Dựa theo tính nết của Thượng Dương, Kim Húc cho rằng một khi đối phương biết mình bận công việc, cuối tuần này chắc chắn sẽ không tới, muốn gặp sớm nhất cũng phải đợi đến Tết Thanh Minh mới được. Tin báo này của Thượng Dương là một bất ngờ bất ngờ đến hạnh phúc đối với hắn.
Vốn dĩ hắn ngồi trong xe với vẻ mặt ủ rũ, nhìn người bên ngoài người nào cũng là nghi phạm, đặc biệt là đôi nam nữ lấm la lấm lét, nam học sinh dáng cao nhìn như côn đồ, hắn đọc đi đọc lại tin tức của Thượng Dương, tâm tình rất tốt, cười tủm tỉm nhìn ra ngoài xe…mấy người này thật sự rất khả nghi.
Lúc này, hai viên cảnh sát vào trường điều tra tình hình cũng từ cổng trường đi ra, Kim Húc gửi tin nhắn cho một thành viên đội An ninh quốc gia, bảo anh ta chú ý đến nam sinh đầu nhím ở cổng trường kia.
Đội viên vừa nhìn thấy, làm động tác “đã nhận được” với Kim Húc ở trong xe, khi đi ngang qua nam sinh đầu nhím ở ngoài cổng thì dừng lại, giả làm cảnh sát có thể hỏi bất cứ chuyện gì:
– Em trai là học sinh trường này nhỉ? Anh muốn hỏi em vài câu.
Nam sinh nhìn nhìn cảnh sát, có vẻ không hề muốn, nói:
– Chú hỏi gì ạ?
Một người khác đi cùng đội viên An ninh quốc gia là cảnh sát của tổng đội điều tra hình sự, được Cổ Phi phái tới làm phó thủ cho Kim Húc, còn là người quen – nữ cảnh sát Chu Ngọc trước đó từng là cộng sự với Kim Húc.
Cô trở lại một mình đi lên xe cảnh sát ngồi ở ghế phụ, hỏi Kim Húc:
– Nam sinh kia có chuyện gì vậy anh? Có gì không đúng ạ?
– Sợ cảnh sát, chắc là không làm chuyện tốt. – Kim Húc trong lúc nói chuyện còn nghiêng đầu nhìn đôi nam nữ kia, cửa xe bị dán miếng dán kính, bên ngoài không nhìn thấy bên trong.
Nhưng hai người kia nhìn thấy Chu Ngọc cùng hai viên cảnh sát khác đi ra từ trường học, trao đổi ánh mắt cho nhau rồi quay người rời đi.
Chu Ngọc từ kính chiếu hậu cũng nhìn thấy hai người này, cảnh giác nói:
– Đó là đồng phạm của Thường A Cương ạ? Liệu có phải tuyến trên dưới của anh ta không?
Kim Húc nói:
– Giống lắm.
– Có cần thông báo cho đồng nghiệp theo dõi không ạ? – Chu Ngọc đề nghị.
– Không cần, – Kim Húc lại nhìn chỗ xa hơn, nói: – Việc này đã có người khác làm, chúng ta không cần lo lắng.
Chu Ngọc hiểu điều này nghĩa là gì, cũng không chú ý tới đôi nam nữ kia nữa, thấy đồng nghiệp đội An ninh quốc gia còn đang hỏi chuyện nam sinh đầu nhím, cô liền báo cáo kết quả hỏi thăm được ở trong trường học với Kim Húc:
– Bọn em tìm gặp chủ nhiệm lớp của con trai Thường Á Cương, tình huống mà giáo viên mô tả cũng tương tự như những gì con trai Thường Á Cương kể. Thường Á Cương tới gặp con trai bình thường không có thời gian cố định, đều đến thăm một cách ngẫu hứng, giống như là đến cổng trường mới gọi điện thoại.
Nói cách khác, người chết đến thăm con trai cũng không phải hành vi có quy luật, rất khó bị biết trước được.
Tuy nhiên, từ vụ án phát sinh cho thấy, toàn bộ quá trình ra tay của hung thủ có thể dùng từ “trơn tru” và “thành thạo” để hình dung, ra tay dứt khoát gọn ghẽ, thoát khỏi hiện trường cũng rất nhanh gọn, tính đến hiện tại cảnh sát không tìm thấy bất cứ một manh mối có tính phương hướng nào cả.
