Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 8




Edit: Zoe

* * *

Mặt trời còn chưa lặn, Xuyên Tử ngậm cây cỏ, nằm trên ngọn đồi nhỏ trải dài màu xanh của cỏ, một chân vắt lên chân kia đung đưa qua lại.

“Tam ca, anh thật sự muốn phân gia sao?” Xuyên Tử biết vấn đề này hắn đã hỏi đi hỏi lại không dưới mười lần, tuy rằng mỗi lần hỏi đáp án đều là không muốn, nhưng tình huống lần này không giống với mọi lần, ngộ nhỡ tam ca suy nghĩ vì tức phụ mới cưới.

“Muốn.” Hiện tại nằm mơ cũng muốn, Hàn Thanh Minh trả lời.

“Gì? Đây là nam nhân em biết sao? Đúng là cưới vợ xong rất khác so với trước kia.” Xuyên Tử tự đắc nói.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua tam tẩu một cái, tuy nói rất xấu xa, nhưng không ngăn cản được việc là nhan sắc của tam tẩu rất giống tiểu tiên nữ, hắn chưa từng thấy làn da nào trắng như vậy, non nớt vắt ra nước, đương nhiên, hắn không dám nói như vậy với tam ca.

Tính tình mẹ tam ca như vậy, tam tẩu gả vào khẳng định phải chịu ủy khuất, tam ca không đau lòng sao được.

“Vậy nghĩ phân thế nào cho tốt chưa?”

“ Chưa.”

“Để ta nói, tam ca, ngươi đã muốn ở riêng thì đừng ở nơi đó nữa, nếu ngươi muốn ăn thứ gì tốt, lão thái thái hoàn toàn có thể ăn ngươi.” Hắn chính là huynh đệ tốt nhất của tam ca, không thể đứng nhìn anh chịu khi dễ được.

“Ta cũng nghĩ như vậy, thôn ta còn chỗ nào có thể ở được không?” Nếu trực tiếp xin nền móng để xây nhà thì anh không đủ tiền.

“Nhà Hàn Đại Phát cách vách nhà ta, cả nhà đều đi hết, chết hết không còn ai, hiện tại sử dụng quyền của thôn trưởng. Bất quá đại ca ngươi có thể cho ngươi sao?”

“Có thể, nhưng cần phải để lão thái thái đồng ý phân gia trước.” Để đối phó đại ca mình thì anh có rất nhiều cách.

“Vậy được rồi, chỉ cần anh dọn qua thì hai ta chính là hàng xóm, nhất định sẽ dễ dàng qua lại.” Người trong thôn cũng không yêu mến để ý đến hắn, hắn chỉ có tam ca, nếu tam ca không dẫn hắn làm buôn bán, thì hắn sao có thể sống thoải mái như vậy được.

“Được.”Nhà Xuyên Tử thuộc cuối thôn, chỉ có vài hộ gia đình, nhà Hàn Đại Phát thậm chí còn bị nhà Xuyên Tử che khuất, bình thường cũng không ai đi qua, nghĩ như vậy Hàn Thanh Minh liền nở nụ cười, anh cảm thấy tức phụ anh nhất định sẽ vui lòng.

“Đúng rồi, ngày mai ta cùng tẩu tử ngươi lại mặt, mượn xe đạp một chút, với cả nhà ngươi không phải có bình rượu sao, cho ta một chút mang theo. Ta giả tiền cho ngươi.” Lần đầu tiên đến nhà vợ, không thể quá qua loa.

“Tam ca, anh nói gì vậy, một nửa xe đạp cũng là của anh, còn có với tình cảm của hai ta, sao anh lại nói tiền với ta, ta còn một vại sữa mạch nha, anh cũng mang theo đi, lấy mặt mũi.” Hắn với tam ca thân còn hơn anh em ruột thịt, đừng nói một bình rượu, muốn gì cũng được.

“Cảm ơn.” Hàn Thanh Minh biết là huynh đệ chơi với nhau nên cũng không khách khí nữa.

“Được rồi, ta về trước, tam tẩu ngươi còn chưa ăn cơm.” Hàn Thanh Minh đứng dậy phủi đất dính trên quần, cầm bánh hạch đào mua cho Tô Niên Niên, chuẩn bị rời đi.

“Được, anh nhớ tránh mấy người đó ra.” Nếu để lão thái thái thấy, tam ca cả đời cũng đừng nghĩ phân gia.

