Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Vu Uyên ngậm hai hớp rượu, mớm vào miệng Lâm Nha. Lâm Nha mơ mơ hồ hồ, vốn tửu lượng không tệ, lúc này lại hơi chếnh choáng.

———————— Ta chỉ là dải phân cách bé xinh ————————

Người đi đường bị đuổi đi, ở xa xa nhìn tới, đoán rằng vương công quý tộc nào đó trong thành nhàn hạ dạo phố, nhưng không ai nghĩ đến Thẩm thái phó thanh khiết cao thượng ban ngày ban mặt đè nam nhân đang mang thai ba tháng, làm chuyện tình sắc.



Lâm Nha từ trong hồi ức hoàn hồn, đối mặt với lời mời của Thẩm Vu Uyên đang ôm đại nhi* chơi đùa, nghiêm khắc cự tuyệt: “Ngươi đi với nó đi, ta đi chơi với Trường Ninh. Nàng cũng muốn đi Thanh Khê với Nguyên Mục, nghe nói Thanh Khê có nghi thức tế lễ phất hễ*, vô cùng náo nhiệt.”

(Đại nhi: con trai trưởng)

(Phất hễ: là hoạt động mọi người kết bạn đến bờ sông tắm rửa)

Lễ Thượng Tị* ngày ba tháng ba, nghi thức tế lễ phất hễ khúc thủy lưu hương*. Nam nữ đến tuổi, tất cả vương hầu đại phu*, quý phu nhân cùng con cháu thế gia sẽ tới tham dự. Ở hạ lưu Thanh Khê có mười dặm rừng đào, trong rừng có chùa, bình thường đã rất náo nhiệt, đến ngày ba tháng ba càng náo nhiệt hơn. Lâm Nha rất thích náo nhiệt, đã sớm muốn đi coi, chẳng qua là Thẩm Vu Uyên luôn theo bên cạnh y, rất bất lợi cho kế hoạch chạy trốn của y.

(Lễ Thượng Tị: tục xưng là tam nguyệt tam (ba tháng ba), là ngày lễ truyền thống của dân gian Trung Quốc, là ngày lễ quan trọng nhất trong hoạt động ‘Phất trừ bạn dục’ ở cổ đại. Mọi người kết bạn đến bờ sông tắm rửa, được xưng là phất hễ. Sau này được bổ sung thêm tế tự yến ẩm (cúng tế yến tiệc), khúc thủy lưu hương..)

(Khúc thủy lưu hương: là một trò chơi trong ngày cử hành nghi thức phất hễ tháng ba âm lịch. Mọi người ngồi hai bên bờ sông, trên thượng lưu để một chén rượu, chén rượu sẽ xuôi dòng trôi xuống, đến trước mặt ai thì người đó uống)

(Đại phu: chức quan to thời xưa)

Lễ Thượng Tị hàng năm cũng chính là yến tiệc chúc mừng tiến sĩ tân khoa. Đương nhiên Thẩm Vu Uyên sẽ tham dự, năm ngoái đã đi một lần. Khi đó Lâm Nha đang mang thai, bởi vậy chỉ ở trên thuyền du ngoạn Thanh Khê. Kết quả là bị Thẩm Vu Uyên từ yến tiệc trở về đè trên thuyền làm chuyện dâm mỹ giữa ban ngày. Năm nay Thẩm Vu Uyên tham dự, chuyện thứ nhất là chính thức mang Lâm Nha ra ngoài, thứ hai là khoe khoang nhi tử.

Miệng hắn nói là để nhi tử đi tẩy trừ bệnh tật ô uế, tiện thể tắm rửa trong thi từ ca phú của các đại gia, kỳ thật Lâm Nha đã sớm nhìn ra hắn chỉ muốn khoe khoang nhi tử. Lâm Nha lầm bầm hai tiếng, không muốn đồng hành với Thẩm Vu Uyên. Từ sau khi sinh hạ tiểu hài tử, hắn đã bị nhốt trong phủ một tháng, lúc được phép xuống giường vẫn không thể ra gió, phòng bị cảm lạnh. Y đã sớm bị nghẹn chết, thừa dịp lễ Thượng Tị người người du ngoạn, y không muốn đi chung với Thẩm Vu Uyên.

Thẩm Vu Uyên sửa sang lại cổ áo của nhi tử mập mạp, lau khô bàn tay vừa bé vừa trắng trắng mềm mềm rồi bảo Lâm Nha đưa tay tới để hắn lau khô luôn. Lâm Nha lẩm bẩm: “Tay ta không bẩn.”