Vậy thì chỉ tồn tại hai loại khả năng: Một là đây là tội phạm đã có kế hoạch rất tỉ mỉ, hai là hung thủ chính là chuyên gia về lĩnh vực này.
Kết hợp cách nói của người nhà và giáo viên, tối hôm qua người chết xuất hiện ở trường là không thể biết trước, hơn nữa bối cảnh thân phận của người chết đặc biệt, khả năng thứ hai cao hơn, rất có khả năng hung thủ là một sát thủ chuyên nghiệp phong phú, dù kém đến đâu cũng phải có tiền án là đã từng giết người.
Người chết Thường Á Cương làm việc trong một doanh nghiệp công nghiệp hàng không và quân sự, nên xí nghiệp mấy năm gần đây thường xuyên bị rò rỉ bí mật, đã có thể xác định Thường Á Cương đã được một thế lực bất minh nào đó phát triển thành “nhân viên đặc biệt” và tham gia vào các hoạt động phi pháp của rò rỉ và bán bí mật cấp nhà nước. Cũng vì nguyên nhân này mà bộ phận An ninh quốc gia mới tham gia vào điều tra, phân đội của Kim Húc phụ trách tuyến Thường Á Cương, vừa mới tiếp nhận thì người này đã chết.
Đây cũng là nghi ngờ đầu tiên của Kim Húc sau vụ việc ngày hôm qua: Liệu Thường Á Cương có phải đã bị tổ chức của anh ta áp dụng phương thức giết người diệt khẩu không?
– Nếu thật sự như vậy, điều tra cũng rất khó. – Chu Ngọc lo lắng nói, – Em chỉ sợ…
Cô không nói ra sự lo lắng của mình, An ninh quốc gia vừa mới tham gia một cái, tổ chức này dám ở nơi công cộng giết người, mức độ hung hãn ngang ngược đó thật sự khiến người ta căm phẫn, càng khiến người ta hoảng sợ, là bọn chúng từ con đường nào mà biết Thường Á Cương bại lộ? Chỉ vừa nghĩ thế thôi đã thấy khủng hoảng, lẽ nào nội bộ An ninh quốc gia thậm chí cảnh sát đã bị xâm nhập?
– Sẽ không đâu. – Kim Húc phủ quyết quy đoán này ngay, nói, – Ngoại trừ Thường Á Cương, các tuyến khác đều vẫn như cũ, gió êm sóng lặng, nếu nội bộ chúng ta xảy ra vấn đề thì sẽ không như vậy đâu.
Bản thân Thường Á Cương không có tố chất đặc biệt của một “nhân sự đặc biệt”, chắc chắn không phải thành phần cấp cao bên trong tổ chức, mà chỉ bởi vì chức vụ của anh ta thuận tiện đánh cắp bí mật công nghiệp quân sự nên đối phương mới dùng thù lao cao và lợi ích nhiều làm mồi nhử để anh ta gia nhập.
Chu Ngọc suy nghĩ một chút thấy hợp lý, đổi cách nghĩ khác nói:
– Liệu có phải như này không, thực ra bọn chúng không phát hiện Thường Á Cương đã bại lộ, mà là Thường Á Cương đã phạm phải sai lầm mà bọn chúng không thể bỏ qua được, ví dụ như… Thường Á Cương không phục vụ bọn chúng nữa, muốn rời khỏi, hoặc là muốn tăng giá, bởi vậy khiến họ tức giận, mới dẫn đến đã không làm thì thôi, mà đã làm phải làm đến cùng, giết Thường Á Cương?
Năm ngoái, sau vụ tai nạn ô tô của nhân vật đạo đức mẫu mực, Chu Ngọc đã liên tiếp tham gia thêm mấy vụ án khác, trưởng thành lên rất nhiều, ngày hôm nay thể hiện rất nhiều, khiến cho Kim Húc phải nhìn bằng con mắt khác.
– Em đã dám suy luận nhiều hơn so với trước rồi đấy. – Kim Húc khen ngợi, – Nửa năm không gặp, tiến bộ rất lớn. Còn lợi hại hơn chỉ đạo Cổ của em.
