Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 65




Nhóm cảnh sát Cục Điều tra Hình sự đêm nay sẽ phải ở lại đây chờ tin tức từ các đồng nghiệp được điều động phái điều tra cũng như kết quả điều tra thêm từ cảnh sát địa phương, còn không biết là phải chờ bao nhiêu lâu, đương nhiên là đều không về nhà được.

Đã gần 12 giờ đêm rồi, Kim Húc bảo Thượng Dương trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm bình thường ở viện nghiên cứu.

– Tiểu Kim, chú em đừng nói chuyện nữa, tiễn chủ nhiệm Thượng đi. – Một cảnh sát sôi nổi nói.

– Thôi không cần tiễn đâu. – Thượng Dương nói.

– Cần chứ. – Kim Húc đứng dậy nói, – Đi nào.

Thượng Dương: – …

Khi Kim Húc tiễn anh ra ngoài, hai người nhìn nhau, đều là vẻ bất lực, bị nhóm cảnh sát hình sự nhìn ra cũng không phải một lần hai lần, thậm chí không phải ba lần bốn lận, đã không đếm được rồi.

– Ôi. – Thượng Dương chấp nhận số mệnh thờ dài, nói, – Anh mau quay lại làm việc đi, tiễn gì mà tiễn, nhà chúng ta cách đơn vị chưa đến 1000 mét, còn chưa tiễn xong đã về đến nhà rồi.

Kim Húc nói:

– Bớt tưởng bở đi, chỉ muốn đưa em xuống dưới tầng thôi.

Thượng Dương:

– … Anh bớt cuồng cho em, tưởng vào bộ chỉ huy thì ghê gớm lắm hả?

Kim Húc có chút ngượng ngùng:

– Anh không cuồng.

Lại nói ngay tiếp:

– Là có chút cuồng, có gây phiền cho em không?

Thượng Dương cười rộ lên, hai người đi đến trước thang máy, Kim Húc nhấn nút xuống.

– Anh được phép kiêu một chút. – Thượng Dương chắp tay sau lưng, dùng giọng điệu của cấp trên tán thưởng cấp dưới, – Đồng chí Tiểu Kim, anh còn xuất sắc hơn so với tưởng tượng của em.

Kim Húc cũng cười rộ lên, liếc thấy hành lang không có ai, đè thấp giọng nói:

– Cả đêm anh chỉ muốn nói vài lời với riêng em thôi, nhưng anh lại xấu hổ trước mặt người khác, nhịn đến mức khó chịu.

Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào, Thương Dương ấn nút tầng một nói:

– Anh muốn nói gì? Nói đi.

Kim Húc lại không nói gì, quay sang nhìn Thượng Dương. Thượng Dương cũng nhìn hắn, Kim Húc mấp máy môi, nhưng rồi vẫn không nói gì.

Thang máy chậm rãi đi xuống, lúc này các tầng khác cũng không có người, không hề dừng lại, thuận lợi đi đến tầng một.

– Nếu không thì em đi đây. – Thương Dương đoán được hắn nuốt lại lời yêu thương gì, trêu chọc hắn: – Nhìn anh cũng biết không phải là lời tử tế rồi. Em phải về để còn tranh thủ thời gian dắt chó ra ngoài một chút.

Kim Húc nói:

– Chăm nó năm phút là được, nhớ đi ngủ sớm đó.

Thượng Dương nói:

– Thật sự không nói à? Thế em đi về thật đấy.

– Nói ra thì biến vị mất. – Kim Húc có vẻ buồn bực, nói, – Em đi đi, về nhà thì báo anh một tiếng.

Ra khỏi cổng đơn vị không đến mười phút là về đến nhà, Elizabeth bị tròng dây xích lại, lao ra khỏi nhà lao vào thang máy, Thượng Dương một tay dắt nó một tay nhắn cho Kim Húc, nói mình đã về nhà rồi.

Kim Húc: Ừ.

Thượng Dương: Hiện đang bận ạ?

Kim Húc: Đang nghỉ ngơi, có mỳ gói, có cà fe với trà, đang chờ tin tức mới.

Thượng Dương: Vậy anh cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi.

Anh dắt chó con đến trong sân, để mặc nó đi trước dẫn đường, đi khắp nơi một vòng, hơn 12 giờ, trong viện không có bóng người, tháng giêng gió lạnh làm Thượng Dương rụt cổ liên tục, tay cầm di động cũng lạnh, nhưng thấy “Đang nhập” ở đầu hộp thoại của Kim Húc, lại muốn chờ xem anh ấy nói gì.