Thẩm Vu Uyên: “Trường Ninh đi cùng Nguyên Mục, ngươi đi theo làm gì.”

Lâm Nha: “Ta giả trang thành hạ nhân trà trộn vào là được.”

Thẩm Vu Uyên không để ý tới mấy lời thừa thãi của y: “Đi thay y phục.”

Lâm Nha đảo mắt: “Đi thì đi.” Nói xong y đi thay y phục, một bộ trường y tung bay, trường thân hạc lập*, phong thái duyên dáng, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất hào hiệp. Tóc dài không buộc, xõa sau vai, càng cảm thấy hào hiệp không kiềm chế được.

(Trường thân hạc lập: ý chỉ hình dáng nam tử cao gầy như dáng đứng của hạc)

Y đứng tại chỗ xoay một vòng, hỏi Thẩm Vu Uyên: “Như thế nào?”

Thẩm Vu Uyên: “Sáng sủa như nhật nguyệt trong tim, như kim như tích, như khuê như bích.” Hắn tán thưởng từ trong tâm, nhưng Lâm Nha trước giờ luôn tự tin nghe hắn khen đến luống cuống đỏ mặt, thẹn thùng xấu hổ. Thẩm Vu Uyên cười nhạt, vẫy y đến bên cạnh mình: “Ta vấn tóc đội quan* cho ngươi.”

(Quan)

chapter content



Lâm Nha chưa bao giờ mang quan, y lắc đầu: “Không muốn mang, phiền phức.”

“Hôm nay mang đi.” Thẩm Vu Uyên lấy lược gỗ chải tóc cho Lâm Nha: “Sinh thần hai mươi tuổi của ngươi đã qua hơn một tháng, không kịp làm nghi thức lễ quan*. Đúng lúc hôm nay là lễ Thượng Tị, ta mang quan cho ngươi trước, chờ tẩy trừ ô uế xong, chúng ta về từ đường hành lễ.”

(Lễ quan: là một loại lễ của Trung Hoa, lễ thành niên của phái nam tộc Hán Trung Quốc cổ đại)

Lâm Nha ngoan ngoãn ngồi, nghe vậy hiểu ra: “Ta nghe nói nam tử hai mươi nhược quán phải tiến hành lễ quan, phải chọn ngày tốt, lễ đội mũ mời khách, còn phải chuẩn bị bái tế thiên địa, tổ tiên. Phụ huynh ở bên, do tân khách đức cao vọng trọng làm lễ đội mũ ba lần. Chẳng qua là ta không phụ mẫu không huynh đệ, cũng không thể chọn tân khách đức cao vọng trọng làm lễ đội mũ thay ta, ta chưa từng nghĩ tới những chuyện này.”

Y lẩm bẩm, gương mặt hơi gượng gạo, một lát sau lại nói: “Thật ra ngay cả sinh thần ta cũng không biết…. Thông thường những chuyện này cần phải nhớ sinh thần, hoặc là cần thân nhân, ta cũng không nhớ mấy ngày lễ ngày hội.”

“Sau này ngươi phải nhớ kỹ, không được lười biếng.” Thẩm Vu Uyên cầm quan đội lên, dùng một cây trâm cố định. Hắn ôm Lâm Nha từ phía sau, hôn má hôn môi không chứa tạp niệm, thận trọng như phụ huynh: “Ngươi có chúng ta, sau này còn có thể có hài tử… Ngươi cũng phải nhớ kỹ tất cả ngày lễ.”

Thân là phụ, thân là thê, có gia đình cùng thân nhân, từ nay về sau cần phải gánh vác trách nhiệm này. Ngày lễ chỉ là hình thức, quan trọng là… Trong ngày lễ người nhà gặp nhau.

Lần đầu tiên Lâm Nha ý thức được phần trách nhiệm này, cảm thấy mới lạ đồng thời hơi sợ hãi, lại có chút hưng phấn. Giống như chú chim mới ra đời, nơm nớp lo sợ muốn bước khỏi ổ nhìn trời đất bao la nhưng lại sợ nguy hiểm vô tri cùng biến động.

“Ta được không?” Y lắp bắp nhìn Thẩm Vu Uyên.

Thẩm Vu Uyên nắm tay Lâm Nha, ống tay áo màu đen rộng thùng thình rũ xuống, đường viền ám văn rạng rỡ sinh huy, cùng Lâm Nha chồng chéo lên nhau, trong thoáng chốc phát hiện đồ án này mới là hoàn chỉnh. Thẩm Vu Uyên mỉm cười, sau đó ôm lấy nhi tử mập mạp đang chơi vui sướng đi ra ngoài: “Có ta ở đây, bên ngươi.”

Mặc kệ được hay không đều không cần lo lắng. Hắn sẽ luôn ở bên Lâm Nha, có thể làm phụ huynh của Lâm Nha, cũng có thể làm phu của Lâm Nha. Hắn sẽ không buông tay Lâm Nha, sẽ không nâng niu, càng không ôm không cõng, chỉ khi y không nhúc nhích sẽ kéo một cái. Nếu mệt, hắn sẽ dừng lại nghỉ ngơi cùng y. Lâm Nha không có nhà cũng không có phụ mẫu huynh đệ thân nhân, trời sinh tính không câu nệ, không có quan niệm thiện ác liêm sỉ, không như bình thường gánh vác trách nhiệm, lúc nào cũng có thể đi.

Trời cao biển rộng, bốn bể là nhà.

Thẩm Vu Uyên trói chặt Lâm Nha, mượn cớ nâng đỡ dìu dắt cột Lâm Nha ngây thơ vào người hắn. Chờ ngày nào đó y tỉnh táo lại, e rằng đã sớm quen thư thái an nhàn, không nỡ vứt bỏ thân nhân thủy nhũ giao dung*.

(Thủy nhũ giao dung: nước và sữa tươi hòa quyện, ý chỉ quan hệ khăng khít, gắn bó)

Thẩm Vu Uyên mỉm cười nhìn Lâm Nha đang chơi với nhi tử, giấu đi tâm tư thâm sâu chân thật.



Mười dặm rừng đào ở hạ lưu Thanh Khê xôn xao náo nhiệt, rộn rộn ràng ràng, nam nữ nhiều không đếm xuể. Ngọn cờ xí Phi Vân của lâu thuyền Thẩm gia xuất hiện ở cảng Thanh Khê, đưa tới vô số ánh mắt. Trong đó có cả tổn hữu* Khương công tử mà Lâm Nha quen biết từ trước. Tuy Khương công tử chơi bời lêu lổng nhưng thường qua lại với hiệp khách, bình sinh sùng kính nhất là anh hùng ân oán phân minh.

(Tổn hữu: bạn xấu, trái ngược với ích hữu: bạn tốt)

Bởi vậy khi Lâm Nha xin hắn giúp đỡ, cho dù phải liều mạng đắc tội Thẩm hầu gia thì hắn cũng sẽ tương trợ —— đương nhiên nếu thật sự đắc tội Thẩm hầu gia, cho hắn mượn một ngàn lá gan cũng không dám ra tay.

Lâm Nha gạt hắn, không nói cho hắn biết quan hệ của mình và Thẩm Vu Uyên.

Lúc này, Khương công tử đang nhìn xung quanh tìm kiếm Lâm Nha. Lâm Nha mắt sắc, hơn nữa chột dạ, đã sớm nhìn thấy Khương công tử. Khi Thẩm Vu Uyên gọi Lâm Nha rời thuyền thì y bỗng nhiên ôm bụng: “Các ngươi đi trước, lát nữa ta ra.”

Thẩm Vu Uyên bình tĩnh nhìn y, nửa cười nửa không: “Lục Trúc, ở lại với phu nhân.”

Lâm Nha lo sợ bất an, trốn trên lâu thuyền chờ bọn họ đi xa mới lặng lẽ xuống dưới. Sau đó y cắt đuôi Lục Trúc, tìm được Khương công tử. Khương công tử tức giận mắng: “Ngươi trốn thật giỏi, tìm nửa ngày mới thấy ngươi. Được rồi, không nói nhiều nữa, bằng hữu của ta đã tìm được thương thuyền. Ngươi lên thương thuyền trốn đi, từ Thanh Khê ra Trường Giang, xuôi thẳng về phía Nam là ra khỏi Kiến An.”

Lâm Nha do dự hồi lâu: “Ta không đi.”

Khương công tử ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt Lâm Nha kiên nghị, thái độ cương quyết: “Ta đã có nhà, phải gánh vác trách nhiệm không thể chạy trốn. Khương huynh, cám ơn ngươi đã tương trợ, nhưng ta không thế vứt bỏ tất cả, một mình rời đi.”

Khương công tử: “???” Không phải ngươi đã nói bốn bể là nhà sao?