Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 164




Cao Nguyên Dục tiễn Tề Vương, trở lại Tử Thần điện, thấy Bách phi phờ phạc rũ rượi, vành mắt ửng đỏ, đã biết nàng lại bị hoàng đế dạy dỗ.

Nghĩ ngợi chốc lát, Cao Nguyên Dục nói: “Phụ hoàng, hài như muốn tiễn mẫu phi về, sau đó xuất cung thăm cô và biểu ca.”

Hoàng đế sao cũng được, “Đi xem cô con cũng được. Dục nhi, không sợ biểu ca đánh con sao?”

Cao Nguyên Dục tỏ vẻ đàng hoàng, “Cứ nên đánh thì đánh một ngày cho xong, lòng thư thái.”

Hoàng đế không khỏi bật cười.

Cao Nguyên Dục cáo từ hoàng đế, cùng với Bách phi ra khỏi Tử Thần điện.

Bách phi buồn bực trong lòng, không thích ngồi kiệu, muốn đi dạo, Cao Nguyên Dục có kiên nhẫn chậm rãi dạo bước trên đường về cung với nàng.

Bách phi lộ vẻ tức giận, “Dục nhi, mẫu phi không thích Lâm Thấm…”

“Ngài không cần thích nàng.” Cao Nguyên Dục ấm giọng cắt lời nàng, “Mẫu phi, người thích nàng đã rất nhiều. Ngài thích hay không thích nàng đều không quan trọng.”

“Nhưng mà, nàng sẽ là con dâu của ta.” Bách phi vô cùng uất ức.

Cao Nguyên Dục cười một tiếng, “Trên đời có mấy con dâu được mẹ chồng thích chứ? Mợ không được bà ngoại thích, nhưng có ảnh hưởng gì đâu?”

Bách phi dừng bước, trừng to mắt nhìn hắn, trong lòng cực kỳ tức giận, Cao Nguyên Dục thấy nàng như vậy, quan tâm an ủi, “Mẫu phi, con nói thật, thích Lâm Thấm có rất nhiều người, ngài không thích nàng cũng không sao, con không thèm để ý.”

“Nhưng ta để ý!” Bách phi lạnh giọng chất vấn, “Dục nhi, con là nhi tử duy nhất của ta, tại sao không thể cưới một con dâu ta như ý chứ?”

Cao Nguyên Dục nói về ngụy biện cũng có dáng có vẻ, “Mẫu phi, con có thể cưới một con dâu mẫu phi như ý sao? Không thể nào đâu. Cho dù cô nương có dáng dấp giống như tiên trên trời, gia thế không thể bắt bẻ, phẩm cách học vấn nuôi dạy lễ nghi đều là nhất đẳng, ngài vẫn muốn để cho nàng tẫn hiếu trước mặt ngài, hầu hạ ngài giống như nha đầu, đúng không? Người như vậy trên đời vốn không hề có, cho nên con dâu ngài vừa ý, đời này con cưới không được. Nếu con dâu ngài vừa ý không có, con vẫn nên kết hôn với cô nương có thể khiến cho con khuynh tâm ái mộ đi, như vậy con đã hài lòng đắc chí không cầu gì khác. Hai mẹ con chúng ta dù sao cũng phải cố lấy một đầu, ngài nói có đúng không?”

Bách phi trợn tròn mắt hạnh, gân xanh trên trán nổi lên theo hô hấp dồn dập, hiển nhiên cực kỳ tức giận.

“Ngài đừng như vậy.” Cao Nguyên Dục khẽ nhíu mày, hơi bất đắc dĩ, “Mẫu phi, phụ hoàng vui khi việc thành đối với hôn sự này, ngài có dáng vẻ này, giống như bất mãn với quyết định của phụ hoàng, thích hợp sao? Ngày trước khi con còn nhỏ, trong cung vẫn là thiên hạ của Phùng quý phi, khi đó ngài rất biết nhìn sắc mặt, chưa bao giờ không vâng theo ý tứ của phụ hoàng, có đúng không? Sau này ngài chấp chưởng lục cung, trong tay quyền lực lớn, ngài dần dần trở nên…”

Sắc mặt Cao Nguyên Dục dần dần nặng nề, “Mẫu phi, con đưa ngài về.”

Tuy Bách phi đang bực bội, nhưng biết hắn có lời quan trọng hơn muốn nói, ở đây không tiện, nên gật đầu: “Được, chúng ta trở về.”

