Kinh Độ Vong

Chương 31




Đàm Nô kinh hãi, thấy Phất Cư quay sang cười với mình, dựng một ngón tay lên đặt bên môi ra hiệu cho cô im lặng.

Đàm Nô kinh ngạc nhìn cô ấy. Cô ấy đứng dưới mái hiên, nét mặt bình tĩnh, mặt mày trong sáng. Đừng nói là dưới ánh trăng, dù có vào ban ngày thì cũng không thể nhìn ra sơ hở gì. Thế nên đây mới là dịch dung thực thụ, có thể biến thành bất cứ gương mặt nào tùy ý. Thái Thượng thần cung tinh thông thuật dịch dung, ắt hẳn Phất Cư là người của thần cung, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì địa vị không hề thấp.

Đại Lý tự là nha môn phá án, lúc đuổi bắt nghi phạm thì không cần để ý phong độ. Vừa bước qua cổng, bọn họ đã hô hoán toàn bộ nữ quan trong đạo quán ra. Gã tư trực cầm đầu giơ đuốc quan sát chung quanh, hỏi quán chủ đâu. Nữ quan chịu trách nhiệm tụng kinh tìm khắp nơi mà không thấy Phất Cư đâu, bèn nói: “Chắc là quán chủ vẫn còn đi dạo đêm chưa về.”

Ở thành Trường An, Vân Đầu Quán không phải chốn vô danh, ai nấy đều biết quán chủ có đời tư hỗn loạn, thế nên đám nha dịch hung thần ác sát ấy không hề tỏ vẻ khó hiểu mà chỉ nói: “Lưu luyến hồng trần như thế còn theo đạo gì chứ? Đi dạo đêm ư? Lửa cháy đến đít rồi mà còn có hứng đi dạo.” Nói rồi, trông thấy có người đang đứng dưới hiên, gã cất giọng: “Hôm nay là ai đã đi theo nhạc phường đến biệt viện của Ngự sử trung thừa, bước ra đây, tôi có lời muốn hỏi.”

Gã tư trực quan sát cô ấy kĩ lưỡng, thấy cô gái này mặt mày xinh đẹp, lại còn tỏ vẻ nũng nịu thì giọng lập tức dịu lại. Song theo việc điều tra theo quy định thì vẫn không thể bỏ qua, gã lệnh cho người của phủ họ Lý và phường chủ nhạc phường tới nhận mặt, sau khi xác định không có gì đáng nghi mới nói: “Cô rời khỏi phủ họ Lý vào lúc nào? Cô nương nhà cô đâu? Cô có biết chuyện phủ họ Lý có thích khách không?”

Phất Cư đáp: “Chủ tôi đi theo Tề vương, đến giờ vẫn chưa về. Trước khi đi, chủ tôi có dặn không cần đi theo, lệnh cho tôi về đạo quán trước. Lúc tôi rời khỏi phủ Trung thừa, mọi thứ vẫn bình thường, cũng không biết trong phủ đã có chuyện gì.”

Tư trực nhăn mày, ra vẻ quát lớn: “Sao cô không rời phủ cùng với nhạc phường? Sao lại rời đi trước một mình?”

Phất Cư lắp bắp: “Xin thị quan minh giám, tôi không phải người của nhạc phường, chỉ là cô nương nhà tôi có giao hảo với chủ phường nên tôi mới đi theo cô nương đến nhạc phường. Nếu chủ tôi đã rời đi thì tôi cũng phải về đạo quán trước, chờ chủ tôi về còn hầu hạ.”

Đàm Nô dần yên tâm, Phất Cư không hổ là hiểu biết rộng, cô ấy có thể bịa chuyện mà mình không tham gia hết sức trơn tru mạch lạc, mặc cho đám người Đại Lý tự có chặn đường kiểu gì thì cô ấy vẫn không hề nao núng.

Cũng may mà lúc ám sát Lý Hành Giản, Liên Đăng đeo mặt nạ, gã khêu đèn ấy hoàn toàn không nhận ra cô. Nếu đã xác nhận thân phận xong, không có sai sót gì thì cuối cùng chính là nghiệm thương. Thích khách bị trúng một đao, nếu lưng cô không có vết đao thì sẽ rửa sạch được hiềm nghi.

Đại Lý tự dẫn một nữ y tới, để cô ta đi vào kiểm tra. Sau khi sờ nắn đủ chỗ, cô ta ra ngoài, nói không có gì sai sót, tư trực mới phất tay, dẫn đám người rời khỏi Vân Đầu Quán.

