Như vậy, nếu hoàng đế muốn lập hoàng hậu, đối tượng không nhất định phải là Bách phi đang trông coi lục cung, mà có thể là người khác.
Người này nên là ai chứ?
Các triều thần vì suy nghĩ chuyện này mà tổn thương đầu óc.
Có rất ít người nghĩ đến trên người Thôi Sung viện mẹ đẻ Tề Vương, bởi vì nàng thật sự không được hoàng đế sủng ái, trong tần phi hậu cung quá không đập vào mắt rồi.
Nhưng cố tình có một người ra kiếm nghiêng lệch, nghĩ tới Thôi Sung viện.
Người này là một Lang trung trong Lễ bộ, họ Thôi tên Thì Trung, không biết bởi vì cùng họ với Thôi Sung viện hay cố ý lấy lòng Thượng thư Lâm Phong, tóm lại hắn dương dương tự đắc văn vở đẹp đẽ sáng sủa rõ ràng viết tấu chương, khen vị Thôi Sung viện mà hắn chưa hề gặp mặt cũng chưa từng qua lại thành một vị phi tử từ xưa đến nay rất hiếm thấy tính tình đoan trang, rất hiểu đại nghĩa, đề nghị với hoàng đế lập Thôi Sung viện làm hoàng hậu.
Sau khi Thôi Lang trung viết tấu chương này, ngày hôm sau đã được hoàng đế đề bật thành Lễ bộ Thị lang.
Quan chế bổn triều, Lang trung là chính ngũ phẩm, Thị lang là chính tam phẩm, vị Thôi Thì Trung tiên sinh này bởi vì viết một tấu chương, lại bay lên mấy cấp, làm một quan viên quan trọng rồi.
Có tiền lệ này, tiếp theo đã có không ít quan viên có ánh mắt dâng tấu theo yêu cầu lập Thôi Sung viện làm hoàng hậu, trong các quan viên dâng tấu lên có vài người được hoàng đế ban thưởng dày cộm.
Ý định của hoàng đế đã rõ ràng.
Lúc này các triều thần mới rõ ràng, thì ra đối tượng hoàng hậu mà hoàng đế nhắm vào lại không phải là Bách phi chấp chưởng lục cung mà là Thôi Sung viện bí ẩn, không khỏi dậm chân thở dài. Ai có thể nghĩ tới chứ? Thôi Sung viện không hề có gia thế, may mắn sinh hoàng trưởng tử, hai mươi mấy năm qua vẫn không được sủng ái, mới là cung phi khiến hoàng đế cuối cùng nhả ra chịu lập kế hậu.
Triều thần dâng tấu xin lập Thôi Sung viện làm hoàng hậu càng ngày càng nhiều.
Hoàng đế vì chuyện này đã triệu tập quần thần thương nghị. Lấy nhóm người do Thẩm Tướng cầm đầu phản đối, lý do rất đường hoàng: Thôi Sung viện xuất thân thấp hèn, hơn nữa nhiều năm qua một mực dưỡng bệnh, không có công lao gì. Hoàng hậu địa vị tôn quý, phải cùng hoàng đế cung phụng trời đất, kế thừa tông miếu, thân thể không tốt sao được chứ? Thân thể không tốt, nàng sẽ không thể cai quản hậu cung, hiếu thuận cha mẹ chồng, phi tần như vậy chính vị trung cung, không thể phục chúng.
Lý do này thật ra rất đầy đủ, cũng không tiện phản bác. Nhưng trong một loạt tiếng phản bác Thôi Thì Trung lại thò đầu ra, âm vang mà có lực nói ra một câu, “Thôi Sung viện vì bệ hạ sinh dục hoàng trưởng tử, đây cũng là công lao lớn lao của nàng!”