– Anh đừng để chỉ đạo Cổ nghe thấy ạ. – Chu Ngọc trêu, lại quan sát biểu cảm của Kim Húc, nói, – Kim đội, tâm trạng của anh có vẻ tốt lên nhiều phải không ạ? Ban ngày cả người anh áp suất thấp, làm em ngoài vụ án ra cũng không dám nói nhiều với anh nữa.
Kim Húc tùy ý nói:
– Thế em muốn nói với anh cái gì?
Chu Ngọc cười hì hì:
– Chính là…muốn hỏi thăm chủ nhiệm Thượng đó, anh ấy khỏe không ạ? Khi nào thì anh ấy lại đến Tây Bắc chúng ta vậy?
Kim Húc không trả lời ngay, nhưng trên mặt lại bất giác nở nụ cười.
– Lần trước gấp quá em còn chưa kịp thêm WeChat với anh ấy nữa. – Chu Ngọc nói, – Nếu không anh hỏi anh ấy xem có tiện đẩy WeChat cho em được không? …Mà hình như em cũng chưa thêm WeChat của anh nữa đó.
Kim Húc không nói gì đưa di động qua để Chu Ngọc quét mã QR WeChat thêm bạn với mình.
Chu Ngọc cười toe, thêm xong, nói tiếp:
– Có rảnh anh hỏi chủ nhiệm Thượng tiện thì thêm em nhé. Em bảo đảm không quấy rầy anh ấy, em chỉ muốn là một fangirl âm thầm like cho anh ấy mà thôi.
Kim Húc nói:
– Vòng tròn bạn bè của em ấy là những đoạn trích từ CCTV News và Global Times, anh chả bao giờ like cả.
Chu Ngọc nắm giữ mật khẩu làm thế nào để Kim đội mở máy hát, nói:
– Gì ạ? Anh ấy không đăng ảnh ạ? Nghe nói anh ấy nuôi chó, thế mà cũng không khoe chó ạ?
– Không chụp, không đăng. – Kim Húc nói, – Lãnh đạo có gánh nặng hình tượng, lúc nào cũng phải tỏ vẻ nghiêm trang.
Bên này Thượng Dương nhận được danh thiếp mà Kim Húc chuyển tiếp cho mình, cũng nói với anh đó là Chu Ngọc.
Ấn tượng của anh với Chu Ngọc rất tốt, không chút nghĩ ngợi đã mở ra thêm bạn tốt, gửi một câu chào hỏi với cô:
– Chào đồng chí cảnh sát Tiểu Chu.
Lại biết được Chu Ngọc đang làm việc cùng với Kim Húc, nội dung công việc không tiện hỏi, nên chỉ nói câu động viên với cả hai.
– Vất vả cho các đồng chí rồi.
– Chờ tin tức đại thắng của các anh.
– …Đúng thật nhỉ. – Chu Ngọc tán đồng với đánh giá của đội trưởng Kim với lãnh đạo, nói, – Quá nghiêm túc đi.
Kim Húc tỏ vẻ bất lực, nhưng mà bên môi và ánh mắt đều lộ rõ ý cười.
Cửa xe mở ra, thành viên đội An ninh quốc gia trở lại ngồi ở vị trí lái, Kim Húc và Chu Ngọc nhìn ra ngoài xe, nam sinh đầu nhím kia đang cùng hai tùy tùng của mình còn đứng ở cổng trường, thì thầm trò chuyện với nhau, đầu nhím mặt buồn bực, nhìn nhìn về hướng xe cảnh sát rồi mang tùy tùng rời đi.
– Mấy đứa kia là thế nào vậy? – Chu Ngọc hỏi.
– Là học sinh lớp 11 của trường, một tên nhóc lưu manh. – Đội viên nói, – Dám chơi trò mánh lới với tôi. Tôi hỏi nó có biết Thường Phong con trai của người chết không, ban đầu thì nó vòng vo nói không biết, về sau thừa nhận có qua lại với Thường Phong, còn từng đánh nhau.
Chu Ngọc nói:
– Chỉ thế thôi à? Thế tại sao nó nhìn thấy xe cảnh sát lại khẩn trương?
