Kiều Thê Như Vân

Chương 135




Thẩm Ngạo phục hồi lại tinh thần, ừ một tiếng, lập tức nói: "Vân Vân là hạng người gì?"

Vân Vân réo rắt thảm thiết nói: "Chẳng lẽ công tử không biết sao?"

Lại là một câu hỏi bí hiểm, Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói: "Ta chỉ biết, Vân Vân là tiểu tình nhân của Thẩm Ngạo, là người của Thẩm Ngạo, của ta đúng là của ta, ai cũng không thể cướp đi."

Vân Vân tự nhiên cười nói, trong đôi mắt lại hiện ra một chút lệ quang, rồi đột nhiên nhớ tới một sự kiện đến, ai nha một tiếng, nói: "Thẩm công tử, ta suýt nữa đã quên, tối nay còn phải luyện cầm, kỳ thi đấu hoa khôi đã tới rồi."

Dứt lời, Vân Vân xoay người định đi về phía cầm, Thẩm Ngạo lại tay mắt lanh lẹ khoác ở trên vai nàng, cười đến rất gian trá nói: "Đêm dài người yên tĩnh, đánh đàn cho ai nghe đây? Có lẽ là theo ta ngồi một chút đi, đánh đàn cần nhất chính là tâm tình, tâm ngươi đều rối loạn, luyện thêm, cũng phí công vô ích."

Vân Vân mắt trắng không còn chút máu, yếu ớt nói: "Còn không phải bởi vì ngươi sao?" Nàng nói xong, lại xoay người trở về.

Một đêm này trôi qua không nhanh cũng không chậm, hai người yên lặng ngồi một đêm, Thẩm Ngạo lại có ý muốn không an phận, nhưng không thể thực hiện được, chỉ là gian kế của hắn lại thực hiện được rồi, làm trễ nãi Vân Vân luyện cầm, cũng coi như là ra lực vì Thúy Nhã Sơn Phòng.

Sáng sớm, ánh rạng đông rơi xuống, Hoàn nhi liền tới gọi cửa, Thẩm Ngạo cáo từ đi ra ngoài, đi xuống lầu, chứng kiến có người say khướt nằm sấp trên một cái bàn, đây không phải là Tiểu Chương Chương thì là ai?

Thẩm Ngạo đi qua đánh thức Lục Chi Chương, Lục Chi Chương lúc này lau sạch sương mù che chắn con mắt, đầu óc choáng váng nói: "À, là biểu ca, biểu ca, thật sự có lỗi, ta thất thố rồi."

Thẩm Ngạo cười ha ha nói: "Đến Thì Hoa Quán, cứ ngồi như vậy một đêm, cái này là có ý tứ gì, mau trở về ngủ đi."

Lục Chi Chương cười khổ nói: "Về đi? Trở lại đâu?"

Thì ra người này ngay cả cái chỗ đặt chân đều không có, Thẩm Ngạo thật sự im lặng, không còn gì để nói với hắn, người này, quả nhiên là một điểm năng lực sinh tồn đều không có, liền hỏi hắn: "Người hầu ngươi mang đến đâu rồi?"

Lục Chi Chương nói: "Ta để cho bọn họ trở lại Hồng Châu."

Đổ mồ hôi, Thẩm Ngạo ngỡ ngàng nhìn tên công tử này, bất đắc dĩ đành phải nói: "Ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đi tìm cái chỗ ở."

Lục Chi Chương cảm kích nhìn Thẩm Ngạo, nói: "Biểu ca, ta biết sẽ ngươi không mặc kệ ta."

Trong lòng Thẩm Ngạo nghiến răng nghiến lợi, bị lừa rồi, đây là khổ nhục kế mà.

Thẩm Ngạo mang theo Lục Chi Chương trở lại Thúy Nhã Sơn Phòng, gọi Ngô Tam nhi an bài chỗ ở cho hắn, Chu Hằng mang theo vẻ mặt bất mãn chạy tới hỏi: "Biểu ca, ngươi đi Thì Hoa Quán tìm hiểu như thế nào rồi?"

Thẩm Ngạo đập vào ha ha: "Thật tốt, ta đã có được tình báo trọng yếu."

Chu Hằng nói: "Tình báo gì?"

Thẩm Ngạo cười gượng hai tiếng, nói: "Ví dụ như lúc này đây, Thì Hoa Quán đưa ra người dự thi là Vân Vân cô nương."

Chu Hằng trợn tròn mắt, nói: "Chỉ là thứ này thôi sao?"

Thẩm Ngạo không cho là đúng, nói: "Biểu đệ, ngươi nói vậy là ý gì, ta mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đổi lấy tình báo, ngươi tỏ thái độ gì thế, tin tức lớn như vậy chẳng lẽ còn không trọng yếu sao? Ít nhất chúng ta đã biết đối thủ là ai, có phải không?"

