Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 127




Sau khi đi vào bên trong thăng máy, Mộng Uyên không hiểu vì sao trong lòng mình cảm thấy vui khi nghe anh giải thích. Tim của cô cũng cứ vậy mà đập loạn xạ lên. Cảm giác ngồi trên đùi anh cũng khá thích.

"Mộng Uyên! Mau tỉnh lại đi, mầy điên rồi sao? Lại đi nghĩ đến mấy chuyện đó!"

Thăng máy đến tầng 16, cô vừa bước liền bị một vài đồng nghiệp bắt gặp. Bọn họ vô cùng ngạt nhiên, còn cô thì đang lo lắng liền vội vàng giải thích.

"Tôi chỉ là đang bận suy nghĩ công việc mà đi nhầm thang máy thôi! Mọi người đừng nói với ai nhé!"

Hai người đồng nghiệp gật đầu đồng ý với cô.Mộng Uyên mỉm cười cúi người cảm ơn bọn họ.

"Cảm ơn!"

Bọn họ không nói gì đi vào bên trong thang máy dành cho nhân viên đi xuống. Mộng Uyên thở dài một phen hú hồn, may mà cô đã nhanh trí không thì toi rồi.

Nhưng không thể nào ngờ được, biểu chiều lúc tan làm ở trong thăng máy có rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt khinh thường, lại có những ánh mắt nhìn cô với vẻ câm phẫn. Cô không hiểu trên mặt cô dính gì hay sao?.

Vừa ra khỏi thăng máy, còn đang đợi Thu Hương thì một số đồng nghiệp đi qua nhìn cô rồi chỉ trỏ cô. Cô cảm giác bất an nhìn xem mình có bị dính gì hay không? Nhưng không thấy, mà mọi người thì cứ chăm chăm nhìn cô.

Thấy Thu Hương vừa đến cô vội vàng chạy thật nhanh lên xe. Cô kéo Thu Hương nhanh chóng lên xe. Thu Hương thấy hôm nay cô hơi lạ liền hỏi.

"Sao thế ạ? Cô cần đi đâu gắp sao?"

"Không có, cô xem giúp tôi phái sau lưng có dính thứ gì không?"

Thu Hương nhìn nhưng không hề thấy gì cả liền trả lời.

"Không có, sao thế ạ?"

"Nếu sau lưng không có gì, vậy bọn nhìn nhìn tôi mãi là sao?"

"Có chuyện gì sao ạ?"

"Lúc ở trong thăng máy mọi người cứ nhìn chầm chầm tôi, vậy họ đang nhìn gì thế? Cô xem kỹ giúp tôi đi!"

Thu Hương nghe cô nói vậy liền nghi ngờ hỏi cô một câu.

"Vậy hôm nay có chuyện gì xảy ra chuyện gì không?"

Mộng Uyên đột nhiên nhớ đến việc lúc trưa rồi kể lại cho Thu Hương nghe. Sau khi khi biết Thu Hương cho người đi nghe ngóng bọn họ đang nói gì về cô.

Lúc Cao Trọng về đến nhà thấy cô ngồi thẩn thờ, mà lại còn không nhìn thấy anh. Anh liền đi lại ngồi xuống bên cạnh nhưng cô cũng không quan tâm. Anh không vui hỏi cô.

"Mộng Uyên! Em sao thế? Đang nghĩ gì sao?"

Nhưng cô vẫn không để ý anh đang hỏi cô. Anh liền gõ vào trán cô một cái. Đột nhiên bị gỡ vào trán Mộng Uyên liền bừng tỉnh quay sang nhìn anh hỏi.

"Chủ tịch! Sao ngài lại đánh tôi?"

"Em đang nghĩ gì thế hả? Tôi gọi em cả buổi nhưng em cũng không thèm trả lời!"

"Xin lỗi, tôi đang đợi Thu Hương!"

"Đợi Thu Hương làm gì?"

"Dạ, cũng không có gì. Tôi nhờ cô ấy một chút việc thôi!"

"Vậy em đang nghĩ gì mà tôi gọi em mãi vẫn không được!"