Biểu cảm của đội viên một lời khó nói hết, nói:
– Mấy ngày hôm trước nó với Thường Phong có tranh chấp ẩu đả ở trong trường, chửi nhau vài câu, nó ở trước mặt mọi người nói muốn giết cả nhà Thường Phong. Hiện tại nghe nói bố của Thường Phong đã chết rồi, nó sợ cảnh sát nghi ngờ nó.
Chu Ngọc cạn lời, không biết nên đánh giá cậu bạn nhỏ này như thế nào, chưa kể việc giết người khó khăn đến mức nào, việc cảnh sát bắt giữ nghi phạm cũng không phải là trò trẻ con, một nam sinh mười sáu mười bảy tuổi không chịu khó học hành chăm chỉ, ham gia nhập xã hội thích xem những bộ phim tội phạm phi thực tế, dẫn tới nảy sinh ảo tưởng thoát ly hiện thực.
Kim Húc lại hỏi đội viên:
– Ngày hôm qua lúc vụ án xảy ra, học sinh này ở đâu?
– Nó nói là đi ăn bibimbap với các bạn cùng lớp ở phố ăn vặt gần đó. – Đội viên nói, – Chính là hai nam sinh đi cùng nó kia kìa.
Kim Húc nói với Chu Ngọc:
– Em gọi cho đồng nghiệp đang điều tra những nơi phụ cận đến kiểm tra cửa hàng bibimbap trên phố ăn vặt để xem những gì cậu ta nói là thật hay không.
Chu Ngọc đáp lời, lập tức gọi điện cho đồng nghiệp nói rõ công việc.
Kim Húc lại hỏi đội viên:
– Các anh gặp chủ nhiệm của Thường Phong hỏi về biểu hiện của Thường Phong chưa? Cậu ta ở trường có thường xuyên gây chuyện không? Tại sao lại đánh nhau với đám học sinh lưu manh kia?
Ban ngày bọn họ đã đến nhà và gặp người nhà của Thường Á Cương, Thường Á Cương đột nhiên bị ngộ hại, vợ và người già trong nhà đều bị đả kích rất lớn, dường như mọi việc trong nhà và ngoài nhà đều do Thường Phong mười sáu tuổi lo liệu, cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng lại rất biết điều hiểu chuyện, tinh thần trách nhiệm vượt xa tuổi tác của mình.
– Không thích gây chuyện. – Đội viên nói, – Chủ nhiệm lớp cũng nói Thường Phong là học sinh ngoan, rất được các bạn yêu quý, thầy cô giáo và bạn bè đều quý mến cậu bạn tỏa nắng này. Học sinh ở độ tuổi này đánh nhau là chuyện khá phổ biến, đây là trường nghề, không khí rất khác các trường cấp ba khác.
Lúc hai người đang nói chuyện, Chu Ngọc đã gọi xong điện thoại, mới đưa ra nghi vấn:
– Kim đội, anh sẽ không nghi ngờ cậu học sinh đó chứ ạ?
Một học sinh mười sáu mười bảy tuổi lưu manh bất kể trông giống dạng côn đồ như thế nào thì đều không thể thực hiện được một vụ giết người đòi hỏi phải lên kế hoạch cẩn thận hoặc kỹ năng siêu phàm như kia được.
Kim Húc cũng không phải nghi ngờ cậu ta là hung thủ, thật sự cũng không giống, hắn chỉ cho rằng:
– Anh cho rằng cậu nhóc đang nói dối, cậu ta ít nhiều cũng có chút quan hệ đến vụ án này. Cứ điều tra tình hình rồi nói sau.
Ba người rời khỏi trường trung học dạy nghề, đi đến đội điều tra hình sự tại văn phòng cục, các đồng nghiệp bên này đang theo dõi cả một ngày một đêm, khi vụ án xảy ra hiện trường rất hỗn loạn, rất đông người, Thường Á Cương bị đâm một dao và ngã xuống, phía sau có người vây quanh, có bốn người có cơ hội và có khả năng ra tay. Sau khi anh ta ngã xuống đất, những người quanh đó đều hỗn loạn bỏ chạy, bốn người này cũng chạy về các hướng khác nhau, trước mắt đã tìm được hai người trong đó, và hai người này đã được loại trừ là thủ phạm, chỉ trùng hợp chen chúc ngay phía sau Thường Á Cương mà thôi.
Nhưng còn hai người còn lại chỉ thông qua camera giám sát không xác định được danh tính, một là bởi vì đều mang khẩu trang, hai là bởi vì hình thể của hai người này đều không có đặc điểm rõ ràng, vô cùng phổ thông, điểm cuối cùng càng khó khăn hơn, hai người bỏ chạy, đồng thời còn tiến vào góc chết của camera giám sát, giống như giọt nước bốc hơi, một nhóm cảnh sát lục soát nội dung giám sát nhưng vẫn không tìm ra hai người đã đi đâu.
– Tại sao lại có góc chết của camera được? – Chu Ngọc khó hiểu, – Đó là trường học, bên cạnh là khu phố xá sầm uất, không hề hẻo lánh gì cả.
Đồng nghiệp văn phòng thành phố cũng bất lực:
– Camera bị phá hủy, chúng tôi đã điều tra rồi, là học sinh trèo tường trốn học sợ bị giáo viên và bảo vệ phát hiện mà đã làm hỏng camera. Hơn nữa còn không phải do một học sinh làm mà có rất nhiều học sinh. Nhưng có thể khẳng định một điểm, họ không phải là để giết người, mà chỉ để tiện cho trốn học mà thôi.
Kim Húc không hề thấy ngạc nhiên, nói:
– Trong hai người chưa tìm ra này, ít nhất một người trong số họ là hung thủ thực sự, còn phải khiến các đồng chí vất vả tiếp tục xem lại camera giám sát thêm nhiều lần nữa, có phương tiện kỹ thuật gì thì lấy ra dùng hết, tôi không tin ban ngày ban mặt có người có thể biến mất không có dấu vết gì cả.
Chẳng qua là rất có thể hung thủ đã ẩn nấp hành tung ở góc chết của camera, điều này càng minh chứng cho tính chuyên nghiệp của kẻ này trong việc phạm tội và sự kỹ lưỡng trong kế hoạch giết người của hắn.
Về phía văn phòng thành phố cũng không rõ bối cảnh và nội tình của vụ án này, chỉ coi đây là vụ án hình sự giết người mà tiến hành điều tra, một đồng nghiệp cảnh sát hình sự nảy ra một ý tưởng:
– Xem cách thức giết người này, một dao chết người, chạy trốn cũng rất quen thuộc, người thường rất khó làm được đúng không? Có thể là người chết đã đắc tội với ai đó, và người đó đã thuê sát thủ giết người?
Kim Húc không trả lời thẳng mà nói:
– Các anh đã điều tra ra được người nào có thể thuê sát thủ giết người không?
Cảnh sát hình sự nói:
– Thật ra có một người, là em vợ của Thường Á Cương.
Hướng điều tra vụ án do Kim Húc dẫn đội nhỏ của mình có khuynh hướng thiên về tổ chức sau lưng Thường Á Cương, bất đồng với phương hướng điều tra của đội điều tra hình sự văn phòng thành phố, manh mối tra được dĩ nhiên là cũng khác nhau.
– Cậu em vợ với anh ta có mâu thuẫn gì vậy? – Kim Húc nhíu mày hỏi.
– Là thù hận gì mà đến mức phải giết người? – Đội viên đội An ninh quốc gia cũng hỏi.
Nếu hung thủ thực sự không liên quan gì đến tổ chức đó, thì đây chỉ là một vụ án giết người thông thường, không liên quan gì đến việc rò rỉ bí mật, đối với phía An ninh quốc gia ngược lại là chuyện “tốt”, ít nhất có thể chứng thực đội trưởng Kim và đội viên của hắn không hề phạm sai lầm thất trách trong rút dây động rừng.
Nhưng vẻ mặt của Kim Húc không có ý như vậy, hắn còn chưa hề nghĩ đến vấn đề gách trách nhiệm hay không, chỉ ngạc nhiên về manh mối mà văn phòng thành phố điều tra ra được này. Ban ngày Thường Á Cương ở nhà, anh ta và vợ, bố mẹ anh ta, con trai Thường Phong đều từng nói, nhưng không một ai trong đó nói tới giữa Thường Á Cương và cậu em vợ có mâu thuẫn gì cả, thậm chí cũng không người nào nhắc tới cậu em vợ này. Người vợ cũng không hề nhắc đến em trai trước mặt cảnh sát. Nói đi nói lại, Thường Phong là một đứa trẻ, không biết rõ cũng hợp lý, nhưng nếu Thường Á Cương cùng cậu em vợ có mâu thuẫn nghiêm trọng, không lý nào bố mẹ cậu không nói gì.