Qua một lúc lâu, Kim Húc mới nhắn tin đến: Hôm nay anh hơi kiêu một chút, không bị ghét chứ? Anh đi làm được một thời gian dài, chưa hiểu việc đời, ngày đầu tiên em dẫn anh vào đơn vị, anh giống như gà quê bước vào ổ diều hâu, lo lắng đến mức gần như suýt nữa không muốn đi. Hôm nay họp xong, anh phát hiện, mình cũng có thể là một con chim ưng, cho nên không kìm chế được mà kiêu ngạo, mong em đừng chê cười anh.

Thượng Dương cẩn thận đọc tin nhắn này hai lần, mới nói: Không cười anh, nếu em là anh, em còn kiêu ngạo hơn anh nữa. Đây là lúc ở thang máy anh muốn nói với em à?

Kim Húc: Gần như vậy, lúc đó còn rất muốn hôn em, tiếc là có camera.

Thượng Dương hào phóng nói: Phá xong vụ án này, anh muốn hôn thế nào cũng được.

Kim Húc: Có camera cũng được à? Thế thì anh còn muốn…

Nói mấy lời không giống người rồi, cảnh sát Kim nghĩ đến thôi đã thấy kích thích.

Thượng Dương lại không thèm để ý đến mấy câu thô tục này, chỉ cảnh cáo hắn: Nếu anh để người khác nhìn thấy anh nói với em cái này, em sẽ đánh chết anh.

Qua hơn mười phút, Thượng Dương chuẩn bị mang Elizabeth trở về, Kim Húc cũng không hồi âm, chắc là có việc rồi.

Thượng Dương về đến nhà, rửa mặt đánh răng rồi đi ngủ, đặt điện thoại bên gối, vừa mới mơ màng ngủ thì nhận được tin nhắn WeChat nhắc nhở, anh tưởng là Kim Húc, cầm lên nhìn, người gửi tin lại là bạn học cấp ba Tỉnh Hiên, hỏi anh: Cậu ngủ chưa?

Thượng Dương không đáp lại, không xác định được người này tìm mình có chuyện gì.

Tỉnh Hiên: Muốn tâm sự với cậu, thế giới lớn như thế, vậy mà tôi đến một người để tâm sự cũng không có.

Một lát, anh ta lại gửi tin nhắn tới: Lớp 11 tại buổi biểu diễn văn nghệ, tôi thật sự đi xem cậu đàn dương cầm, cậu đàn bài Castle in the Sky, rất hay.

Thượng Dương vẫn không đáp lại anh ta, bụng nghĩ, nửa đêm nửa hôm nhắc lại chuyển từ đời tám hoánh, say rượu hả?

Tỉnh Hiên: Sau này khi đi du học, tôi phát hiện ra mình thích con trai, người đầu tiên tôi gặp là một bạn cùng lớp người Trung Quốc, lần đầu gặp nhau, anh ấy chơi piano trong một bữa tiệc và chơi rất tệ.

Mùa đông năm ngoái, ông nội tôi bị bệnh, giục tôi nhanh chóng tìm bạn đời, có người bầu bạn bên tôi ông mới yên tâm. Tôi nói với người quen thì họ nói tôi muốn tìm người như nào, họ đề cử cậu với tôi, tôi vừa thấy, là cậu.

Tôi xem ảnh hiện tại của cậu, sao mà cậu chẳng hề thay đổi chút  nào vậy? Lúc đó tôi xem thông tin của cậu, càng nhìn càng thấy quen, càng xem càng nghĩ, tại sao mà tôi vừa ra nước ngoài thì lại cong vậy, sao mà tôi có thể nhớ rõ cậu khi mà không thân quen gì cậu, nói không chừng, cậu chính là người khai sáng giới tính của tôi.

Thượng Dương giật mình, không phải chứ, sao lại có chuyện này được? Hai người không hề thân thiết nha!

Cũng may câu tiếp theo của Tỉnh Hiên là: Về sau tôi đã biết, là bởi vì cậu giống anh ấy, cảm giác quen thuộc kia không phải bởi vì tôi nhớ rõ cậu, mà là bởi vì hai người tương tự nhau, tôi quá nhớ anh ấy. Tôi nhìn thấy một hai nét giống anh ấy trong ảnh của cậu, liền bắt đầu suy nghĩ, xuất hiện ảo giác, liên tục lừa dối mình, là tôi có thể yêu người khác, không cần anh ấy nữa.

Thượng Dương buồn ngủ mắt díp cả lại, cũng cảm thấy chuyện tình yêu của Tỉnh Hiên thật nực cười, gì mà đồng tính nam sinh tử luyến, đây là phim truyền hình dài tập à.

Tỉnh Hiên thật sự coi anh như hốc cây, tiếp tục gửi tin nhắn tới: Tôi quá nhớ anh ấy, ngày hôm qua sau khi trở về, tôi vẫn luôn nghĩ, có phải cảnh sát các cậu đùa giỡn tôi không, lừa gạt tôi không, anh ấy làm sao mà chết được. Anh ấy còn đang đợi tôi tìm được con của chúng tôi. Anh ấy thích nhất trẻ con, anh ấy sẽ là người bố tốt, là tôi lừa anh ấy, nhưng tại sao báo ứng lại không ở trên người tôi, vì sao người chết lại là anh ấy.

Cảnh sát các cậu lừa gạt tôi đúng không, anh ấy chắc chắn còn đang ở Quảng Châu chờ tôi, chờ tôi sẽ đi tìm anh ấy trước, anh ấy sẽ cười nhạo tôi. Tôi sẽ cho anh ấy cười nhạo thoải mái, tôi sẽ tìm được con của chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ làm anh ấy tức giận nữa.

Tôi thề, cả đời này sẽ không bao giờ làm anh ấy tức giận nữa, cả đời này, sẽ không như vậy nữa.

Người này giống như xả xong rồi, không tiếp tục quấy rầy Thượng Dương nữa.

Điện thoại im lặng, mí mắt Thượng Dương đánh nhau, anh nửa ngủ nửa tỉnh mà cố gắng nhìn những dòng chữ như điên cuồng này, đột nhiên mở choàng mắt ra, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, giống như có gì đó không bình thường ở đây. Anh đọc đi đọc lại tin nhắn của Tỉnh Hiên, lại liên tưởng đến biểu hiện…sụp đổ của Tỉnh Hiên ngay khi nghe được tin bạn trai đã chết ở văn phòng thị cục.

Sáng sớm yên tĩnh, Khoa cấp cứu của bệnh viện.

Một viên cảnh sát hình sự văn phòng thành phố, hai cảnh sát khu vực và Thượng Dương cùng ngồi bên ngoài chờ, bên trong, bác sĩ và y tá vẫn đang tiến hành sơ cứu rửa dạ dày cho Tỉnh Hiên.

Người này nuốt hơn phân lọ thuốc ngủ, còn sống một mình, nếu không phải Thượng Dương phản ứng đủ nhanh, ngay khi phát hiện có bất thường lập tức gọi 110, cảnh sát ở đồn công an gần nhất cũng lập tức chạy tới xem xét tình huống, nếu không phải như thế, chờ khi phát hiện ra rồi, chỉ sợ người đã lạnh ngắt không còn sự sống.

Văn phòng thành phố cũng nhận được thông báo và cử cảnh sát hình sự trực tiếp điều tra vụ án người giao hàng tới đây.

– Bác sĩ nói may mà đưa tới cấp cứu kịp thời. – Thượng Dương nói với cảnh sát hình sự, – Chắc là không có nguy hiểm gì nữa.

Vị cảnh sát hình sự này nói:

– Không phải anh ta với người kia chia tay lâu rồi à? Sao lại lẩn quẩn trong lòng đến vậy chứ?

Thượng Dương nói:

– Khó nói lắm…Dù sao chắc chắn cậu ta vẫn có chuyện che giấu, chưa nói ra sự thật.

Cảnh sát hình sự lộ vẻ phiền não, sự việc Tỉnh Hiên tự sát cùng với vụ án đang điều tra xử lý này nói nhỏ thì nhỏ mà bảo lớn là lớn, anh ta nói với Thượng Dương:

– Để tôi báo cáo lãnh đạo.

Thượng Dương gật đầu:

– Tiện thể anh nói với lãnh đạo bọn anh, việc này đã thông báo Cục điều tra hình sự, ý trong cục là đừng tiết lộ ra, mọi việc khác vẫn diễn ra như bình thường.

Cảnh sát hình sự đi sang một bên gọi điện thoại. Đúng lúc này bác sĩ đi ra, nói người bệnh được rửa ruột kịp thời, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lên, vấn đề không lớn.

Thượng Dương nói cảm ơn, lại lấy di động ra gọi cho Kim Húc vừa gọi cho anh, đồng thời nói với Kim Húc và mọi người ở bộ chỉ huy: Tỉnh Hiên đã không sao rồi.

Bên kia Kim Húc nói: Không sao rồi thì em về nhà đi. Thị cục đã phái người qua đó rồi đúng không?

Thượng Dương nói: Anh hỏi ý kiến nhóm lãnh đạo một chút, em cảm thấy em có thể hỏi chuyện Tỉnh Hiên, khả năng hiệu quả tốt hơn.

Kim Húc: …

– Ít nhất cậu ta tin tưởng em. – Thượng Dương nói, – Người vừa mới tự sát tâm lý hoặc là cực kỳ yếu ớt hoặc là cực kỳ kiên cường. Người lạ không dễ dỡ phòng bị của họ xuống được.

Kim Húc trưng cầu ý kiến của lãnh đạo, mới nói:

– Được, em đi hỏi cậu ta đi. Trước khi cậu ta chưa tỉnh thì em cũng đi chỗ nào ngủ một chút đi.

Thượng Dương nói:

– Anh ngủ chút nào chưa?

– Anh ngủ một tiếng rồi. – Giọng điệu của Kim Húc đã thoải mái hơn, hắn nói: – Bình minh là có thể thu lưới, một đêm này thành quả rất tốt.

Thượng Dương dẫu rằng rất muốn hỏi vụ án, nhưng cũng biết hiện tại không phải là lúc nói chuyện, nói:

– Lát em hỏi Tỉnh Hiên xong thì sẽ đến đó nghênh đón các anh chiến thắng trở về.

Rất nhanh, Tỉnh Hiên tỉnh lại, đúng như Thượng Dương dự đoán, trạng thái của anh ta không bình thường, cực kỳ kháng cự đối với y tá và cảnh sát muốn đến gần mình, thậm chí còn còn có chút thô lỗ quát lớn đuổi người ta đi. Cho đến khi Thượng Dương đi vào phòng bệnh, cũng không biết Tỉnh Hiên có nhớ mình từng để lại “di ngôn” cho anh hay không, hay là nghĩ đến tình cảm bạn học cùng trường với nhau mà không nổi điên, chỉ nhìn Thượng Dương, ngầm cho phép anh đến gần.

Thượng Dương ra hiệu cho y tá và cảnh sát ra ngoài, anh ngồi xuống ghế ngay bên cạnh giường của Tỉnh Hiên, suy nghĩ nên thiết lập hỏi chuyện như thế nào.

Tỉnh Hiên nhìn chằm chằm vào chiếc cúc cảnh sát trên cổ áo sơ mi của anh, đột nhiên nói:

– Lúc nhỏ anh ấy cũng muốn làm cảnh sát, nhưng mà thành tích của anh ấy quá tốt, anh ấy là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học ở tỉnh. Giáo viên cấp ba hướng dẫn định hướng anh ấy học chuyên ngành máy tính là người địa phương, cho rằng học máy tính thì dễ tìm công việc. Kết quả anh ấy học chuyên ngành máy tính xong thì lại thích game, trở thành người mê chơi game…Anh ấy nói rằng mình là tiểu trấn đồ tể gia bị đột biến gen, nhưng anh ấy không cho tôi nói anh ấy như vậy, anh ấy nói tôi là thiên long nhân, tôi không thể nói anh ấy là tiểu trấn đồ tể gia, cái này công bằng không.

Thượng Dương: – …

Tỉnh Hiên cười cười, lại bình tĩnh trở lại, nói:

– Không ai tin điều đó, kể cả anh ấy, tôi cũng một khoảng thời gian không tin, nhưng giờ thì tôi đã biết, tôi thật sự rất yêu anh ấy.

– Cho nên cậu muốn có một đứa con của anh ta? – Thượng Dương nói, – Thế tại sao lại gạt anh ta?

– Hôm qua tôi nói cho cậu à? – Tỉnh Hiên ngờ vực, rồi lại bừng tỉnh, – Ồ, tôi nói, tôi lừa gạt anh ấy.

Họ đã “đặt hàng” tại cơ sở một đôi song bào thai, một là của bạn trai, một là của Tỉnh Hiên, Tuy nhiên, một trong những phôi thai mang gen của Tỉnh Hiên đã khô héo và chết sau khi cấy vào cơ thể mẹ không lâu.

Vào lúc Tỉnh Hiên chuẩn bị báo tin dữ cho bạn trai thì lại có tin tức về việc một ngôi sao nữ nào đó “từ bỏ nuôi dưỡng” rộ lên, bạn trai ở internet được phổ cập khoa học lần đầu tiên mới biết có loại giao dịch không phải “hành vi thương nghiệp” đơn thuần này, làm đảo lộn thế giới quan của anh ta, niềm vui trước đó nghe nói thai nhi đã thành hình cũng không còn tồn tại, biến thành sự tra tấn về mặt đạo đức, thậm chí là một số phản ứng lo lắng về tinh thần.

Tỉnh Hiên thấy tình hình đó liền đổi cách nói, nói với bạn trai là “đứa bé” đã không còn nữa, không tồn tại trên thế giới này, mong muốn làm giảm bớt cảm giác chịu tội của bạn trai. Nhưng mà theo sau đó, cơ sở xảy ra vấn đề, người phụ trách mang theo số tiền bỏ trốn và không thể liên lạc được, với tư cách là “khách hàng”, họ không tiếp xúc trực tiếp với người mang thai hộ —— “đứa bé” còn lại kia cứ thế mà bị thất lạc.

Bạn trai phản ứng rất quyết liệt, nhất quyết yêu cầu Tỉnh Hiên tìm người mẹ mang thai hộ và đứa bé kia về, cho dù báo cảnh sát thưa kiện thì cũng phải tìm về bằng được, đó là một đứa trẻ, không phải thứ đồ vật muốn bỏ là bỏ.

Tuy nhiên loại “hợp đồng” này lại không được pháp luật công nhận, nếu trái pháp luật thì làm sao báo công an, có thể khởi kiện kiểu gì?

Hai người cũng vì vấn đề này mà cãi nhau mấy lần, bạn trai là người làm khoa học kỹ thuật, còn có chứng sợ xã hội, bản thân lại có tính cách nhạy cảm hơn người khác, mồm mép không lợi hại bằng Tỉnh Hiên, mỗi lần tranh cãi không được thì dùng chiến tranh lạnh để tỏ thái độ mình sẽ không dễ dàng nhượng bộ. Mấy lần như thế, Tỉnh Hiên thấy rất phiền lòng, trong một lần cuối cùng đã nói không lựa lời, nói “em là ai chứ, em cần con hay sao? Em làm chuyện này với anh chỉ là để có cặp song sinh chơi cùng, giờ chỉ còn một, tìm được rồi thì có ý nghĩa gì?” Bạn trai chấn động sững sờ rất lâu, kế đó kiên quyết chia tay. Tỉnh Hiên cho rằng người yêu chỉ giận dỗi cáu kỉnh, nhưng mà người ta lại làm thật, thu dọn đồ đạc, dọn ra khỏi ngôi nhà chung của hai người, sau đó không lâu là trốn trở về Quảng Châu.

– Anh ấy yêu một phôi thai hơn là yêu tôi. – Tỉnh Hiên cười khổ, – Quan niệm nối dỗi tông đường của thành thị nhỏ thật là đáng sợ.

Thượng Dương: – …

Tỉnh Hiên lại nhanh chóng phủ nhận câu nói cuối cùng của mình:

– Anh ấy vẫn rất yêu tôi, trước khi chết đã gọi điện thoại cho tôi. Anh ấy chắc là hối hận, muốn làm hòa với tôi.

– Có lẽ anh ta chỉ uống quá nhiều rượu, lương tâm cắn rứt, muốn hỏi cậu có tìm được con hay không thôi. – Thượng Dương lạnh nhạt nói.

Tỉnh Hiên sửng sốt, như là không nghĩ anh sẽ nói như thế, tựa hồ cho rằng người khác sẽ bị tình yêu của mình bất kể được hay mất làm cho cảm động.

Mà Thượng Dương phải hít mấy hơi thật sâu mới bình ổn lại cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, cuối cùng nói:

– Thứ tình yêu gì gì đó của cậu quan trọng hơn mạng sống mà cậu cưỡng ép tạo ra có đúng không? Cớ gì mà anh ta yêu cậu? Cậu còn không bằng một cái nhau thai.

Hết chương 65