
Lâm Thấm cười hì hì, “Nhị ca, hôm nay muội làm rất nhiều chuyện nghiêm chỉnh có ích đó, chiêu đãi khách, còn làm bạn với nhị tẩu. Nhị ca, ca và nhị tẩu không quen biết, có cần muội lại đi vào giới thiệu cho hai người không…”
Trên mặt Lâm Hàn nóng lên, “Đa tạ muội muội, không cần.”
“Ca và nhị tẩu không quen mà.” Lâm Thấm lo lắng nặng nề.
Thị nữ ở sau lưng nàng che miệng cười.
Trên mặt Lâm Hàn như có lửa đốt, ửng hồng từng mảng, “A Thấm, thật sự không cần. Thời gian không còn sớm, muội cũng đã bận rộn hơn nửa ngày, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thấm muốn nhân cơ hội nói một chút điều kiện với nhị ca nàng, “Nhị ca, hôm nay muội làm nhiều chuyện có ích như vậy, về sau có phải ca nên đối xử với muội khá hơn không, đừng quản nghiêm như vậy không?”
Trong tân phòng truyền ra đôi lời nói thật nhỏ của nữ tử, giống như là giọng tân nương tử.
Lúc này lòng của Lâm Hàn đã bay vào, bay đến bên cạnh tân nương tử của mình, nào có tâm tình lý luận những chuyện này với muội muội của mình?
“A Thấm, để hôm nào lại nói những chuyện nhỏ nhặt này.” Dùng giọng khuyên bảo nói, đưa Lâm Thấm ra ngoài.
Đến dưới bậc thang, hắn đã xoay người trở lại.
“Nhị ca, nhị ca…” Lâm Thấm còn định nói gì với hắn, hắn đã nhanh chân vào tân phòng.
Lâm Thấm làm mặt quỷ về phía bóng lưng của hắn, “Nhị ca thật xấu. Trước kia ngày ngày quản ta nghiêm như vậy, quản ta đến khổ sở, ta rõ ràng không thích học, ca càng muốn làm lão sư của ta, hiện giờ lại thành chuyện nhỏ hả? Muốn hôm nào lại nói à? Nhị ca, ta nhớ câu này của ca đó, đây là chuyện nhỏ, về sau không được lấy chuyện nhỏ này tới phiền ta, hừ!”