Đồng nghiệp văn phòng thành phố giới thiệu về manh mối họ nắm giữ, nói:
– Vợ của Thường Á Cương là một người luôn ủng hộ và luôn lấy tiền hỗ trợ em trai mình. Thường Á Cương rất không hài lòng về việc này, nhưng mà thu nhập của vợ anh ta cũng không tệ, điều kiện kinh tế của gia đình cũng tương đối tốt, mỗi lần vợ chu cấp cho cậu em vợ năm nghìn một vạn, cũng không quá nhiều, anh ta vẫn luôn mắt nhắm mắt mở coi như không biết. Nhưng lần này chúng tôi biết được, là cậu em vợ muốn sau xuân mua hàng hóa, cậu ta bán gạch men sứ, ngành sản xuất năm nay tình hình không tốt, vốn quay vòng của cậu ta cũng không tốt nên muốn vay tiền chị gái. Vợ của Thường Á Cương lén lút cho em trai vay hai mươi vạn, bị Thường Á Cương biết được, lần này anh ta không nhẫn nhịn được nữa, tìm đến cửa hàng bán lẻ của cậu em vợ, ngay mặt yêu cầu cậu em vợ viết giấy nợ hai mươi vạn. Việc này có một số nhân viên trong cửa hàng bán lẻ đều nhìn thấy, gây lộn rất gay gắt.
Ba người Kim Húc: – …
Các đồng nghiệp trong văn phòng thành phố không biết, bọn họ lại biết, phần lớn thu nhập của Thường Á Cương đến từ việc bán bí mật nhà nước, nói cách khác, anh ta phải trả giá bằng mạng sống của mình, bị cậu em vợ “tiêu xài” như vậy, tâm tình thế nào có thể nghĩ, bắt cậu em vợ viết giấy nợ cũng không có gì đáng trách.
– Ơn lon gạo, thù đấu gạo. – Chu Ngọc nói, – Đây chính là động cơ giết người thường thấy.
Kim Húc suy nghĩ một lát, nói:
– Nếu cậu em vợ thuê sát thủ giết người, sát thủ này quá có tố chất nguyên nghiệp đi, giá cũng sẽ không hề rẻ, cậu em vợ này có lịch sử rút tiền hoặc chuyển khoản lớn nào gần đây không?
Đồng nghiệp văn phòng thành phố nói:
– Không tra được…Người này là tự kinh doanh, sổ sách lộn xộn, bản thân anh ta là kế toán kiêm nhân viên thu ngân, không phân biệt tài khoản công và tài khoản riêng, anh ta đã chi tiêu rất lớn, dù là đặt hàng hay mua hàng. Chúng ta còn phải kiểm tra lại.
Lúc này Chu Ngọc đi nghe điện thoại, sau đó quay lại vội vàng nói với Kim Húc:
– Kim đội, bị anh nói trúng rồi, nhóc con đầu nhím kia đúng là nói dối. Cậu ta cùng hai tùy tùng đi ăn bibimbap, theo camera giám sát của quán đó, họ đã ăn bibimbap trước khi gây án nửa tiếng. Nếu tính theo khoảng cách và thời gian xảy ra vụ án thì có lẽ cậu ta đã có mặt tại hiện trường vụ án.
Đội viên đội An ninh quốc gia giật mình:
– Không phải cậu nhóc này làm chứ?
– Không giống, một dao mất mạng cần có kỹ thuật. – Kim Húc nói, – Cậu ta không làm được. Không chừng cậu ta đã nhìn thấy gì đó, tìm cậu ta để tiếp tục hỏi.
Chu Ngọc xung phong nhận việc:
– Để em đi cho.
Đồng nghiệp văn phòng thành phố cũng hỏi:
– Thế có tiếp tục đi thẩm vấn cậu em vợ kia không? Hay là tìm manh mối tiếp?
– Đi thẩm vấn đi. – Kim Húc nhanh chóng đưa ra quyết định, nói, – Một người đàn ông phải dựa vào chị gái, ý chí sẽ không kiên định, nếu thật sự là anh ta thuê người giết anh rể, vậy thì không khó thẩm vấn.