Chu Hằng liếc mắt, nói: "Trên đường cái, tùy tiện kéo một người đến hỏi một câu, cũng biết cô nương Thì Hoa Quán dự thi là Vân Vân, biểu ca rõ ràng còn không biết một tấm bảng đề tên các cô nương dự thi đã dán ra ngoài?"

"À? Vậy hả?" Sau khi Thẩm Ngạo nghe xong, rất là xấu hổ, đành phải cười cười che dấu sự xấu hổ trong lòng, nói: "Ta mệt mỏi, đi ngủ trước."

.................................

Véo đầu ngón tay tính một cái, qua một ngày tiếp theo chính là Tuần hưu, cũng là thời gian thi đấu hoa khôi, Thẩm Ngạo và Chu Hằng đi Quốc Tử Giám, vốn là đi chỗ Đường Nghiêm trả phép, nhưng Đường Nghiêm thấy Thẩm Ngạo bình yên vô sự, đã là rất vui, cười cười vỗ vỗ bả vai Thẩm Ngạo, bảo Thẩm Ngạo từ từ học bài học bổ sung, rồi lời nói lại xoay chuyển, lại bảo Thẩm Ngạo từ từ chú ý thân thể.

Đã muốn học bù, lại phải chú ý thân thể, lời hữu ích cũng để hắn nói hết.

Nhưng Thẩm Ngạo lại cười khổ, trong lòng nghĩ, Đường Nghiêm đại nhân rốt cuộc là muốn mình khắc khổ đọc sách, hay là từ từ bảo dưỡng thân thể đây? Rất mâu thuẫn rồi.

Lên một khóa học, hôm nay, không khí Quốc Tử Giám có vẻ không tầm thường, đám tiến sĩ chân trước vừa đi, những giám sinh kia liền tốp năm tốp ba tụ tập lại thành một đoàn nóng bỏng thảo luận, thì ra đều là nói sự tình thi đấu hoa khôi, Thẩm Ngạo bất động thanh sắc nghe ngóng, mới biết được giám sinh thì ra cũng chia thành hai phái, nhất phái tự nhiên là ủng hộ Vân Vân cô nương, nói là Vân Vân cô nương mỹ mạo vô song, tất nhiên đoạt giải nhất, một phái khác lại trầm trồ khen ngợi Tần Nhi, nói Tần Nhi có dáng vẻ tiên nữ, định có thể lên đỉnh.

Song phương ồn ào không ngớt, mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Ngạo thừa cơ mỉm cười lẫn vào trong đó, nói: "Chư vị, chư vị, hãy nghe ta nói câu nói."

Thẩm Ngạo hôm nay coi như là danh nhân rồi, ít nhất đám giám sinh đều là nhận thức hắn, tốt xấu cũng đều mượn hắn để ngụy trang xin một ngày nghỉ, lập tức đều trầm mặc xuống, muốn nghe xem Thẩm Ngạo nói như thế nào.

Thẩm Ngạo nói: "Ngày mai hoa khôi thi đấu, ta có một tin tức, chư vị muốn biết không?"

Giám sinh đám bọn họ ào ào đánh trống reo hò, đều nói: "Thẩm huynh không cần phải thừa nước đục thả câu, mau nói đi."

Thẩm Ngạo biết khẩu vị của bọn hắn, liền nói: "Lúc này đây, Thái Học sinh đã thả ra tiếng gió, nói muốn dùng thục lực mạnh nhất ủng hộ Vân Vân cô nương, nói Vân Vân cô nương quốc sắc thiên hương, tất nhiên sẽtoàn thắng, khục khục... Tin tức này ta cũng chỉ là dự thính, không chuẩn lắm, còn có một tin tức nữa, chính là không ít Thái Học sinh chạy đến sòng bài, mua Vân Vân cô nương là đệ nhất hoa khôi. Ai nha nha, chư vị ngẫm lại xem, phần lớn Thái Học sinh đều túng quẫn, lúc này đây bọn hắn chịu đi đánh bạc, tất nhiên là cho rằng Vân Vân cô nương chắc chắn thắng rồi, thắng tiền trở về, tay của bọn hắn bắt đầu đầy đủ tiền, liền có thể phụ cấp thoáng một tý chi phí ngày thường, cho nên ta nghĩ, có lẽ là Vân Vân cô nương thắng thì tốt, các học sinh rất đáng thương, cũng không thể để bọn họ thua hết tiền."

Một câu nói kia đi ra, lập tức có người lòng đầy căm phẫn nói: "Như thế mà nói, Vân Vân cô nương tuyệt đối không thể thắng được, nếu là đám nô tài Thái Học thắng, không biết lại có bao nhiêu đắc ý, Thẩm huynh, ngươi đây là lòng dạ đàn bà rồi, đối với Thái Học sinh, không cần có cái gì đồng tình, đến lúc đó, thi đấu hoa khôi, ta nhất định ủng hộ Tần Nhi cô nương."