Hàn Thanh Minh nhét bánh hạch đào vào trong áo, để áo che, về đến nhà thì thấy mọi người trong nhà đều đã bắt đầu làm việc, vào nhà chỉ còn Tô Niên Niên đang nằm trên giường: “ Nhìn này, mua đồ ăn vặt cho em.” Anh đưa đồ qua.

Tô Niên Niên một mình nằm trong phòng, cơm cũng không ăn, Hàn Thanh Minh vẫn chưa trở về, cũng không ai đợi nàng, còn nói những lời khó nghe, nàng dùng sức bịt kín lỗ tai, không thèm để ý tới, cho đến khi Hàn Thanh Minh trở về.

“Tôi rất đói, anh thật là tốt.” Vài ngày liên tiếp không được ăn ngon, hơn nữa còn nôn ra một ít, nàng đã không còn chút sức lực, anh tới thật đúng lúc.

“Tôi biết.” Nhìn sắc mặt Tô Niên Niên vẫn như cũ tái nhợt, Hàn Thanh Minh đau lòng không thôi, anh biết tiểu cô nương đến cửa nhà chính cũng không ra.

“Hôm nay tôi có thể không làm việc được không?” Tô Niên Niên nháy mắt vô tội, sợ hãi nhìn Hàn Thanh Minh.

“Có thể, đợt lát nữa tôi đi cho, em ở nhà ăn cái gì đó đi.” Hàn Thanh Minh bị ánh mắt của nàng nhìn trái tim đều run lên, hơn nữa lần nào anh cũng gần nàng, chỉ có đôi lão tứ mới sát lại gần như vậy, nếu lão thái thái hỏi thì anh cũng có cái để nói.

“Được được.” Tô Niên Niên rất vui vẻ, buổi chiều nàng có thể phải đi, để còn cho lão thái thái tức chết.

_______

Chỗ hôm qua Tô Niên Niên cấy mạ hiện tại đã có một đám người vây quanh, nguyên nhân là chỉnh lại từng hàng mạ, bởi vì đào hố quá nông, hơn nữa ngày hôm qua có mưa, từng cây mạ đều trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước.

“ Đứa nhỏ này đã mười tám rồi, sao lại có thể trồng như thế này cơ chứ.” Từ Tiểu Thúy biết đây là tức phụ Hàn lão tam làm, nàng ta tìm mãi mới có cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng, ai biểu tiểu tử thứ ba Hàn gia lại chướng mắt con gái bà ta.

“Cũng không phải, nghe nói hôm qua Hàn lão tam còn cầm tay giúp đỡ, kết quả vẫn biến thành như thế này.” Một tiểu tức phụ có quan hệ tốt với Từ Tiểu Thúy nói.

Vốn dĩ Hàn lão thái thái đã rất chướng mắt Tô Niên Niên, cái này làm cũng không xong, nấu cơm cũng thế, cắm mạ thôi cũng có thể làm thành ra như vậy, lão thái thái phì phò thở một hơi, mở miệng chửi: “ Tiểu tiện nhân đáng chết, lớn như vậy mà ngay cả cơm cũng không biết nấu, sau này còn muốn thế nào nữa, lão tam nhà chúng ta sao có thể thú một người vợ như vậy cơ chứ.”

“Ta nói này nương Hàn lão tam, lúc trước ngươi cưới vợ sao không hỏi thăm, Tô Niên Niên xuống ruộng, ngươi hỏi nàng làm cái gì đây, thông gia với nàng mà như với tiểu tổ tông.” Người nói chuyện là mẹ ruột tam tẩu của Tô Niên Niên tên Lý Thúy Anh, cũng chính là tức phụ ông cụ Hàn.

Người đứng bên cạnh lúc này mới minh bạch, thì ra khối đất này là do con dâu mới của Hàn gia làm, tiểu tức phụ này quả thực không dễ dàng gì, vừa nghe thấy Hàn lão thái thái đối xử không chịu được, mẹ chồng người ta gặp phải chuyện này nói tốt còn không kịp chứ nào có ai vừa tới đã chửi.

Thời điểm Hàn Thanh Minh tới đây đúng lúc nghe được tiếng nương hắn chửi người, sắc mặt liền thay đổi, nương hắn thật một chút cũng không ngừng nghỉ.

“Lão tam ngươi tới thật đúng lúc, ngươi xem vợ ngươi sống thế nào đây, cắm mạ cũng đổ, ngươi xem ngươi cưới được đồ vật gì vậy.” Hàn lão thái thái chỉ vào mạ rồi nói.

