Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 168




Đây là một chuyện vừa mới mẻ lại kỳ diệu đối với Lâm Thấm, nàng cảm thấy say mê, mừng rỡ, nhưng lại loáng thoáng hơi sợ hãi, còn hơi xấu hổ. Khuôn mặt nhỏ bé của nàng nóng lên, bỏng rát, nhận lấy chiếu thư tứ hôn rồi tránh về phòng, tự giam mình trong phòng, vẫn không chịu ra ngoài.

“A Thấm sao vậy?” Lâm Phong và La Thư cũng kỳ quái.

Lâm Thấm từ nhỏ hoạt bát đáng yêu, ngọt ngào, khó chịu kỳ quặc giam mình lại như vậy, cho dù là ai đều không cho vào, đây là chuyện chưa từng có.

Lâm Phong và La Thư đi qua gõ cửa, Lâm Khai và Tề Vân cũng đi qua thử, Lâm Hàn và Dương Linh tự nhiên cũng không cam chịu rơi lại phía sau, nhưng ai gõ đều không mở cửa. Kể cả tiểu Y Y non nớt ở ngoài gọi “Cô út”, lại cũng không có hiệu quả.

Sau khi hoàng đế hạ chiếu thư tứ hôn, chuyện này nhanh chóng truyền ra, Tấn Giang Hầu và La Giản tới chúc mừng.

Đến Lâm gia, lại nghe nói Lâm Thấm tự giam mình trong phòng, La Giản vui vẻ, “A Thấm đây nhất định là xấu hổ, một mình trốn đỏ mặt đó, chờ ta đi gọi con bé.”

La Thư không tin, “Muội và cha con bé không gọi mở cửa được, đại ca có thể á?”

La Giản không hề đỏ mặt khoác lác, “Người thân nhất của a Thấm chính là cậu rồi, muội muội, xem ta đây.” Nghênh ngang đi tìm Lâm Thấm rồi.

“A Thấm.” La Giản cười híp mắt gõ cửa, “A Thấm cháu nhìn chữ viết của bệ hạ quá tốt rồi, nhẹ như mây bay, nét như rồng cuộn, mạnh mẽ mà mềm mại, rồng bay phượng múa, cho nên cháu xem đến mê mẩn rồi, có đúng không?”

Hắn đang gõ cửa, đám người Lâm Khai, Lâm Hàn ở bên ngoài nhìn xem, tò mò xem có hiệu quả không.

Một lúc sau, cửa hé ra một khe nhỏ, Lâm Thấm lộ ra gần nửa gương mặt.

La Giản tươi cười rạng rỡ, “Tiểu a Thấm, thư pháp của bệ hạ quá tốt hả? Cậu có thể nhìn xem không?"

Lâm Thấm cẩn thận mở cửa ra, ngoắc La Giản, “Cậu, nhanh lên chút, nhanh lên chút.”

La Giản vội sải bước vào, “Biết rồi, biết rồi.”

Lâm Khai và Lâm Hàn nhón chân lên muốn nhìn rõ ràng, nhưng La Giản mới vừa vào cửa, Lâm Thấm đã nhanh chóng đóng cửa lại.

“Cậu, sao cậu biết cháu đang nghiên cứu thư pháp của bệ hạ vậy?” Lâm Thấm nhỏ giọng hỏi.

“Cậu biết chứ.” La Giản cười ha ha.

Trong lòng La Giản vô cùng đắc ý. Tiểu a Thấm, nhiều người gọi cháu như vậy, đều không chịu mở cửa. Cháu chính là định mở cửa cũng ngượng ngùng, có đúng không? Phải tìm cho cháu bậc thang. Như thế nào? Cậu lấy cớ không tệ chứ, vừa gọi cháu đã mở cửa, ha ha.

Trông phòng rõ ràng chỉ có hai cậu cháu, hai người lại lén la lén lút, nói chuyện cũng nho nhỏ, giống như trộm.

La Giản nhỏ giọng hỏi Lâm Thấm, “Có thể để cậu xem một chút không?”

Lâm Thấm chợt xấu hổ, “Cậu, cũng không có gì hay để nhìn nha.”

La Giản cười ha ha không ngừng, “Vậy cậu không nhìn, không nhìn nữa.”

Khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Thấm càng ửng đỏ.

La Giản nhìn Lâm Thấm lớn lên, trong mấy hài tử của La Thư thương nhất chính là nàng, thấy nàng xấu hổ, trong lòng sinh ra cảm giác “Nhà có con gái mới lớn”, nói: “Tiểu a Thấm, lát nữa cậu để mợ cháu tới đây nói chuyện với cháu, có được không?”

Vừa thương lượng với Lâm Thấm, hắn vừa tính toán trong lòng, tính tình La Thư hơi thẳng, sợ rằng không đủ tỉ mỉ, nàng chưa chắc đã nhận ra được tâm tư cô nương gia. Ngôn Yên dịu dàng hơn nhiều, để Ngôn Yên đến khuyên bảo Lâm Thấm, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.

Lâm Thấm cười hì hì, “Được đó. Cậu à, cháu cũng nhớ mợ rồi, để mợ đến đi.”

La Giản thấy nàng khéo léo nghe lời, thật vui mừng, “Tiểu a Thấm, cháu và mợ cháu trò chuyện, trong lòng sẽ sáng sủa rồi.”

Lâm Thấm trêu ghẹo hắn, “Cậu, là trong lòng sáng sủa sao? Sao cháu lại cảm thấy hai mắt tỏa sáng nhỉ?”

La Giản nghe cháu gái ngoại khen ngợi Ngôn Yên xinh đẹp hơn người, cười đến miệng không khép lại được nữa rồi, “Trước mắt sáng, trong lòng cũng sáng, đều sáng, đều sáng.”

Lâm Thấm cười tươi.

Khi La Giản và Ngôn Yên tân hôn nàng đã từng náo động phòng, La Giản si tình Ngôn Yên như thế nào, Lâm Thấm còn không rõ ràng sao.

“Cậu và mợ thành thân nhiều năm, nhắc tới mợ còn dáng vẻ này.” Lâm Thấm mềm mại trong lòng, “Khiến người ta hâm mộ bao nhiêu. Cũng không biết tương lai cháu…” Nghĩ đến mình và Cao tiểu bàn cũng sẽ bái đường thành thân giống như cậu và mợ, sau đó sinh sống bên nhau, sắc mặt đột nhiên ửng đỏ.

“Cốc, cốc, cốc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thong dong.

“Ai vậy?” Lâm Thấm hỏi.

“Ông ngoại.” Bên ngoài truyền đến giọng nói mang theo nét cười của Tấn Giang Hầu.

Lâm Thấm le lưỡi, “Ông ngoại cũng tới nha.” Vội đi qua mở cửa.

Mở cửa ra, nàng cho Tấn Giang Hầu một khuôn mặt cười xán lạn.

La Giản vội cất giọng nói: “Cha, con và a Thấm đang cùng nhau thưởng thức thư pháp của bệ hạ đó, thư pháp này thật sự huyền diệu, a Thấm đều nhìn đến mê mẩn rồi. Ngài có muốn chiêm ngưỡng một phen không?”

Tấn Giang Hầu thấy Lâm Thấm cười chột dạ lại nhăn nhó, nên hiểu ý cự tuyệt, “Con biết mà, cha là người thô lỗ, cầm kỳ thư họa, một chữ không biết.”

Ông mỉm cười nhìn Lâm Thấm, “A Thấm, ông ngoại tới nói cho cháu biết, sau này cho dù gặp chuyện gì đều không phải sợ, có ông ngoại đây, ông ngoại sẽ bảo vệ cháu, thương yêu cháu. Nếu có ai dám can đảm khi dễ cháu, ông ngoại đánh hắn thay cháu.”

“Ý chỉ tứ hôn mới hạ, cha đã nghĩ đến đánh tân lang quan rồi.” La Giản chậc chậc.

Lâm Thấm cảm động, “Ông ngoại, ngài đối xử với cháu quá tốt.”

Tấn Giang Hầu thật tâm yêu thương nàng, cho nên cho dù hôn phu của nàng là hoàng tử, là Sở Vương, Tấn Giang Hầu cũng không chút do dự nói cho nàng biết: Nếu có ai dám can đảm khi dễ cháu, ông ngoại đánh hắn thay cháu.