Bọn họ đi xa rồi, Phất Cư vội vàng về phòng, cuống cuồng lần mò rút mấy cây kim bạc sau gáy ra. Lúc ngẩng đầu lên, cô ấy đã khôi phục gương mặt vốn có, chỉ là trông như vừa trải qua trận ác chiến, hai bên trán, chóp mũi đổ mồ hôi. Phất Cư ngồi phịch xuống ghế, mệt đến mức không nói nên lời.

Đàm Nô đứng cạnh chỉ biết há hốc mồm. Cô nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Cô rót chén nước đưa cho Phất Cư, nhỏ giọng nói: “Quán chủ vất vả rồi.”

Phất Cư uống nước xong mới hơi nhổm dậy, tiếp đó đến trước gương soi trái soi phải, cảm thán vì hết sức may mắn: “May mà mũi không bị lệch vị trí, mắt cũng không bị bé đi…”

Đàm Nô rất tò mò, nói với vẻ thận trọng: “Thuật dịch dung của quán chủ… quả khiến người ta phải trầm trồ.”

Phất Cư xoa mặt cười khẽ: “Nếu không đến đường cùng thì không được dùng thuật dịch dung. Dùng sai là ngũ quan sẽ bị lệch chỗ, đến mẹ cô cũng không nhận ra cô. Hơn nữa còn rất đau, đau hơn cả bị hành hình, cũng chẳng phải bản lĩnh đáng khoe khoang gì.”

Đàm Nô nâng tay, nói ấp úng: “Trước đó chúng tôi không biết thân phận của quán chủ, quán chủ còn giải độc cho tôi. Bây giờ ngẫm mới thấy là chúng tôi đã quá ngu ngốc.”

Phất Cư lại không cho là thế, xua tay: “Không phải bọn cô ngốc mà là tôi ngụy trang quá giỏi. Cả thành Trường An này không một ai biết thân phận của tôi. Tôi thích nơi phố phường, quốc sư cũng không ép tôi. Tôi đã sống trong thành rất nhiều năm rồi, chưa từng trở lại thần cung.”

“Vậy quán chủ là…”

Đàm Nô hỏi được một nửa thì dừng lại, đoán rằng chắc là cô ấy sẽ không nói, ai ngờ cô ấy lại không hề để tâm, cầm gương đồng nói: “Chúng ta quen nhau được hơn một tháng rồi. Tôi và Chuyển Chuyển tình như chị em. Thật ra nói cho bọn cô biết cũng chẳng sao. Tư thiên giám có năm vị quan, Xuân Hạ Thu Đông Trung, tôi là Trung quan của Linh đài lang.”

Lần này, Đàm Nô ngây ra. Cô vốn nghĩ Phất Cư là vu nữ gì đó, không ngờ lại cùng cấp bậc với Phương Châu. Thật ra phẩm cấp không phải thứ quan trọng nhất, chỉ là cô cảm thấy Thái Thượng thần cung có những chỗ hết sức kì lạ, không thể nào lí giải nổi. Nếu Phất Cư là Trung quan thì tạo sao cô ấy lại làm nữ đạo sĩ, ẩn náu ở Vân Đầu Quán?

Song dù trong lòng có nhiều nghi hoặc hơn nữa thì cũng không thể truy hỏi mãi được. Có đôi khi, ngốc một chút lại bảo vệ được bản thân. Mặc kệ họ đang ngấm ngầm tính toán điều gì, điều cô lo lắng nhất vào lúc này chính là Liên Đăng. Cô hỏi Phất Cư thương thế của Liên Đăng có động đến kinh mạch hay không. Phất Cư đáp: “Chỉ bị thương phần mềm thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ tốt lên. Nhưng chuyện hôm nay gây ra náo loạn khá lớn, ngày mai trong thành Trường An sẽ bắt đầu truy nã, muốn động đến Lý Hành Giản lần nữa gần như là không thể rồi.”

Đàm Nô nhìn nhận rất thoáng, bất kể ra sao, còn sống mới là điều quan trọng, có báo thù được không thì để tính sau. Cùng lắm thì lại về Đôn Hoàng, giết được Cao Quân và Trương Bất Nghi đã là có lãi rồi. Còn Lý Hành Giản thì tạm thời cứ để đó, chờ một vài năm nữa, chưa chắc là không có bước ngoặt.