Lại bộ Tả Thị lang Trần Cường là người của Thẩm Tướng lúc này kích động bác bỏ: “Nếu nói sinh hoàng tử coi như công lao lớn lao, như vậy, bệ hạ có tổng cộng mười bốn vị hoàng tử, có riêng mẫu phi, chẳng phải mười bốn vị cung phi hợp thành một sao? Chẳng lẽ đều có thể lập làm hoàng hậu?”
Giọng Thôi Thì Trung trở nên vang dội, nói năng có khí phách, “Trần Thị lang lời ấy sai rồi! Thôi Sung viện sinh dục chính là hoàng trưởng tử, các cung phi còn lại sinh dục hoàng tử, có thể đánh đồng với hoàng trưởng tử sao?”
Trần Thị lang sắc mặt xám xịt.
Không chỉ Trần Thị lang, kể cả đám người Thẩm Tướng đều sắc mặt khó coi.
Tất cả hoàng tử đều do cung phi sinh ra, vậy không bàn về đích thứ rồi. Nhưng mà, không luận đích thứ, còn có thể bàn về trưởng ấu. Nếu bàn về trưởng ấu thứ tự, trong các hoàng tử tôn quý nhất đương nhiên là hoàng trưởng tử Tề Vương điện hạ rồi.
Cũng may từ trước đến giờ thiên triều có nhắc đến “Lập đích”, “Lập hiền”, nếu như “Lập đích”, đó chính là có đích lập đích, không đích lập trưởng, nếu như “Lập hiền”, vậy có thể khó nói. Nếu như lập hiền, đích thứ trưởng ấu đều phải lui về sau tạm buông, hoàng đế muốn lập ai, triều thần ủng hộ ai mới là quan trọng nhất.
Có người đưa ra vấn đề “Lập đích” hay “Lập hiền”, các triều thần biện luận càng thêm kịch liệt.
Biện luận này vẫn kéo dài ba ngày, các triều thần thường ngày lịch sự nhã nhặn chững chạc nước miếng văng tung tóe, nói tới nói lui, tranh luận đến mặt đỏ tận mang tai, không ai chịu nhường ai.
Trong triều còn biện luận không dứt, trong hậu cung lại bởi vì chuyện này mà nổi lên gợn sóng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Lan điện chỗ Thôi Sung viện ở vốn trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, lạnh tanh không thôi, nhưng bây giờ lại hoàn toàn thành nơi chạm tay có thể bỏng, tranh nhau tới kết giao lấy lòng không ít.
Thanh Lan điện thật ra là nơi ở của Thôi Sung viện và bát công chúa a Tòng, hiện giờ a Tòng đã thành thân, xuất cung xây phủ công chúa, Thanh Lan điện chỉ còn lại Thôi Sung viện và năm sáu cung nữ, thái giám thân cận hầu hạ.
Người hầu hạ chỗ Thôi Sung viện không đủ, nếu nhiều người tới thăm, kể cả trà nước đều không kịp bưng lên, các cung phi nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng không nói rõ được có tư vị gì, hâm mộ, ghen tỵ, hay là xem thường, quá khó nói.
Trên gương mặt ảm đạm không ánh sáng của Thôi Sung viện đổi thành từng tia sáng rỡ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có một ngày có thể trở thành hoàng hậu, trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ…
Không chỉ các cung phi liên tiếp đi tới Thanh Lan điện, kể cả hoàng đế rất lâu rồi chưa từng đến hậu cung cũng tới.
Thôi Sung viện nghe được cung nữ bẩm báo “Hoàng thượng giá lâm”, lập tức luống cuống tay chân, “Hoàng thượng tới? Hoàng thượng tới thật sao?”
Giơ tay che đầu, luôn miệng hỏi, “Tóc của ta có loạn không? Trên mặt ta trang điểm có đậm không, có nhạt không? Nhìn có được không?”
Nàng đang rối loạn, hoàng đế đã cùng Bàng Đắc Tín và các nội thị tiến vào, giọng lạnh nhạt: “Ngươi trang điểm không sao cả, trẫm không thèm để ý.”
Thôi Sung viện quỳ xuống tiếp giá, yên lặng chảy nước mắt.