"À, thật ra cũng có gì chỉ là chút chuyện của Dương Dương thôi ạ!"

"Nghĩ đến thất thần như vậy sao?"

"Hi hi!"

Cô chỉ biết cười ngây ngô với anh, chứ không dám nói thật với anh. Nếu chưa chắc thì chưa thể nói ra được chỉ tạm thời chờ tin của Thu Hương rồi cô mới tính tiếp.

Mộng Uyên chợt nhớ ra một vấn đề liền thăm dò anh.

"Chủ tịch có một việc không biết ngài đã biết chưa?"

"Việc gì?"

"Chuyện của Dương Dương và bác sĩ Thiên, đang hẹn hò chính thức?"

"Hẹn hò?"

"Ngài vẫn chưa biết sao? Hai người bọn họ qua lại cũng lâu rồi, còn thân đến mức bác sĩ Thiên đã đăng cả ảnh lên webchat rồi!"

"Tôi có nhìn thấy, thì sao?"

"Ngài thấy, vậy ngài có hỏi bác sĩ Thiên khi nào mới công khai hình bạn gái không?"

"Không có!"

"Thật là chán mà, tôi hỏi Dương Dương mà cậu ấy chứ giấu giấu giếm giếm, không chịu nói. Tôi cứ tưởng bác sĩ Thiên sẽ nói với ngài!"

"Tại sao em lại quan hai người họ làm gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là muốn sớm được ăn cưới hai người họ thôi!"

Cao Trọng kề sát vào tai cô hỏi:

"Vậy khi nào em mới chấp nhận anh đây hả?"

Mộng Uyên giả ngu hỏi lại anh:

"Chấp, chấp nhận gì thế ạ?"

Cao Trọng chỉ có thể mỉm cười đau khổ khi cô lại giả ngốc với anh. Anh thật sự không biết phải làm sao liền kéo cô về phòng của mình.

Anh đóng cửa lại rồi khóa chặt cửa, Mộng Uyên liền cảm thấy cả người đều rung lên bần bật, tim thì đập loạn xạ, đầu ốc thì đang trống rõng không suy nghĩ được gì cả.

Cao Trọng ép cô vào sát vách tường mặt đối mặt với cô.

"Em hôm nay chỉ cần trả lời có hoặc không là được!"

"Tôi...Tôi..."

"Em không cần nói gì cả, chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi!"

Mộng Uyên không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nhìn đi chỗ khác rồi gật đầu đồng ý.

"Em có ghét tôi không?"

Mộng Uyên không trả lời nhưng cô lắc đầu. Cao Trọng lại muốn cô phải trả lời nên hỏi lại một lần nữa.

"Em có ghét tôi không?"

Lần này cô bắt buộc phải trả lời nếu không trả lời anh vẫn sẽ tiếp tục hỏi một câu hỏi. Cô ngại ngùng nhỏ tiếng trả lời anh.

"Không có!"

"Em có sợ tôi không?"

"Có!"

"Tôi đáng sợ vậy sao?"

"Không có, tôi không có ý đó!"

"Được vậy tôi hỏi em, vì sao em lại luôn trốn tránh tôi?"

"Tôi không có!"

"Vậy em có muốn đi chơi cùng với tôi không?"

"Nhưng mà đi đâu?"

"Em chỉ cần trả lời có hoặc không thôi!"

"Có!"

"Vậy em mau chuẩn bị hành lý đi! Tuần sau tôi dẫn em đến một nơi!"

Cao Trọng đứng thẳng dậy, bỏ tay vào túi quần quay người mở cửa rồi nhìn cô gái vẫn còn đang lo lắng anh sẽ làm chuyện gì đó với cô nhẹ nhàng nói.

"Em có thể về phòng rồi, tôi muốn đi tắm rồi!"

Mộng Uyên nhìn anh một cái rồi lập tức rời khỏi phòng anh. Mà cô vô cùng không thể tin được là anh không hề làm gì cô cả, chỉ hỏi cô mấy vấn đề kỳ quái. Làm cho cô phải lo lắng như vậy.

#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh