Kim Chủ Bao Nuôi Tôi Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



1 #



Kim chủ bao nuôi tôi mất trí nhớ rồi, chỉ một ngày trước khi hợp đồng của chúng tôi kết thúc.



Chỉ là cmn (họ hàng, tổ tiên, ông bà….. nó) … quá vô lý rồi!



Bốn mươi phút trước, tôi vẫn đang mơ tưởng cuộc đời mình sắp sang trang rồi, trong bộ váy retro lộng lẫy, tôi đẹp như đóa hồng dại trong lâu đài cổ.



Bốn mươi phút sau, tôi đứng bên giường bệnh của Tiêu Miện.



Thấy anh ngơ ngác hỏi: “Cô là ai?”



Tôi chỉ muốn trả lời tôi không biết, tôi là người lạ!



Dù sao sau ngày hôm nay hợp đồng cũng sẽ hết hiệu lực, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chúng ta coi như không quen biết đi.



Coi như giờ anh mất trí nhớ cũng tốt.



Tuy nhiên, người bên cạnh tôi đã trả lời trước, “Tiêu tổng, đây là cô Nghê Khương Khương, bạn gái của anh!”



Cái đậu má!



Tôi có thể khâu miệng người này được không?



Bạn gái? Bạn gái trong 14 tiếng nữa mà còn được gọi là bạn gái?



Vừa mới đảo mắt được nửa đường, một nhóm lớn phóng viên báo đài đã xông vào.



“Anh Tiêu, vết thương của anh thế nào?”



“Hung thủ say rượu lái xe đã bị cảnh sát bắt đi. Anh có gì muốn nói khi gặp phải sự việc như thế này không?”



Không có câu trả lời từ Tiêu Miện.



Một số lượng lớn các phóng viên thấy thế liền chĩa micro của họ vào tôi một lần nữa.



“Khương Khương, theo y tá, anh Tiêu bị thương ở chân trong vụ tai nạn xe hơi này, thậm chí anh ấy suýt nữa đã tổn thương tính mạng. Điều này có ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc sau này của hai người không?”



Đèn flash chớp nháy liên hồi, một đám người ngoắc mồm nhìn tôi.



Với đôi mắt đỏ hoe, tôi nhào vào vòng tay của Tiêu Miện bằng kỹ năng diễn xuất có thể sánh ngang với giải Oscar.



Nước mắt lưng tròng, tôi thương xót nói, ” A Miện, nếu anh mà rời đi, em sẽ tùy duyên sống chết!”



“Tay của anh đau, em sẽ là tay của anh, chân của anh đau, em sẽ là chân của anh, cậu nhỏ của anh … khụ khụ…”



Thật thô lỗ!



“Cho dù anh không được nữa, em vẫn mãi yêu anh.”



Một giọt nước mắt trào ra từ hốc mắt, khuôn mặt nghiêng 45 độ, mấy tấm ảnh này mà đăng lên thì có mà đẹp xuất sắc.



“Khương Khương rất yêu Tiêu Tiêu.”



“U là trời quả là tình yêu bất diệt!”





“Thật cảm động.”



Mọi người đều tấm tắc thán phục.



Nhưng nước mắt tôi không thể ngừng được.



Tiêu Miện mới vừa nhìn được nửa đường, hai mắt liền co quắp.



2 #



“Em là bạn gái của anh?”



Các phóng viên lần lượt bị trợ lý Arao của Tiêu Miện ném ra ngoài.



Tiêu Miện vô cảm nói với tôi câu thứ hai sau khi mất trí nhớ.



“Chính xác mà nói, em sẽ không còn là bạn gái của anh trong 14 tiếng sau.”



Tiêu Miện cau mày, “Ý là sao?”



“Chúng ta là một cặp đôi hợp đồng, khi hợp đồng hết hạn, tất nhiên là không còn quan hệ gì nữa rồi.”



Làm người tình nhỏ của Tiêu Miện ba năm, tôi, Nghê Khương Khương, cuối cùng cũng sắp được tự do rồi!



Tiêu Miện nhìn tôi một cái “Ồ”, nói rõ ràng, “Hiểu rồi, em bỏ anh lúc anh hoạn nạn.”



???



“Cái gì mà hoạn nạn, cái gì mà bỏ rơi?”



“Không đúng sao? Bạn trai bị tai nạn ô tô, dung mạo bị hủy hoại, chân còn bị thương. Em thấy anh tàn tật, xấu xí, không xứng với em nên em không ưa anh, muốn chia tay anh.”



“Không phải! Là hợp đồng của chúng ta hết hạn mà!!!”



Tiêu Miện tỏ vẻ không tin, “Em đang xúc phạm IQ của anh sao? Sao anh có thể ký một thứ thiểu năng như vậy với người khác?”



“Hơn nữa …” Anh dừng lại, “Dáng vẻ của em rõ ràng phù hợp với thẩm mỹ của anh.”



3 #



Kim chủ đã nâng đỡ tôi trong ba năm nay bị mất trí nhớ.



Chỉ một ngày trước đó tôi đã sẵn sàng để giải phóng bản thân mình.



Điều phóng đại hơn nữa là anh ta thậm chí còn không nhớ rằng chúng tôi đã ký hợp đồng.



Còn có, bản hợp đồng chứng minh mối quan hệ của chúng tôi sau tai nạn xe cộ đã bị thiêu sạch, ngay cả vật chứng cuối cùng cũng không còn.



Tất cả những điều này là sao?



“Không sao đâu, nếu em muốn bỏ rơi anh thì cứ bỏ rơi anh đi. Mặc dù anh đau đớn khắp người, không thể tự chăm sóc bản thân, còn bị rối loạn căng thẳng sau vụ tai nạn xe hơi, sau khi mất trí nhớ, anh không nhớ được ai ngoại trừ chính mình, mất ngủ, u sầu, sợ hãi thế giới bên ngoài… Nhưng anh sẽ mạnh mẽ. “



Tiêu Miện nhìn về phía cửa sổ, hàng mi dài phủ lên mi mắt, trong lòng vô cùng thất vọng.



“…”




Hay thật.



Tôi có thể giết anh ta rồi tự sát ở cùng một nơi luôn không?



4#







Sau khi Tiêu Miện xem Hot search.



Tiêu Miện: “Tôi là Ông chủ?”



Arao: “Vâng.”



Tiêu Miện: “Tôi có quyền một tay che trời?”



Arao: “Vâng.”



Tiêu Miện: “Cậu đi diệt khẩu mấy người viết tin kia cho tôi.”



Arao: “…”



Arao: “Ông chủ, chúng ta là những người làm ăn chân chính.”



Tiêu Miện: “À….”



Tiêu Miện: “Từ nay về sau, chúng ta không cần chân chính.”



Arao: “?”



5 #



Tôi không đề cập đến hợp đồng nữa.



Đầu tiên, bác sĩ yêu cầu tôi không được chọc tức anh ta một cách tùy tiện, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục trí nhớ của anh ta.



Thứ hai, tôi chỉ thể hiện tình cảm trước truyền thông, nếu tôi chia tay anh ta vào thời điểm này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi.




Vì thế…



Tôi chỉ có thể tạm thời ở bên anh ta cho đến khi anh ta phục hồi trí nhớ.



“Tiêu Miện!”



Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp chạy tới, nắm chặt tay Tiêu Miện, khóc lóc thảm thiết.



“Tại sao anh lại bị tai nạn xe hơi? Có bị thương nặng không? Có đau chỗ nào không?”



Tiêu Miện ngây người nhìn người phụ nữ trước mặt, tôi dịu dàng ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ: “Trác Tâm, người anh luôn giữ kín trong tim, bạch nguyệt quang của anh đấy.”



Đúng vậy.



Tiêu Miện có một ánh trăng sáng không thể yêu.



Chính vì tôi và ánh trăng sáng này có một nốt ruồi lệ giống hệt nhau trên khuôn mặt, nên anh ta đã chọn tôi trong số rất nhiều người để làm người yêu nhỏ của anh ta.