“Ông ngoại đương nhiên phải đối xử tốt với cháu rồi.” Tấn Giang Hầu cười nói: “Ông ngoại không thương hài tử sao được? A Thấm cháu nói có đúng không?”

“Đúng vậy, ông ngoại không thương hài tử không được, phải sửa lại!” La Giản vỗ tay cười to.

Nhớ tới năm đó Lâm Thấm ngây thơ tùy hứng, hai cha con đều đầy ngập yêu thương. A Thấm là hài tử đáng yêu cỡ nào.

Lâm Thấm ngượng ngùng cười, lại nghịch ngợm, “Ông ngoại ngài tới đây để nói cho cháu những lời này sao? Ngài ngược lại học được tiết kiệm tiền rồi, lúc này nên khảng khái hào phóng lấy ra một hộp trang sức, bên trong chứa đầy châu báu ngọc thạch, vật báu hiếm có, để vàng ngọc lóa mắt cháu chứ?”

Tấn Giang Hầu cười vui vẻ, “Châu báu ngọc thạch, vật báu hiếm có, những thứ này cũng sẽ có.”

La Giản cười ha hả, “Tiểu a Thấm, từ khi cháu ba bốn tuổi, ông ngoại cháu đã bắt đầu tích cóp đồ cưới cho cháu rồi. Hiện giờ đã là một món tiền rất lớn, cháu sẽ rất giàu có.”

Lâm Thấm ra vẻ hối hận không thôi, “Xong rồi, xong rồi, vốn thuận miệng trêu ghẹo một câu, giờ biến thành mở miệng đòi đồ cưới rồi. Ông ngoại và cậu sẽ cười nhạo cháu cả đời…”

Tấn Giang Hầu và La Giản bị nàng chọc cho ôm bụng cười lăn lộn.

Lâm Khai và Lâm Hàn một mực ở bên ngoài nhìn, nghe được trong phòng muội muội truyền ra tiếng cười, hai huynh đệ cuối cùng không nhịn được rồi.

Lâm Khai thản nhiên đi tới, mặc dù cửa mở ra, nhưng hắn vẫn rất phong độ giơ tay gõ hai tiếng, “A Thấm, đại ca có thể đi vào không?”

Sau đó Lâm Hàn cũng tới, “A Thấm, còn nhị ca?”

La Giản đã vượt lên trước một bước đứng lên tới trước cửa, “Hai người tới thật đúng lúc. Mới vừa rồi tiểu a Thấm thưởng thức thư pháp của bệ hạ đến mê mẩn, ta với con bé vừa nhìn xem một lúc, ông ngoại mấy đứa không hiểu thư pháp, sau khi ông đến mới thu lại.”

Vừa nói chuyện, vừa nháy mắt với Lâm Khai và Lâm Hàn, ý bảo hai người đừng nói sai.

Lâm Khai hiểu ý, mỉm cười nói: “Hóa ra là như vậy, đã hiểu rồi.”

Lâm Hàn bừng tỉnh hiểu ra, “Ta còn kỳ quái vì sao muội muội không mở cửa, thì ra muội xem đến mê mẩn à, vậy khó trách, khó trách.”

Vài câu gạt sương mù, Lâm Khai dịu dàng nói cho muội muội, “A Thấm, đại ca vĩnh viễn đứng ở bên cạnh muội, mọi việc không cần sợ, có đại ca đó.”

Sắc mặt Lâm Hàn trịnh trọng, “A Thấm, nơi này vĩnh viễn là nhà của muội, dù là lúc nào, muội muốn trở lại thì có thể trở lại.”

Lâm Khai và Lâm Hàn nói rất thâm tình, làm người ta cảm động, Tấn Giang Hầu cũng không nhanh không chậm nói: “Hai đứa ton ton chạy tới, chỉ nói một câu như vậy thôi à? Cũng quá tiết kiệm tiền đi?”