Ở bên kia, Liên Đăng đau đến mức không dám thở mạnh, ngủ được một lát thì tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, cô đã trông thấy một người đang đứng quay lưng với mình, nhìn có vẻ giống quốc sư.

Chàng ta đến rồi ư? Không hiểu sao, Liên Đăng lại thấp thoáng vui mừng. Cô cố ngẩng đầu lên gọi, người đó quay đầu lại, tiếc rằng không phải quốc sư mà là Phương Châu.

Phương Châu ngồi xổm trước giường nhìn cô: “Đúng là hồ đồ thật rồi, đến người cũng không nhận ra luôn rồi.” Anh ta cũng không chấp vặt cô, chỉ hỏi cô có khát không, có muốn uống nước không.

Liên Đăng lắc đầu: “Trời sáng chưa?”

Anh ta mở cửa sổ nhìn trời sao: “Vẫn còn tầm một canh giờ nữa.”

Cô đáp tiếng “ừ” thật dài, ôm gối điều hòa hơi thở hồi lâu rồi lại hỏi Đàm Nô: “Chuyển Chuyển đã về chưa?”

Đàm Nô cũng đang sốt ruột vì chuyện này. Liên Đăng bị thương nặng như thế, Chuyển Chuyển lại không rõ tung tích, đúng là họa vô đơn chí. Bình thương, dù Chuyển Chuyển có phóng khoáng đến mấy thì cũng chưa bao giờ đi đêm không về, bây giờ lại đi theo một người đàn ông ra ngoài, lỡ có gì bất trắc thì biết làm sao đây?

Đàm Nô lo lắng: “Tại tôi vô dụng nên bây giờ chỉ có thể lo lắng suông. Bà cô này, chân tay lành lặn mà sao vẫn còn chưa biết tự mò về? Có phải đã gặp phải phiền phức gì rồi không? Hay là bị Tề vương giữ lại làm tiểu thiếp rồi? Đúng là làm người ta lo ch3t đi thôi.”

Phương Châu nói: “Không sao đâu. Muốn ở bên mấy vị quyền cao chức trọng đâu đơn giản như thế. Chờ trời sáng tôi sẽ phái người đi dò la, biết đâu lại vẫn đang ở trong phủ Tề vương.”

Lòng Liên Đăng rất khó chịu, lần này cô thất bại vô cùng thảm hại, nếu lại còn làm liên lụy đến Chuyển Chuyển thì đúng là thua không còn manh giáp. Cô nằm sấp trên gối, nghẹn ngào: “Tôi nhất định phải giết Lý Hành Giản, dù có phải đánh đổi bằng tính mạng cũng phải băm vằm ông ta ra cho chó ăn!”

Cơn thịnh nộ chất chứa trong cô không có chỗ nào để trút ra, một khi bị ép đến đường cùng thì con người ta có thể bật dậy chiến đấu bất cứ lúc nào. Đàm Nô vội trấn an cô: “Dù thế nào thì cũng phải tĩnh dưỡng cho khỏe đã. Muội nghe lời tôi, với tình hình hiện này thì không thể nào giết được ông ta đâu. Muội đừng nôn nóng, chờ chuyện lắng xuống, qua cơn giận rồi hãy bàn tiếp.”

Chỉ một cái chớp mắt, cô đã có muôn vàn ý nghĩ, hận xong lại tràn đầy thất vọng: “Chắc là không giết được ông ta nữa đâu. Tôi muốn về Đôn Hoàng rồi.”

Phương Châu lại nói: “Chưa chắc đã không giết được, còn phải xem là ai ra tay. Cô võ nghệ kém cỏi nên mới không giết được, đổi thành người khác thì lại dễ như bắt cá trong chậu.”

Liên Đăng nghe vậy thì khó nhọc nhìn sang anh ta: “Huynh có cách ư?”

Anh ta chỉnh lại tay áo, cười hàm súc: “Chờ cô chữa lành vết thương rồi nói vẫn chưa muộn.”

Cô thở dài, càng đau thì đầu óc lại càng tỉnh táo. Con người luôn có tính ì, một khi đã nảy ý lùi bước thì cõi lòng cũng trở nên lười biếng. Liên Đăng từng nghĩ nếu tạm thời không xử được Lý Hành Giản thì cô nhất định phải dò hỏi Lư Khánh xem rốt cuộc ông ta nói bỏ gần tìm xa là có ý gì.

