Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 125




Cũng như mọi ngày Cao Trọng về rất đúng giờ, vừa về tới là anh sẽ ghé xuống bếp nhìn cô gái nhỏ của mình rồi mới về phòng tắm rửa.

Hôm nay cũng thế, nhưng khi bước vào bên trong thì không thấy cô đâu cả liền hỏi:

"Hôm nay cô ấy lại đi ăn cùng bạn rồi sao?"

Dì Dương đang nấu cơm liền dừng lại nhìn anh trả lời:

"Dạ không cậu, cô ấy đang ở trên phòng!"

"Cô ấy về muộn sao?"

"Cô ấy về như mọi hôm, nhưng có lẽ do cô ấy đang khó chịu nên đang nghĩ ngơi trên phòng đó ạ!"

Anh vô cùng ngạt nhiên hỏi lại:

"Khó chịu, cô ấy bị sao?"

"Tôi cũng không rõ nữa! Tôi đang nấu ít cháo cho cô ấy!" Thu Hương đang chăm sóc cho cô trên phòng!"

Cao Trọng vội vàng chạy đến phòng cô xem tình trạng thế nào. Anh không hè gõ cữa như mọi hôm, mà xong vào trong phòng cô.

Trong thấy cô đang ôm lấy một bên, vẻ mặt của cô cũng nhăn nhó, dường như rất đâu. Anh liền lên tiếng hỏi:

"Em bị sao vậy?"

Mộng Uyên đang rất đâu nên không trả lời. Thu Hương thay cô báo cáo với anh.

"Thưa cậu chủ, cô bị xóc hông do ăn uống không điều độ!"

"Được rồi cô ra ngoài đi tôi chăm sóc cô ấy được rồi!"

"Vâng, cậu chủ!"

Cao Trọng ngồi xuống cạnh bên giường, rồi cô đang đau quằng quại như vậy anh muốn mình có thể thay cô chịu đâu thì quá tốt rồi.

Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy đưa ly nước ấm cho cô uống.

"Em mau uống một chút nước ấm, sẽ giúp em đỡ hơn!"

Mộng Uyên nghe vậy cũng cầm lấy uống. Rồi nằm gối trên đùi anh mà nhắm mắt lại. Rồi ngủ quên lúc nào không hay. Cao Trọng cứ thế mà để cô gối, tay vuốt mái tóc dài của cô. ngôn tình hay

Dì Dương bưng một tô cháo đi vào thấy cảnh tượng đó liền mỉm cười lặng lẽ đi ra để cho hai người họ có thể ở riêng với nhau.

Mãi đến tám giờ tối, anh gọi cô dậy.

"Mộng Uyên! Mau dậy đi!"

Cô đang ngủ ngon lành liền bị anh gọi dậy, liền ôm lấy con gấu bông xoay vào đối mặt với bụng của anh mà ngủ tiếp. Vì không biết mình đang gối đầu lên đùi của anh, nên tư thế lười biếng này đều bị anh nhìn thấy cả.

Anh mỉm cười gọi cô thêm lần nữa.

"Mộng Uyên! Mau dậy đi! Hôm nay có món canh em thích đó!"

Vừa nghe đến món canh cô thích liền lập tức mở mắt, vừa mở mắt đã thấy chiếc áo màu đen đập vào mặt, cô ngước lên nhìn thấy mình đang gối đầu lên đùi của anh, liền nhanh chóng ngồi dậy.

"Chủ tịch! Sao ngài lại ở đây?"

"..."

"Tay ngài không sao chứ?"

"Em nói xem, em đã ôm tay tôi ngủ rất lâu rồi!"

"Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, tôi...."

"Được rồi mau xuống ăn cơm thôi, em mà còn ngủ nữa thì sẽ đau tiếp đó!"

Nói rồi Cao Trọng đứng dậy đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng cô, anh nắn bóp cánh tay mình. Vì sợ cô tỉnh giấc nên anh không hề động đậy để cô ôm lấy mà, bây giờ lại tê nhứt như vậy.

Anh về phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống dưới nhà, Mộng Uyên đã ngồi sẵn đợi anh. Thấy anh đang xuống cô liền muỗng dơ lên cười tươi nói.

"Chủ tịch! Ngài mau qua xem hôm nay dì Dương nấu rất nhiều món!"

"Tôi thấy là trong mắt em chỉ có đồ ăn quan trọng nhỉ?!"

"Đúng vậy, đồ ăn ngon chính là sự sống của tôi mà!"

Cao Trọng ngồi xuống, đẩy ly sữa nóng đến trước mặt cô nói.

" Em mau uống nó trước đã, rồi hãy ăn. Em vẫn ăn ít thôi, một lát nữa có thể sẽ bị tái phát đó!"

Mộng Uyên buồn bã nhìn những món ngon trên bà mà thầm tiếc rẻ.[Ngon như vậy mà không được ăn nhiều, thật là tiếc quá đi mà. Không được mình phải ăn hết mới được, ngài ấy sẽ không biết được].Đang nghĩ ngợi làm sao để thanh toán đống đồ ăn trước mặt, thì đã bị Cao Trọng nhìn thấu tâm tư của cô.

Anh đưa đến trước mặt cô một chén canh rồi nói:

"Em chỉ được ăn nhiêu đó thôi! Đừng có mà mơ tưởng đến món khác!"

Mộng Uyên không phục nói:

"Nhưng mà có nhiêu đây thì không đủ no, chủ tịch ngài có thể giơ cao đánh khẽ không?"

"Không được!"

Mộng Uyên chỉ vào các món trên bàn nói:

"Nhưng mà tôi muốn ăn món này, món này!"

"Nếu em muốn ăn thì cũng có thể, nhưng có một điều kiện!"

"Điều kiện gì vậy ạ?"

"Em có thể đổi cách xưng hô với tôi!"

"Vậy phải xưng hô thế nào?"

"Gọi anh đi, thì có thể cho em thêm một món!"

"...."

Mộng Uyên cũng không là anh đang nghĩ gì nữa, đột nhiên muốn cô đổi cách xưng hô với anh. Rõ ràng là anh đang có ý đồ, nhưng với người khác cô có thể gọi được nhưng với anh cô không thể nào nói ra được.

Thấy cô ấp úng mãi không gọi, Cao Trọng chỉ vào chén canh của cô nói:

"Mau ăn nhanh đi, canh sắp nguội rồi!"

Mộng Uyên đành phải ăn thôi, ai kêu cô không gọi được làm gì. Vẻ mặt iểu xiều của cô làm cho anh cảm thấy cô rất đáng yêu. Càng nhìn càng muốn chọc ghẹo cô.

Không nở thấy cô iểu xiều như vậy, liền gắp một ít món mà cô thích bỏ vào chén của cô. Mộng Uyên ngước lên nhìn anh với vẻ mặt khó tin.

"Mau ăn đi, em mà không ăn thì tôi sẽ ăn hết đó!"

"Dạ!"

Mộng Uyên liền vui vẻ ăn. Chỉ mới có một ít như vậy mà cô đã vui. Nếu ai đó dùng đồ ăn để bắt mất cô thì anh sẽ làm sao đây. Một người háu ăn như cô anh nhất định là phải giữ thật kỹ, kẻo cô bị tên nào đó dụ dỗ mất.Càng nghĩ anh càng thấy lo lắng mà.