Ngô Qua đứng trên một chiếc thuyền con ở xa xa nhìn về phía chiếc kim luân cao ngút tận mây của Báo Ân tự, mắt nhìn ánh đèn rực rỡ, tai nghe tiếng đàn sáo trên sông, bất giác thở dài một tiếng. Đã có ba, bốn năm rồi chàng chưa từng trở lại Nam Kinh. Trước kia, mỗi lần đến đây, chàng đều có thông lệ là đến thắp hương tại Báo Ân tự, ngắm đèn trên sông Tần Hoài, và chiêm ngưỡng tòa cổ thành nổi tiếng hùng vĩ tráng lệ suốt hàng ngàn năm nay. Quê hương của chàng chỉ là một nơi bần cùng và yên tĩnh, không hề có cảnh đêm náo nhiệt và những lá cờ tung bay trong gió như ở đây. Tuy nhiên, chuyến này đến đây, chàng không có thời gian để thưởng ngoạn.
Trong mọi thời đại, anh hùng luôn luôn được ca tụng, luôn luôn truyền lại cho đời sau những câu chuyện truyền kỳ đầy bi tráng. Có loại anh hùng khí đoản, sau một thời gian dài lăn lộn trong giang hồ, sóng gió đã dìm đi chí khí của họ, biến họ thành những con người chỉ biết truy cầu danh lợi. Nhưng trong thiên hạ cũng có loại anh hùng suốt đời chỉ biết cống hiến cho chữ nghĩa, vì ân tình mà hy sinh, vì bằng hữu mà quên mình. Những người này mới đúng là những vị anh hùng chân chính. Chúng tôi xin mời quý độc giả thưởng thức trở lại những bộ truyện oai hùng bi tráng của dòng võ hiệp mà từ lâu đã bị lãng quên........bắt đầu từ bộ Kim Lăng Tàn Mộng này.