Nếu không phải người biết rõ nội tình, có thể cho rằng mới vừa rồi hoàng đế đang nói lời tâm tình, đang nói cho dù dáng ngoài Thôi Sung viện như thế nào, hoàng đế đều sẽ không để trong lòng, “Nay tuy già mà xấu nhưng ta vẫn thấy đẹp và tốt”. Nhưng trong lòng Thôi Sung viện lại hiểu rõ ràng, trong lòng hoàng đế không có nàng, trong mắt không có nàng, cho dù đầu tóc nàng có loạn không, trang điểm có chỉnh tề ngay ngắn không, đối với hắn mà nói đều không hề có gì khác biệt. Đối với nữ nhân không yêu, hoàng đế không hề nhìn nhiều, nhìn có được hay không, hắn nào để trong lòng?
Hoàng đế lệnh cho tất cả mọi người lui ra, chỉ lưu lại Thôi Sung viện.
“Trẫm đã quyết định sắc phong Diệu Linh làm thái tử, truy phong nàng làm hoàng hậu.” Hoàng đế nói ngắn gọn.
Thôi Sung viện tuyệt vọng lại đau thương bật cười, nàng ngửa đầu nhìn hoàng đế, trong mắt có chút ánh sao, “Như vậy, bệ hạ, hiện giờ thiếp có thể tự tử, đúng không?”
“Trong cung không hề cần Thôi Sung viện nữa.” Giọng hoàng đế chậm chạp rõ ràng.
Thôi Sung viện ngồi sững trên đất, “Đúng, bệ hạ không cần thiếp nữa, thiếp có thể tự tử. Thật ra thì, ngài ném thiếp trong lãnh cung này, để cho thiếp thê lương sống qua ngày, thiếp có gì khác đã chết đâu? Thiếp không có nhớ thương gì khác, chỉ đáng thương cho a Tòng của thiếp, về sau a Tòng không có nương…”
Ánh mắt hoàng đế sắc bén, “Nữ nhi do ngươi và thị vệ tư thông sinh ra, trẫm cho nàng còn sống, vả lại cho nàng phong hào công chúa, ngươi còn thấy chưa đủ sao?”
Thôi Sung viện co rúm người lại, sợ hãi mở to hai mắt, giống như thấy quỷ nhìn chằm chằm vào hoàng đế, vội vàng phủ nhận, “Không, không…”
Hoàng đế hừ lạnh, “Ngươi quyến rũ trẫm không được, nên tư thông với thị vệ, sinh hạ a Tòng, trẫm chưa hề so đo với ngươi? Người biết được thân thế của nàng, trừ trẫm cũng chỉ có Diệu Linh. Cả đời a Tòng vẫn sẽ là công chúa hoàng thất, điểm này ngươi có thể yên tâm.”
“Tạ bệ hạ.” Thôi Sung viện sững sờ hồi lâu, cúi người bái, giọng khàn khàn nói: “Tạ ân điển bệ hạ.”
Mặc dù nàng sẽ chết, nhưng nữ nhi của nàng còn có thể sống, còn có thể yên ổn làm bát công chúa, Thôi Sung viện cảm thấy thỏa mãn.
Còn muốn cầu xin gì chứ? Nàng không phải là Thôi Sung viện thật, chỉ là một thế thân, chẳng lẽ còn muốn thay thế Thôi Sung viện trở thành hoàng hậu sao? Ha ha, đó thật đúng là si tâm vọng tưởng.
“Bệ hạ thật khoan hồng độ lượng.” Thôi Sung viện đã rơi lệ.
Biết rõ không phải là ruột thịt của mình, hoàng đế vẫn đón nhận a Tòng, vẫn chấp nhận sự tồn tại của a Tòng, Thôi Sung viện vẫn rất cảm kích.
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Ngươi dù sao cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, a Tòng chính là cháu gái nàng rồi, trẫm nào nhẫn tâm giết?”