“Để ta xin lỗi mọi người, lại nói hôm qua là ngày đầu tiên nàng xuống ruộng, vốn dĩ còn không làm được, như vậy đã không tệ lắm rồi.” Hàn Thanh Minh nghiêm trang nói.

Lão thái thái nghe được thiếu chút nữa hộc máu: “ Ngươi nói cái gì, mọi người đều nói cưới vợ cái là quên đi mẹ, thời điểm đại ca ngươi cùng Tứ đệ ngươi thì ta chưa cảm thấy được, nhưng đến ngươi thì ta đã biết, ta thật xem thường bạch nhãn lang.”

Hàn đại ca thấy lão thái thái đang có xu thế làm quá lên, nói: “ Được rồi, từng cm của Tô Niên Niên vào ngày hôm qua không tính.”

“Vì sao không tính?” Lão thái thái đau lòng, đây chính là công của nhà bà ta đấy.

“Hàn đại nương, tức phụ ngươi làm gì tự ngươi không kể ra được sao, làm ra như vậy lại còn muốn tính công.” Từ Tiểu Thúy nhanh mồm nói.

“Liên quan gì đến ngươi, còn không phải khuê nữ ngươi nhìn trúng lão tam nhà chúng ta, lão tam nhà cũng ta không nhìn trúng khuê nữ ngươi nên trong lòng người còn đang căm ghét sao.”

“Có người mẹ như ngươi, ai có thể nhìn trúng khuê nữ nhà ngươi được.” Lão thái thái lại thêm một câu.

“Ngươi, cái đồ lão thái thái chết tiệt này, ở đây thả cức chó ra làm gì, khuê nữ ta được ai nhìn trúng thì liên quan cái giắm gì với ngươi.” Từ Tiểu Thúy không cam lòng yếu thế nói.

“Tất cả im miệng. Nói không có thì không có.” Nhiều người nhìn như vậy hắn không muốn làm cũng không được, người ta lại bàn tán sau lưng hắn làm trưởng thôn như thế nào.

Vừa rồi bà không nên gào thét để cho tất cả mọi người biết Tô Niên Niên là loại con dâu kém cỏi như thế nào, cho nên mới kéo nhiều người tới xem náo nhiệt như vậy, lão thái thái hối hận.

Hàn Thanh Minh thật ra không để bụng lắm, để lão thái thái chán ghét hai người bọn họ càng tốt, như vậy thì càng thuận lợi để phân gia.

“Lão tam, nàng đâu.” Hàn lão thái thái tìm một vòng rồi những vẫn không thấy Tô Niên Niên phế nhân ti tiện đâm chọc phổi của bà.

“Hôm nay Niên Niên không được khỏe, ta để nàng ở nhà nghỉ ngơi.” Anh lại một lần nữa thêm dầu vào lửa.

“Ngươi, nói gì, ở nhà nghỉ ngơi, nàng quý hóa quá, mang thai không làm thì lấy gì mà sống.” Không sai, sáng nay Tô Niên Niên nôn ọe, lão thái thái liền cho rằng nàng mang thai.

“Cái gì, lão tam, tức phụ ngươi mang thai?” Đường thẩm Hàn gia nói.

“Không phải, thẩm nhi, buổi sáng hôm nay dạ dày Niên Niên không được thoải mái, không ăn được liền nôn ọe.” Có mang thai hay không chẳng lẽ anh không biết sao, cứ nhìn tình huống của bọn họ thế này có mà cả đời Tô Niên Niên cũng không mang thai nổi.

“Ừ, vậy các ngươi vẫn nhớ để ý đến, nhỡ đâu mang thai, sớm nữa ngươi đến Nhị gia khám xem.” Hai người trẻ tuổi mới kết hôn không hiểu chuyện này, nương hắn lại không quan tâm, đường thẩm Hàn gia cảm thấy bản thân mình nên nhắc chút.

“Cảm ơn thẩm.” Hàn Thanh Minh nói lời cảm ơn, bất kệ người ta có ý tốt như thế nào.

Không được, trong lòng đứa con này đã bất hòa với bà ta, chỉ nghĩ đến vợ hắn, không có tiền đồ, hắn sinh ra vào ngày đúng lúc cha bà ta qua đời, mệnh rất cứng, thật vất vả mới nuôi hắn lớn như vậy, sớm biết thế đã nghe lời mẹ bà ta ném hắn đi cho rồi, Hàn lão thái thái nhìn dáng người cường tráng của Hàn Thanh Minh, trong lòng suy ngẫm.