Trở lại Tiên Cư điện, cho lui tất cả nội thị, cung nữ, Cao Nguyên Dục nghiêm mặt nói: “Mẫu phi, chẳng lẽ ngài không hiểu, đừng nói ngài chỉ trông coi cung vụ, cho dù ngài có một ngày lên làm hoàng hậu, cũng cần phải nghe lệnh phụ hoàng đúng không? Tại sao biết rõ phụ hoàng tán thành, ngài lại cố ý muốn phản đối vậy, chẳng lẽ ngài có thể lay chuyển được phụ hoàng sao?”

Trên mặt Bách phi thoáng qua vẻ cảnh giác, lực chú ý đều bị dẫn đi, “Lên làm hoàng hậu? Dục nhi, con nói là…?”

Cao Nguyên Dục nâng trán, “Con chỉ suy luận mà thôi. Mẫu phi, phượng vị vô duyên với ngài, ngài đừng suy nghĩ nữa.”

Bách phi căm giận, “Ngày trước phụ hoàng con vẫn không chịu nhả ra, kiên trì không chịu lập hậu, mẫu phi dĩ nhiên không trông cậy vào. Nhưng bây giờ phụ hoàng con định lập hậu rồi, chẳng lẽ mẫu phi không phải là người chọn lựa thích hợp nhất sao?”

Cao Nguyên Dục trầm giọng nói: “Trừ phi phụ hoàng cố ý lập con làm thái tử, nếu không chắc chắn sẽ không lập ngài làm hoàng hậu. Mẫu phi, con có thể rất khẳng định nói cho ngài, phụ hoàng không có ý định lập con làm thái tử.”

“Sao con biết?” Bách phi rất không cam lòng.

“Phụ hoàng từ nhỏ coi con là tiểu nhi tử nuôi dưỡng.” Cao Nguyên Dục cười khổ, “Tiểu nhi tử có thể rất nuông chiều, nhưng gia nghiệp lại muốn giao cho đại nhi tử. Mẫu phi, con lại không ngốc, phụ hoàng có định lấy con làm người thừa kế mà bồi dưỡng hay không, chẳng lẽ con không biết?”

“Ta thấy con bị sắc mê hoặc, bởi vì một lòng muốn kết hôn với Lâm Thấm, không nhìn rõ gì khác, chẳng hay biết gì.” Bách phi cắn môi.

Nàng thật lòng thật ý cảm thấy hoàng đế đối với nàng khác người khác, đối với Cao Nguyên Dục cũng nhìn bằng con mắt khác, nhưng Cao Nguyên Dục bị Lâm Thấm mê hoặc, cho nên có một số việc hắn mới không nhìn thấy rõ, hoặc là nói, hắn vốn không muốn nhìn rõ ràng.

“Dục nhi, con đừng để chút tình ái này si mê, cho nên bỏ lỡ tiền trình thật tốt.” Bách phi nghiêm mặt nói.

Cao Nguyên Dục đang định phản bác nàng, bên ngoài truyền đến tiếng thiếu nữ yếu ớt, “Cô, Thanh nhi sợ…”

Sắc mặt Bách phi hòa hoãn, “Là biểu muội con.”

Cao Nguyên Dục nghe thấy giọng nói yếu ớt này đã thấy phiền lòng, chân mày nhíu thành đường thẳng, “Mẫu phi, con còn muốn xuất cung, không ở với ngài. Hôm nào trở lại thăm ngài.” Nói xong, cũng không đợi Bách phi lên tiếng đã sải bước ra ngoài rồi.

“Dục nhi, Dục nhi.” Bách phi nóng nảy gọi với mấy tiếng sau lưng hắn, hắn chỉ làm như không nghe thấy.

Ra cửa, thấy Bách Ấu Thanh quần áo đơn bạc yêu kiều đứng trước đó, Cao Nguyên Dục cười ha ha, “Biểu muội, ta có việc đi trước.” Thân thể linh hoạt đi vòng qua Bách Ấu Thanh, bước nhanh đi xa.

“Biểu ca.” Bách Ấu Thanh thấy Cao Nguyên Dục không hề nhìn nàng, rời đi như chạy trốn, lã chã chực khóc.

“Dục nhi!” Bách phi vẫn đuổi tới ngoài cửa.

Cao Nguyên Dục như một trận gió, sớm rời đi không thấy bóng người.