Người nói chuyện này vừa rồi còn bởi vì giữ gìn Vân Vân mà tranh luận cùng người đến mặt đỏ tới mang tai, đợi Thẩm Ngạo mở miệng, lại đột nhiên chuyển đầu mâu, muốn ủng hộ Tần Nhi.

Mọi người ào ào gật đầu đồng ý, đều nói: "Đúng, ủng hộ Tần Nhi cô nương, hoa khôi lại là thứ yếu, không thể để cho Thái Học sinh sống khá giả."

Thẩm Ngạo thật đáng tiếc nói: "Chư vị sao có thể như thế, Thái Học sinh sinh sống túng quẫn, chúng ta tuy đều vì chủ mình, cũng không thể để bọn họ đói bụng được, nếu bọn hắn thua, chỉ sợ phải nắm chặt dây lưng quần chịu khổ đến cửa ải cuối năm. Chư vị cần gì phải tàn nhẫn? Thánh nhân từng nói, người yêu thương người, dòng dõi chi cành, chỉ là sự tình thoảng qua như mây khói, người ngàn vạn chớ để thù hận một lúc che con mắt lại, phải có tâm tha thứ rộng lượng."

Thẩm Ngạo nói rất đường hoàng, thiếu chút nữa trên đầu hiện lên vòng sáng biến thành thiên sứ, đầy thương cảm, khích lệ con người làm ra việc thiện, ngay cả chính bản thân hắn thiếu chút nữa đã bị chính mình làm cảm động một phen.

"Thẩm huynh nói lời ấy sai rồi, giám sinh và Thái Học sinh cũng không phải cách nhìn dòng dõi, mà là tranh giành sinh tử, chẳng đang mang mặt mũi Quốc Tử Giám, càng liên quan đến đến tiền đồ tương lai chúng ta, Thái Học sinh đi vào điện càng nhiều, giám sinh làm quan lại càng thiếu, chúng ta và Thái Học sinh thề không đội trời chung, tuyệt đối không thể nuông chiều chúng."

Người liên can bảy mồm tám lưỡi thảo luận, trắng trợn công kích quan điểm của Thẩm Ngạo, có người nhe răng mắng hắn, nói: "Thẩm huynh quá mềm yếu, mọi người không cần nhiều lời cùng Thẩm huynh, ngày mai đi hoa khôi thi đấu, quyết không ủng hộ Vân Vân là được."

"Tốt" Lúc này đáp lại là nhiều tiếng gầm, đúng là thật lâu không dứt.

Thẩm Ngạo thoát thân ra từ trong đám người, lắc đầu khổ thán, thói đời ngày sau, nhân tâm không còn, đường đường sinh viên trong nội đường đại học, nguyên một đám lại có thù tất báo, ai, đọc sách nhiều như vậy, nhưng không có tâm nhân ái tha thứ.

Có lẽ là bổn công tử tốt, bổn công tử có thể tha thứ ân oán, bụng Tể tướng có thể chứa thuyền lớn, bụng bổn công tử chỉ sợ hàng không mẫu hạm đều có thể chứa được, vừa so sánh cùng với bọn họ, nhân phẩm liền cao thấp rõ ràng.

Thẩm Ngạo trốn qua một bên, mèo khen mèo dài đuôi một hồi, đợi đến xế chiều lên nốt một khóa, ngày nghỉ cũng đã đến, các bạn cùng học đều tự bái biệt, ào ào hẹn ngày mai đến xem thi đấu hoa khôi, rất nhiều người đến hẹn Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo chỉ là từ chối nhã nhặn.

Trở lại Quốc công phủ, trong lòng hồ đồ qua một đêm, sáng sớm lúc bắt đầu đứng dậy, luôn cảm thấy đêm qua có giấc mộng, dường như là có quan hệ đến Xuân nhi, nhưng cố gắng suy nghĩ, lại như thế nào cũng không nghĩ ra được. Ung dung cười một tiếng, Chu Hằng liền bị kích động chạy đến, cùng đi lại có cả Chu Nhược, Chu Nhược mặc một bộ áo đạo thắt đai lưng, tóc mai vén lên, trên đầu đeo đỉnh khăn chít đầu, lại là một cách ăn mặc công tử ca, duyên dáng yêu kiều đứng đó, khuôn mặt kia lộ ra một vẻ trào phúng, trong tay đong đưa cây quạt, lại vẫn đi sang một bên, xa cách đối với Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo kéo Chu Hằng qua một bên: "Biểu đệ, biểu muội hôm nay tới làm cái gì? Làm sao lại giả trang thành nam nhân, hẳn là..."

Chu Hằng rất thông hiểu tâm ý của Thẩm Ngạo, dứt khoát gật đầu: "Đúng vậy, chính là nữ giả nam trang, muốn đi hội thi đấu hoa khôi."

"Không phải đâu, như vậy cũng được sao?" Thẩm Ngạo ngạc nhiên hỏi.