Trong miệng Thôi Sung viện vừa đắng vừa chát, nhỏ giọng nói: “Thì ra bệ hạ khoan thứ a Tòng là bởi vì nàng. Bệ hạ đối với nàng thật sự tốt đến cực điểm.”
Hoàng đế nheo mắt nhìn nàng, “Năm đó nàng bất hạnh mất sớm, Diệu Linh còn nhỏ, nếu trẫm công bố tin tức nàng mất, những phi tử trong cung kia chắc chắn tranh giành cướp giật muốn nuôi dưỡng Diệu Linh, đảm nhận dưỡng mẫu Diệu Linh. Trẫm không muốn dây dưa với những nữ nhân kia, lúc này mới tìm ngươi vào cung. Khi đó ngươi cũng nguyện ý, đúng không”
Thôi Sung viện chua xót cười, “Đúng, thiếp nguyện ý.”
Sao nàng có thể không nguyện ý chứ? Thôi gia đã không còn ai, nàng cơ khổ không nơi nương tựa, thấy hoàng cung nguy nga lộng lẫy, thấy hoàng đế tuấn mỹ bất phàm, nàng nào không tình nguyện lưu lại? Cho dù biết rõ mình là thế thân, cũng ngàn lần nguyện ý, vạn lần nguyện ý.
Hoàng đế chậm rãi nói: “Nếu như ngươi ở trong cung an phận mấy năm, chờ Diệu Linh lớn, trẫm tự nhiên sẽ để cho ngươi giả chết xuất cung, cho ngươi một phần thể diện phú quý. Nhưng ngươi cố tình không an phận, tư thông sinh nữ với thị vệ, tự hủy tương lai.”
Thôi Sung viện che mặt mà khóc.
Thời điểm đó hoàng đế rất trẻ tuổi, rất anh tuấn, nàng thấy hoàng đế sẽ xuân tâm manh động, nhưng hoàng đế coi nàng là muội muội, không thân thiết với nàng. Nàng dốc hết tất cả vốn liếng quyến rũ hấp dẫn, hoàng đế thủy chung không động, cho dù nàng nghĩ cách lấy được xuân dược, hoàng đế đã uống, nhưng không để cho nàng được việc… Nàng dưới tức giận phẫn nộ xấu hổ đã một đêm vui vẻ với thị vệ tình cờ gặp được, ai ngờ một đêm xuân phong, thế mà lại lỡ lầm mang thai, nàng có a Tòng…
Hoàng đế đứng lên, “Ngươi dù sao là muội muội của nàng, trẫm nể mặt nàng, sẽ không làm gì ngươi. Ngươi bằng lòng xuất gia tu hành hay muốn đến một sơn thôn nhỏ vắng vẻ, sống cùng với thị vệ kia?”
“Cái gì?” Thôi Sung viện vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu lên.
Hoàng đế tỏ vẻ bình tĩnh, “Trẫm không giết thị vệ kia, chỉ lưu đày hắn tới một sơn thôn nhỏ. Ngươi có thể xuất gia tĩnh tu, cũng có thể đi tìm hắn.”
Thôi Sung viện ngược lại là một người rất có quyết đoán, thoáng suy nghĩ một chút, đã nói: “Thiếp đi tìm hắn!”
“Rất tốt.” Hoàng đế sao cũng được, “Vậy trẫm sai người tiễn ngươi đi. Sau khi ngươi đi tìm hắn, cả đời sống ở sơn thôn nhỏ, đừng mơ tưởng đi ra ngoài nữa.”
Trên mặt Thôi Sung viện hiện lên nụ cười khác thường, “Thiếp không thể đi gặp a Tòng, như vậy, cõi đời này không có ai để nhớ nhung rồi. Thiếp nguyện ý cùng hắn, cả đời không ra khỏi sơn thôn nhỏ kia.”
Hoàng đế nên nói đã nói xong, không hề dừng lại, quay người rời đi.