Ra khỏi Tiên Cư điện, hắn không hề dừng lại, đã rời khỏi hoàng cung, đi phủ Tương Dương trưởng công chúa.

Đến phủ Tương Dương trưởng công chúa, hắn được đối xử giống như Lương Vô Bệnh, Lương Luân, Tương Dương trưởng công chúa cũng không thích nhìn thấy hắn, “Để cho hắn đi cùng phò mã, Luân nhi đi.”

Cao Nguyên Dục bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành kêu thị nữ dẫn đường, đi tìm cha con Lương Vô Bệnh và Lương Luân.

Lương Luân uống thuốc an thần rồi ngủ thật say, Lương Vô Bệnh ngồi trước giường canh chừng hắn, mặt ủ mày chau.

“Dượng.” Cao Nguyên Dục rón rén đi tới, nhỏ giọng kêu.

Lương Vô Bệnh ngẩng đầu lên nhìn, cười khổ, “A Dục, hôm nay cháu đắc ý rồi, Luân nhi lại… haizzz, hôm nay hắn có gì đó rất không đúng…”

Cao Nguyên Dục ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Dượng, cháu và biểu ca luôn phải có một người không được như ý. Nếu như hôm nay hả hê là biểu ca, có lẽ bây giờ cháu đã nhảy sông.”

Lương Vô Bệnh bị hắn dọa sợ nhảy dựng lên, “Phi phi phi, tiểu hài tử mồm miệng không biết giữ, nói bậy gì đấy? Không cho nói bậy.”

“Dạ, dượng.” Cao Nguyên Dục vâng dạ.

Cho dù trong lòng Lương Vô Bệnh có tức, nhưng lúc này đã tiêu tán toàn bộ rồi, “Haizzz, cháu nói cũng không sai, giữa cháu và Luân nhi, luôn có một người không được như ý. Không phải hắn, chính là cháu.”

Đau lòng nhìn Lương Luân, “Luân nhi hài tử đáng thương một lòng si mê, thuần túy bị… haizzz, lão phu nhân cũng không phải cố ý, Luân nhi thật đáng thương.” Nhìn con yêu ngủ mê không tỉnh, vô cùng đau lòng.

“Dượng ngài có nghĩ tới không, lão phu nhân một lần vô ý, hai lần vô ý, qua nhiều năm như vậy, có bao nhiêu lần hành vi vô tình rồi hả?” Cao Nguyên Dục hỏi.

Lương Vô Bệnh rất phiền não, “Haizzz, đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Thấy ánh mắt trong veo của Cao Nguyên Dục nhìn mình, ngượng ngùng nghiêng đầu, “Dượng cũng không có cách nào.”

Cao Nguyên Dục ôn hòa nhã nhặn, “Dượng, là ngài hết cách rồi, hay vốn không muốn nghĩ cách?”

Lương Vô Bệnh bị hắn hỏi ngây ngẩn cả người.

Cao Nguyên Dục thở dài, “Dượng, ngài đi dỗ dành cô, cháu ở cùng biểu ca.”

Lương Vô Bệnh ngượng ngùng, “Cái đó, a Dục, cô cháu nàng, nàng không gặp ta…”

Cao Nguyên Dục nói: “Cô không gặp ngài, ngài luôn ở đây chờ vô ích sao? Dượng, ngài leo cửa sổ cũng được, leo tường cũng thế, đào đất cũng xong, tóm lại phải tìm cách gặp được cô của cháu chứ, có đúng không?”

Tầm mắt Lương Vô Bệnh mở rộng ra, “Leo cửa sổ, leo tường, đào đất?”

Hắn không ngồi yên, đứng lên đi đi lại lại trong phòng, trong miệng lẩm bẩm, “Hiện giờ công chúa nhất định giận ta, lại lo lắng cho Luân nhi, a Dục cháu nói đúng, ta phải đi gặp nàng, ta phải đi dỗ dành nàng.”

Cao Nguyên Dục nhìn lấy làm lạ, “Dượng, ngài rõ ràng rất yêu thích cô cháu, tại sao Trấn Quốc công phu nhân vừa gọi ngài đã đi vậy? Nếu đổi lại là cháu, cháu không bỏ được.”