Nghe tôi nói xong, Tiêu Miện cau mày, rụt tay lại không chút lưu tình, đối với Trác Tâm nói: “Cô làm sao vậy? Cô khóc ướt hết chăn của tôi rồi, tí nữa sao tôi ngủ được?”



Trác Tâm đang khóc sướt mớt mở to mắt, dường như cô ta không tin Tiêu Miện sẽ nói những điều như vậy với mình, một lúc lâu sau cô ta mới đau khổ: “Tiêu Miện, em khóc chỉ vì quá đau khổ và quan tâm đến anh quá nhiều. Em đau lòng quá! “



“Cô quan tâm thì quan tâm, tại sao lại nắm tay tôi? Tôi có bạn gái rồi. Cô ấy đang rất tức giận. Cô đang đùa với tôi sao?” Tiêu Miện bất mãn nói.



Tốt thật đấy, tự dưng lại chĩa mũi sang tôi.



Trác Tâm, người chưa từng bị Tiêu Miện trách mắng, oán hận nhìn tôi, đột nhiên đứng lên, “Nghê Khương Khương, cô chăm sóc Tiêu Miện như thế nào? Sao anh ấy có thể bị tai nạn xe nghiêm trọng như vậy?”



Tôi đang gọt táo, “Vấn đề này sao lại hỏi tôi, cô nên vào tù hỏi người lái xe say rượu ấy. Trên đường nhiều xe như vậy, sao lại đâm trúng Tiêu Miện cơ chứ?”



Trác Tâm nghẹn họng một hồi không nói nên lời, sau đó tức giận nói: “Cô là bạn gái của Tiêu Miện. Anh ấy bị thương. Là do cô bất cẩn, không làm đủ bổn phận. Đương nhiên tôi sẽ tra hỏi cô!”



Tôi nhướng mày, “Yo, cô đang hỏi tôi với thân phận gì vậy?”



Lợi dụng việc Tiêu Miện mất trí nhớ và không nhớ gì, tôi liền thẳng thắn với Trác Tâm.



“Thân phận của tôi là gì?” Trác Tâm cười nói, “Nếu không phải vì buồn chuyện tôi và Phùng Thiệu bên nhau, Tiêu Miện sẽ không tìm một người thế thân làm bạn gái của anh ấy.”



“Ngẫu nhiên tìm bạn gái là có ý gì?” Tôi còn chưa kịp trả lời, Tiêu Miện ở bên cạnh đột nhiên thoái thác, “Khương Khương so với cô xinh đẹp hơn, dáng người cũng tốt hơn. Nếu tôi không tìm cô ấy, chả lẽ lại tìm cô? Cô đến từ đâu? Đâu ra người phụ nữ xấu xí mặt dày như cô? “



“Cho cô ba giây cút khỏi đây!”



“Tiêu Miện?” Trác Tâm với vẻ mặt không thể tin được bật khóc, “Anh thật sự so sánh em như thế này với Nghê Khương Khương, huhu, em sẽ không để ý đến anh nữa!



Cánh cửa đóng lại một cách nặng nề.



Tôi chết lặng nhìn Tiêu Miện!



Khá lắm!



Đó là ánh trăng sáng của anh đấy!



“Khương Khương, anh đã hiểu rõ mọi chuyện.”



Anh biết gì vậy, đại ca?



Tiêu Miện không biết từ lúc nào đã chống gậy đến trước mặt tôi, nghiêm mặt nói: “Anh đã từng hoa mắt làm cho em buồn, cho nên em muốn chia tay với anh.”



Việc chia tay là vì hết hạn hợp đồng!



“Nhưng khi biết tin anh bị tai nạn xe cộ, em vẫn ở bên chăm sóc anh.”



Tôi đang giữ hình tượng trước công chúng a, đừng có mà hiểu lầm!



“Em đưa mấy quả táo đã gọt cho anh đi.”



Không phải cho anh, tôi đã phải thắt lưng buộc bụng trên thảm mà không ăn gì cả một ngày đó!



Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt khó xử và đưa ra kết luận.



hình tác giả vẽ



Tôi:”……”