“Bệ hạ.” Thôi Sung viện bước nhanh đuổi theo hắn, chặn trước mặt hắn, “Bệ hạ thả thiếp đi, phải tìm ai giả mạo thi thể nàng đây?”
Hoàng đế chậm rãi nói: “Cần gì ai giả mạo? Nàng ở trong quan tài do hàn băng vạn năm chế thành, bây giờ trông còn rất sống động.”
Thôi Sung viện kinh hãi ngã trên mặt đất.
Hoàng đế không thèm nhìn nàng một lần, một thân áo xanh, bay bay rời đi.
Ngày hôm sau, Thanh Lan điện hoàn toàn yên tĩnh nghiêm trang, Thôi Sung viện hoăng rồi.
Hoàng đế rất đau lòng, vì vậy mà dừng lâm triều chín ngày.
Không có phi tần hậu cung nào qua đời được đối xử như thế này, chỉ có hoàng hậu qua đời mới có thể được dừng lâm triều lâu đến chín ngày.
Đám người Thẩm Tướng rất hoảng hốt, tấu chương như tuyết rơi bay vào cung, khuyên can hoàng đế. Nhưng hoàng đế đã đau lòng ngã bệnh, cho dù hắn nghe tin triều thần khuyên can cũng không có cách nào, ngã bệnh, không cách nào lâm triều.
Đám người Thẩm Tướng trợn tròn mắt mà nhìn hoàng đế dừng lâm triều chín ngày vì Thôi Sung viện hoăng thệ.
Sau đó hoàng đế hạ chiếu truy phong Thôi thị là hoàng hậu, không hề gặp phải trở lực gì rồi.
“Phi Thôi thị phụng dưỡng trẫm nhiều năm, trên cẩn thận kính cẩn, dưới khoan hồng hòa nhã, lễ giáo nhã nhặn, có thể làm kiểu mẫu lục cung, nội chính đáng khen, hiền thục ôn hòa, cung đình ngợi khen, nay nàng hoăng thệ, trẫm lòng rất đau đớn nhớ nhung, nhờ hoàng thái hậu hiền từ dạy bảo, truy phong là hoàng hậu, tỏ vẻ tán dương.”
Hoàng đế truy phong Thôi thị làm Đoan Duệ hoàng hậu, dùng hàn băng vạn năm chế thành quan tài băng bọc lấy thi thể nàng, chôn vào Đoan lăng.
Đoan lăng là lăng mộ do bản thân hoàng đế xây dựng cho mình. Hắn chôn cất Đoan Duệ hoàng hậu Thôi thị vào Đoan lăng, nói cách khác, tương lai hắn muốn hợp táng với Thôi hoàng hậu rồi.
Đoan lăng này được bắt đầu xây dựng khi hắn mới vừa lên ngôi, nguyên hoàng hậu Trịnh thị tự nhiên không được chôn ở đây, mà chôn ở nơi cách xa Đoan lăng mấy dặm. Cho nên, hợp táng cuối cùng với hoàng đế không phải là nguyên hoàng hậu Trịnh thị, mà là Thôi thị sau khi chết được mới truy phong.
“Nếu nói nam nhân si tình, không gì hơn vậy.” Rất nhiều người vốn cảm khái hoàng đế dùng tình quá sâu với Trịnh thị, hiện giờ lại sinh thở dài. Ngươi xem, hắn vẫn luôn miệng nói không lập kế hậu, nhưng các triều thần liên tục khuyên can, cuối cùng hắn không chỉ đồng ý lập kế hậu, còn sùng bái kế hậu như thế, vượt qua cả nguyên hoàng hậu.
Lòng nam nhân như kim đáy biển.
Thôi thị đã được truy phong làm hoàng hậu, Tề Vương vừa chiếm đích, lại chiếm trưởng, trở thành đối tượng thái tử không hề tranh cãi.
Tháng chín năm này, Tề Vương được sắc phong làm hoàng thái tử, chọn ngày chuyển vào đông cung.