Lương Vô Bệnh đỏ mặt, nhăn nhó nói: “Chẳng lẽ ta chịu sao? Ta ở phủ Trấn Quốc công, nhưng đầy trong lòng đều là cô của cháu…”

Cao Nguyên Dục giơ tay bịt tai, “Dượng ngài thật không biết mắc cỡ, lời này cháu cũng ngượng ngùng nghe tiếp rồi. Dượng, ngài tích cóp mấy lời này lại, chờ gặp được cô, nói cho cô, cô khẳng định thích nghe đấy.’

Lương Vô Bệnh thấy Lương Luân ngủ rất say, nên căn dặn Cao Nguyên Dục và thị nữ trông chừng hắn, mình đi nghĩ cách.

Hắn chưa từng làm chuyện như vậy, chỉ tìm cái thang đã hao phí rất nhiều tinh thần, đợi đến khi hắn lén lút tìm cái thang, lao lực chống lên trên tường, đã mệt mỏi đến không chịu nổi. Thở hổn hển hồi lâu, hắn leo lên thang, lại leo lên tường, nhìn sang đối diện.

Vận số hắn rất tốt, Tương Dương trưởng công chúa đang đi dạo trong viện đấy. Nếu như hắn từ trên tường này nhảy xuống, đã có thể thấy người.

“Công chúa!” Lương Vô Bệnh mừng rỡ, hưng phấn vẫy tay về phía Tương Dương trưởng công chúa.

Tương Dương trưởng công chúa theo âm thanh nhìn sang, ngẩn ngơ.

Lương Vô Bệnh lại học được leo tường rồi, chuyện này thật sự ngoài dự đoán của nàng đấy.

“Lương Vô Bệnh, ngươi giỏi đấy.” Tương Dương trưởng công chúa khẽ hé đôi môi đỏ mọng, cười như không cười.

“Công chúa.” Lương Vô Bệnh cuối cùng đã được như nguyện gặp được vợ yêu của hắn, ở trên tường cười ngây ngô.

Hắn là người không quen trèo tường, vừa vui mừng đã hơi hí hửng, thế mà lại đạp hụt một viên ngói, “A, a…” Thân thể không ổn định, hai tay dùng sức vung, mắt thấy sẽ rớt từ trên tường xuống!

“Nhanh, cứu người!” Tương Dương trưởng công chúa phân phó.

Tường này còn khá cao, Lương Vô Bệnh tay thư sinh yếu đuối trói gà không chặt kia, nếu thật sự từ trên tường này ngã xuống, khó bảo đảm không bị thương.

Các nội thị, cung nữ như ong vỡ tổ chạy về trước, đáng tiếc Lương Vô Bệnh không giữ được, đã ngã xuống trước khi bọn họ chạy tới. Tường này rất cao, may nhờ phía dưới là một mảnh sân cỏ mềm mại, cho nên Lương Vô Bệnh không cảm thấy đau nhiều.

Nội thị, cung nữ ba chân bốn cẳng khiêng Lương Vô Bệnh đến trước mặt Tương Dương trưởng công chúa, Lương Vô Bệnh nhìn Tương Dương trưởng công chúa, trong mắt đều là ý cười, “Công chúa.”

Tương Dương trưởng công chúa vừa đau đầu, lại đau lòng hắn, nghiêm mặt phân phó, “Đều ngây ra đó làm gì? Còn không mau truyền thái y?”

Có nội thị thông minh vội chạy đi.

“Không cần mời thái y, ta không đau.” Lương Vô Bệnh dịu dàng nói.

Hắn ngã xuống trên thảm cỏ, trên mặt còn có nước bùn, nhìn có vài phần tức cười.

Tương Dương trưởng công chúa nhìn không nổi, phân phó thị nữ, “Nhanh chóng rửa sạch cho hắn, nhìn giống cái gì chứ.”

Thị nữ vội vàng lấy nước ấm tới đây, tỉ mỉ sạch nước bùn trên mặt, trên tay cho Lương Vô Bệnh.

Thái y cũng đã tới, cẩn thận kiểm tra qua cho Lương Vô Bệnh, “Bị thương ngoài da mà thôi, không thương đến gân cốt.”

Tương Dương trưởng công chúa cũng yên lòng.

Lương Vô Bệnh ngã không vô ích, sau khi thái y kiểm tra cho hắn xong, hắn ăn vạ không đi, Tương Dương trưởng công chúa cũng không cứng rắn đuổi hắn đi.

Tương Dương trưởng công chúa đi dạo một vòng trong viện rồi trở về phòng.

Lương Vô Bệnh một tấc không rời đi theo sau lưng nàng.