Trên mặt mọi người đều đã có nụ cười, Lâm Thấm vung quả đấm nhỏ lên đấm lên lưng Tấn Giang Hầu, giận trách: “Ông ngoại, đại ca nhị ca ưu ái cháu như vậy, cháu đang hơi cảm động đây, ngài lại nói lời buồn cười rồi! Ngài nói thử xem, cháu đang nghe lời nói lộ ra tình huynh muội sâu sắc, nếu không lệ nóng lưng tròng, nước mắt tràn mi, cháu còn không biết xấu hổ sao? Đại ca nhị ca chắc chắn sẽ buồn bã mất mát. Ông ngoại, ngài quá không hiền hậu, cười giỡn không đúng lúc rồi.”

Nàng nói lời thanh thúy dí dỏm, ông ngoại, cậu, đại ca nhị ca nàng đều buồn cười, ầm ĩ cười to.

Mặc dù Lâm Thấm vẫn thích nói thích cười, dí dỏm đáng yêu như bình thường, nhưng nói gì nàng đều không đi ra ngoài, chỉ thích ngốc trong thư phòng. Vì vậy, sau Tấn Giang Hầu, La Giản, Lâm Khai, Lâm Hàn, mấy người Lâm Phong và La Thư đều lần lượt đi vào dạy bảo nàng, dặn dò nàng, Lâm Thấm cười hì hì, đầy miệng đáp ứng.

Y Y chưa đủ hiểu chuyện, non nớt hỏi nàng, “Cô út, về sau cô phải đi, đúng không?”

Lâm Thấm cười híp mắt, “Y Y, nếu về sau cô phải đi, cháu sẽ nhớ cô chứ?”

Y Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười ngọt ngào với Lâm Thấm, “Sẽ.”

Lâm Thấm nâng khuôn mặt nhỏ bé của Y Y lên hôn, đầy dịu dàng.

Tề Vương và Lâm Đàm cũng mang theo bọn nhỏ đến nhìn Lâm Thấm.

Tề Vương lời ít mà ý nhiều, “A Thấm, ta vẫn là anh rể của muội.” Ngụ ý dĩ nhiên sẽ không hóa thành anh chồng, mọi việc thiên vị đệ đệ hắn, Lâm Thấm mặt mày hớn hở, “Đây còn phải nói sao? Anh rể, muội là người làm mai của ca và tỷ tỷ, đến khi nào ca cũng không thể ném muội ra sau đầu. Ca lấy người về nhà rồi ném người làm mai qua tường, chuyện như vậy không phải là hành vi quân tử!”

Tề Vương không nhịn được bật cười.

Lâm Đàm không hề nói gì, dịu dàng vỗ vỗ Lâm Thấm.

Lâm Thấm ấm áp trong lòng.

Tỷ tỷ không cần nói một câu, Lâm Thấm lại biết, tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ quan tâm nàng, mến yêu nàng. Trưởng tỷ như mẹ, ở trong mắt tỷ tỷ Lâm Thấm vừa là muội muội, cũng là nữ nhi.

A Hạo vóc người cao lớn như trúc xanh tươi, người như mỹ ngọc, tác phong nhanh nhẹn, thật là một vị mỹ thiếu niên. Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi đến trước mặt Lâm Thấm, thong dong thanh thản, trầm ổn trấn định, vẻ mặt lại nghiêm túc khác thường, “Về sau dì vẫn là dì nhỏ của cháu, sẽ không biến thành thập tứ thẩm. Ngược lại thập tứ thúc của cháu, về sau cháu sẽ đối xử với thúc ấy như chú dượng út.”

“Dì nhỏ, cháu cũng là người nhà mẹ đẻ.” A Hân cười ngọt như mật.

“Cháu cảm thấy dì út dễ nghe hơn thập tứ thẩm.” A Dương rụt rè nói.

“Người nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ.” Tiểu a Thị điên điên khùng khùng đi qua.

Lâm Thấm lần lượt hôn mấy hài tử, cảm động rối tinh rối mù, “A Hạo, a Hân, a Dương, tiểu a Thị, mấy cháu thật đáng yêu.”

“Cha, hình như dì nhỏ hơi ngốc.” A Hạo nhỏ giọng nói thầm với Tề Vương.

Tề Vương nói: “Dì nhỏ của con còn tốt chán, thập tứ thúc của con mới gọi là ngốc.”

Nghĩ đến dáng vẻ ngu ngốc mừng rỡ như điên của Cao Nguyên Dục sao khi biết ý chỉ tứ hôn ban xuống, Tề Vương không khỏi mỉm cười.