Về đến nhà lão thái thái đi về phía nam phòng, thấy Tô Niên đang ngồi trên giường liền tức giận sôi máu: “ Con mẹ ngươi, đồ tiện nhân, Hàn gia chúng ta đã làm ra cái nghiệt gì mà cưới phải ngươi, ngươi con mẹ nó thì quý giá, ngày hôm qua chỉ cắm mạ thôi lại còn có thể cắm thành như vậy, mạ ngươi cắm ngày hôm qua đều chết, một cây còn chưa sinh trưởng trong đất thì đã đổ hết, trôi nổi trên mặt nước, ôi cái mặt già của ta, đều bị ngươi làm cho mất hết rồi.”

“Ừ, thì thế nào.” Tô Niên Niên không chưa kịp phản ứng lại, thì nghe lão thái thái bùm bùm chửi một đống, nàng suýt sứt đầu mẻ trán, cuối cùng thì mới biết được cây mạ hôm qua nàng trồng bị đổ, cái kia có thể trách nàng sao, ai biết được cần phải đào hố sâu chứ.

Hơn nữa, không có gì làm người ta tức giận hơn, nàng muốn lên trời, blah blah mưa lớn như vậy, ngươi sao có thể làm như vậy, tức giận hận không thể xé ngươi, ngươi liền nói với bà ta một câu: Thì thế nào.

Xem có tức chết bà không.

Hàn lão thái thái vừa nghe thấy ngữ khí thản nhiên, không được, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống đất: “ Lão đại lão tứ, sống không được nữa, tiểu tiện nhân này muốn bức chết ta, ta không sống nữa, ngày mai ta liền treo cổ.”

Người Hàn gia vừa nghe thấy liền biết lão thái thái lại tác quái, mới vừa chạy ra, liền phát hiện Tô Niên Niên khóa cửa phòng lại.

“Tam đệ muội, ngươi đây là muốn làm gì?” Hàn đại ca nói.

“Đại ca, ngươi có tin hay không, ta chỉ cần mở cửa một cái là lão thái thái có thể chạy ra, khóc lóc la lối trong sân, giữa trưa hôm nay thì đừng ai muốn ăn cơm, buổi sáng ta không làm việc, dù sao cũng không đói bụng, các ngươi thế nào thì ta không biết.” Đây là thói quen của lão thái bà, về phần ở trong phòng gì đó, nàng một chút cũng không lo lắng, ngay cả mượn lão thái thái mấy lá gan, thì bọn họ cũng không phá hư nó.

“Tô Niên Niên, ta X cả nhà ngươi, ngươi chờ ta đi ra ngoài, ta mà không xé ngươi……” Cửa phòng phía nam bị đập lung lay sắp đổ.

“Đại tẩu, còn không đi nấu cơm đi, buổi chiều mọi người ăn gì nha, bắt đầu nấu đi không bị đói chết.” Có của ăn, nàng không tin là còn người sẽ ở đây với lão thái thái.

“Đúng vậy, ta phải nấu cơm, bằng không buổi chiều sao làm việc được.”

Hàn đại tẩu vừa bỏ đi, Lý Xuân Miêu cũng đi theo, lão thái thái không nhìn được nên Vương Tiểu Lệ định ăn vụng.

“Nương ơi, trước tiên ngươi cứ ở bên trong nghỉ ngơi một lát, đợi tí nữa để vợ lão tam mở cửa.” Hàn đại ca nói cả buổi sáng, cổ họng khô khan, không nhịn được mà đi uống nước.

Hàn lão tứ thấy mọi người đều đi hết, cảm thấy một mình ở chỗ này cũng vô dụng, hơn nữa Hàn đại tẩu dọn cơm từ nhà bếp lên, một câu cũng không nói liền đi.

Nếu không phải là chưa đến thời cơ, Tô Niên Niên rất muốn mở cửa để lão thái thái xem bà ta nuôi được đứa con tốt như nào, xem bọn hắn đều vì những đồ rẻ mà vứt bỏ nương của chính mình.

Tác giả có điều muốn nói: Ngày mai sẽ lại mặt, nương Tô Niên Niên lại một lần nữa tỏa sáng!

Zoe: Ủng hộ mình bằng cách ấn bình chọn nút sao sao nhé:>