Bọn thị nữ đều có ánh mắt, thấy Tương Dương trưởng công chúa không giận dữ đuổi phò mã đi, nên giả bộ như không nhìn thấy, kệ Lương Vô Bệnh đi theo sau lưng Tương Dương trưởng công chúa vào phòng.

“Công chúa.” Sau khi vào phòng, Lương Vô Bệnh đã ôm chặt lấy Tương Dương trưởng công chúa, nghẹn ngào kêu lên.

Tương Dương trưởng công chúa chua chát trong lòng, khẽ cười nói: “Ta cũng không biết kiếp trước làm nghiệt gì, chọc phải ngươi đồ oan gia này. Ta mới nói không cần ngươi nữa, đại phu đã nói cho ta biết, nói ta mang thai…”

“Cái gì? Công chúa nàng nói cái gì” Lương Vô Bệnh buông Tương Dương trưởng công chúa ra, hai tay đỡ vai nàng, vừa mừng vừa sợ, luôn miệng hỏi.

Tương Dương trưởng công chúa mỉm cười, đôi tay nhẹ nhàng sờ bụng còn bằng phẳng, mặt mơ ước, “Sắp hai tháng rồi.”

Lương Vô Bệnh cực vui mà khóc, “Chúng ta lại có hài nhi, Luân nhi phải có đệ muội.”

Đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt Tương Dương trưởng công chúa, đầu dựa vào trên bụng nàng, tự lẩm bẩm, “Phải có hài nhi, chúng ta lại có hài nhi.”

Tương Dương trưởng công chúa cũng nhu tình đầy lòng, nhưng mà, nhớ tới đủ chuyện lúc trước, lại cứng rắn lên nói: “Lương Vô Bệnh, hài nhi này là của ta, không liên quan gì đến ngươi. Ngươi là hiếu tử, vậy trở về phủ Trấn Quốc công đi, cẩn thận hầu hạ mẫu thân ngươi, đừng trở lại nữa. Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho hài nhi.”

“Đừng mơ tưởng.” Lương Vô Bệnh ngẩng đầu lên, đỏ ngầu cả mắt.

Tương Dương trưởng công chúa khinh thường hừ một tiếng, “Ngươi cho ta là cái gì? Lúc này ngươi nhu tình mật ý với ta, sau một khắc người của phủ Trấn Quốc công tới, ngươi lại đi theo bọn họ, nói không chừng ngày nào đó mới có thể trở về! Ngày trước ta khờ, mặc kệ ngươi, hiện giờ lại không giống, ta có hài nhi, không hiếm lạ gì ngươi, ngươi đi đi…”

Lương Vô Bệnh si ngốc nhìn nàng, “Công chúa, nàng thật sự bỏ được ta sao?”

Tương Dương trưởng công chúa cúi đầu, giọng dịu dàng, “Bỏ được.”

Lương Vô Bệnh nhẹ nhàng than thở, “Nhưng ta không bỏ được nàng, cũng không bỏ được hài nhi còn chưa ra đời của chúng ta. Công chúa, hiện giờ ta cũng hối hận rồi, nàng không biết được khi ta thấy được dáng vẻ của Luân nhi, ta thật sự muốn… haizzz, công chúa, không nói chuyện lúc trước nữa, về sau một nhà bốn người chúng ta sống yên ổn qua ngày, hài nhi của nàng và ta, mới là người thân nhất của ta.”

“Vậy còn Trấn Quốc công phu nhân thì sao?” Tương Dương trưởng công chúa nghe hắn nói lời này, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Lương Vô Bệnh hơi hổ thẹn, nhỏ giọng nói: “Cha nói rồi, dưới gối nương có đại ca đại tẩu tẫn hiếu, đại ca đại tẩu phải thừa kế phủ Trấn Quốc công, cha và nương cũng nên do đại ca đại tẩu nuôi dưỡng hiếu đạo, ta là tiểu nhi tử thường xuyên đi về thăm là được rồi…”

Tương Dương trưởng công chúa không nói được gì.

Trấn Quốc công sớm làm gì? Hiện giờ mới nói như vậy.

Haizzz, làm người không thể quá lương thiện. Tương Dương trưởng công chúa suy nghĩ lại, cảm thấy mình quá thiện lương rồi, quá suy nghĩ vì Lương Vô Bệnh rồi, nếu mình ngự muội hoàng đế này ngang ngược kiêu ngạo chút, đã có thể hoàn toàn không giống.