Mọi người chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm bận rộn với nhiệm vụ riêng của mình, nhưng đều đoàn kết vì một mục tiêu chung.
Chu Ngọc đến trường trung cấp nghề gặp cậu học sinh đầu nhím kia, cậu nhóc thừa nhận mình đã nói dối, quả thực có mặt tại hiện trường, nhưng cậu ta nói mình không nhìn thấy gì cả, sở dĩ không dám nói thật với cảnh sát bởi vì vẫn sợ cảnh sát nghi ngờ mình có quan hệ đến vụ án giết người.
Bên phía văn phòng thành phố đi gặp cậu em vợ của Thường Á Cương, khi thẩm vấn ngạc nhiên phát hiện cậu em vợ này lại ban ngày ban mặt hiên ngang lái xe rời khỏi bản địa, cảnh sát lập tức thông qua định vị của di động và chiếc xe, ngay lúc sắp đi qua trạm thu phí cao tốc trực thuộc tỉnh thì chặn xe này lại, được cảnh sát giao thông ngay trong đêm đưa về để chịu thẩm vấn.
Kim Húc chờ tin tức khắp nơi, buổi tối không trở về mà ở tại văn phòng thành phố, xem video giám sát từ thời điểm xảy ra sự việc, yêu cầu bộ phận kỹ thuật phóng to những hình ảnh chính và xử lý chúng ở độ phân giải cao, giống như một Bên A vô cùng độc ác, tàn nhẫn và không nói lý.
Rạng sáng, cậu em vợ của Thường Á Cưng bị áp giải trở lại, vừa mới bị ấn vào ghế dựa trong phòng thẩm vấn, người này đã giơ cao tay lên, nước mắt nước mũi giàn giụa:
– Tôi xin khai, tôi xin khai hết. Xin đồng chí cảnh sát khoan hồng cho tôi.
Theo lời kể của chính anh ta, là anh ta đã thuê người đi giết người, hung thủ là do bạn bè giới thiệu cho mình, là một tay “đại ca” lăn lộn phố phường, từng ngồi tù, giá thuê là 30 vạn, trước đó anh ta đã trả cho đối phương mười vạn khối tiền đặt cọc, làm xong thì trả nốt hai mươi vạn.
Cậu em vợ này vừa khai vừa khóc, nói hôm đó uống rượu quá nhiều, lại bị bạn bè ồn ào, nhất thời sĩ diện nổi lên mới thanh toán tiền đặt cọc, ai ngờ đâu “đại ca” kia lại thật sự giết người.
Kim Húc và mọi người: – …
Bởi vậy, vụ án này không hề có liên quan gì đến nội dung mà An ninh quốc gia phụ trách, việc điều tra tiếp theo nên chuyển giao lại cho đội điều tra hình sự tiếp tục.
Hửng sáng, mọi người bận rộn cả đêm tạm thời trở về nghỉ ngơi, Chu Ngọc cọ xe Kim Húc đi về đơn vị, ban ngày cô còn phải bận việc, không thể về nhà được.
– Cảm ơn các đồng chí, không ngờ là tôi lại có cơ hội lập công. – Chu Ngọc lập tức trở thành chỉ huy cao nhất trong vụ án này, không khỏi nói đùa, – Nếu chỉ đạo Cổ mà nghe nói đơn giản đã phá được vụ án như thế, chắc là hâm mộ đến mức nằm trong chăn mà khóc mất.
Đội viên An ninh quốc gia cười rộ lên, Kim Húc lại mang dáng vẻ suy tư.
Chu Ngọc hỏi:
– Anh sao vậy ạ?
– Không có gì. – Kim Húc mơ hồ cảm thấy việc này còn chưa xong đơn giản như vậy, tuy nhiên hắn không nói gì, không có căn cứ thực tế, cũng không muốn dội nước lạnh vào đồng đội.
Hơn nữa hiện tại hắn rất muốn trở về tranh thủ ngủ một giấc rồi dậy làm vệ sinh cá nhân, cạo râu, thay bộ quần áo đẹp…Ai muốn phá vụ án đi mà phá, ai muốn lập công đi mà lập công, hắn chỉ muốn có một cuối tuần vui vẻ hạnh phúc thôi.
Hết chương 72