Tương Dương trưởng công chúa khẽ cười cười, lấy ra một phần sách lụa để cho hắn nhìn kỹ, “Nếu như mấy chuyện này ngươi không làm được, hoặc sau này làm trái, chúng ta chính là phu thê hết duyên rồi. Vô Bệnh, ta muốn đuổi ngươi đi, không hề muốn dây dưa với ngươi nữa, nhưng a Đàm khuyên ta, nàng nói vừa có hài nhi, nên suy nghĩ vì hài nhi, thứ hai, ‘bất giáo nhi sát vị chi ngược, bất giới thị thành vị chi bạo, mạn lệnh trí kỳ vị chi tặc’, trước ta chưa nói rõ ràng với ngươi, nếu như đột nhiên đuổi ngươi đi, đó là không dạy mà giết.”

(*) Bất giáo nhi sát vị chi ngược: Không dạy dỗ mà xử phạt đó là tàn bạo.

Bất giới thị thành vị chi bạo: Không chỉ dẫn mà đòi kết quả ngay đó là bạo ngược.

Mạn lệnh trí kỳ vị chi tặc: Mệnh lệnh bừa bãi lại đòi thực hiện ngay gọi là hại người. Trích Luận ngữ.

Lương Vô Bệnh vội nhận lấy sách lụa đọc rõ ràng, bùi ngùi đáp ứng, “Công chúa, ta đều có thể làm được mỗi việc viết trên này, nhất định sẽ làm được!”

“Ngươi phải hiểu rõ ràng, nếu như không làm được, ngươi sẽ không nhìn thấy hài tử.” Tương Dương trưởng công chúa khẽ vuốt bụng mình, dịu dàng nói.

Lương Vô Bệnh nghĩ tới mấy tháng sau sẽ có một hài tử mềm mại ra đời, nhiệt huyết sôi trào, gật đầu liên tục, “Vì hài nhi của chúng ta, ta nhất định sẽ làm được!”

Tương Dương trưởng công chúa thản nhiên cười, lấy mực ra đóng dấu, để cho hắn ấn dấu tay lên đó, “Chỉ mong sẽ không phạm vào. Nếu như ngươi phạm vào, ta lại đuổi ngươi ra khỏi phủ, sẽ không dễ dàng giống như lúc này.”

Lương Vô Bệnh thì thầm nho nhỏ, “Ta mới sẽ không phạm vào. Cho dù ta bỏ được nàng, chẳng lẽ bỏ được hài nhi bảo bối của ta sao?” Dịu dàng hôn lên trên bụng nàng, mặt tràn đầy trìu mến.

Tương Dương trưởng công chúa nghĩ đến Lương Luân, vẻ mặt rối rắm, “Vô Bệnh, Luân nhi một lòng si mê, ta rất lo lắng. Chúng ta không thể để cho thằng bé cứ nghĩ đến a Thấm, nghĩ đến lỗi sai của mình, hiểu không? Tiếp theo chàng vẫn giả bộ như không được như ý buồn chán đi, để Luân nhi lo lắng cho chàng, lo lắng cho ta và chàng, thằng sẽ không có thời gian nghĩ đến a Thấm, nghĩ đến những chuyện khiến thằng bé không thể tiếp nhận nổi.”

Lương Vô Bệnh nghe, một mực ghi nhớ, “Được, ta giả bộ như đáng thương, giả bộ như bị công chúa từ bỏ, để Luân nhi lo lắng cho ta, bận rộn vì ta. Thằng bé bận rộn rồi sẽ không có thời gian nghĩ đến a Thấm nữa.”

Tương Dương trưởng công chúa thở dài, “Cũng không mong chờ gì thằng bé có thể tốt hơn, nhưng mà, dù sao vẫn còn mạnh hơn một mực đắm chìm trong bi thương trong hối hận.”

Nhắc tới chuyện này, hai phu thê đều im lặng.

Nếu như nói trong lòng Lương Vô Bệnh còn tồn tại chút áy náy đối với Trấn Quốc công phu nhân, như vậy, nghĩ đến Lương Luân, chút áy náy kia đã biến mất không thấy.

Lương Vô Bệnh và Tương Dương trưởng công chúa an ủi hồi lâu, lảm nhảm làu bàu một lúc với thai nhi chưa ra đời rồi mới lưu luyến đi ra ngoài, một lần nữa trở về ngoại viện.