Cô nằm sấp mãi đến mức tay chân tê cứng, chỉ cần khẽ cựa quậy là sẽ động đến phần lưng, đau như trời giáng. Cô chán nản, nghẹn ngào hỏi Phương Châu: “Bao giờ thì quốc sư mới xuất quan? Nhất định phải bảo quốc sư đến thăm tôi đó.”

Phương Châu hơi kinh ngạc: “Tình cảm giữa bọn cô tốt đến thế ư? Sao cô có thể khẳng định quốc sư sẽ chịu đến thăm cô.” Anh ta quay sang, thấy Đàm Nô vẫn đang ở đây bèn thì thầm bên tai cô: “Cô cứ nhớ nhung quốc sư làm gì? Đừng quên chúng ta đã có hôn ước đó. Cô còn dám nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi, đây là không tuân thủ nữ tắc đấy, biết không hả?”

Liên Đăng chẳng thèm phản bác, chỉ tự nhủ hôn ước cái đầu anh, có cũng không tính! Cô chỉ muốn gặp quốc sư một lần, mặc dù chàng ta sẽ không bớt châm chọc cô chỉ vì cô đang bị thương, nhưng cô luôn cảm thấy có thêm một người ở bên thì lòng sẽ yên bình hơn. Song ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, cô xua tay nói: “Đừng đến… Thôi bỏ đi.” Trong thành đang tra soát hết sức nghiêm ngặt, lỡ như lại khiến vị quốc sư tự cao tự đại ấy phải chịu oan ức thì chuyện lại càng khó cứu vãn hơn.

Phương Châu khoanh tay nhíu mày, không hề lo lắng cho vết thương của cô. Đối với con nhà võ, đừng nói là phải chịu một đao, dù có bị đứt một cánh tay hay một cái chân cũng chẳng có gì to tát hết. Bây giờ, cô nhó nhung quốc sư như thế, mới gặp gỡ mấy bận đã bị người ta thu về dưới trướng rồi. Thiếu nữ đúng là thiếu nữ, chưa trải sự đời nên mới dễ bị vẻ ngoài làm mê muội, xem ra không thể nào xoay chuyển được rồi.

Cô muốn gặp quốc sư, anh ta cũng vui vẻ thành toàn: “Trời sáng tôi sẽ về thần cung một chuyến, bẩm báo lại tường tận chuyện tối nay, tiện thể truyền lời giúp cô, có gặp cô hay không thì phải xem ý của quốc sư.” Phương Châu quay đầu nhìn ra bên ngoài, qua ô cửa sổ bé xíu, nhìn bầu trời phía đông dần chuyển màu xanh. Vất vả cả đêm, anh ta cũng đã hơi thấm mệt. Anh ta vươn vai, ngáp dài: “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi về đây. Chờ cô khỏe lên sẽ lại tới thăm cô. Nhìn dáng vẻ sống dở ch3t dở này của cô là tôi lại lo lắng.” Anh ta vừa nói vừa bước khoan thai, lắc lư đi về phía hành lang.

Nhưng vừa mới bước ra khỏi mật thất, anh ta đã chạm trán Chuyển Chuyển vừa về khuya. Lạ thay, cô ấy trông thấy anh ta mà cứ dùng dằng không tiến lên, mặt mày đầy vẻ chột dạ. Phương Châu kinh ngạc, chắp tay chào: “Bây giờ mới về à? Bọn họ rất lo cho cô…” Anh ta vừa mới cất tiếng, cô ấy đã không nói không rằng che miệng chạy vụt qua khiến anh ta đứng ngây ra, tiếp đó lắc đầu rời nhảy qua bức tường, nghênh đón ánh mai.

Chuyển Chuyển vừa khóc vừa chạy vào khiến Liên Đăng và Đàm Nô sợ hết hồn. Hai người liên tục hỏi cô ấy làm sao vậy, dường như vết thương và sự thất bại của Liên Đăng chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong màn lệ của cô ấy, phần còn lại quả thật rất khó miêu tả. Liên Đăng cuống quýt mà không nghĩ ra cách nào, cũng không thể đứng dậy nên bèn nói với Đàm Nô: “Bịt miệng tỷ ấy lại, đừng gào khóc nữa.”

Đàm Nô thật sự đi lên bịt miệng Chuyển Chuyển, chặn tiếng khóc lại. Lúc này, giọng Liên Đăng mới át được Chuyển Chuyển, hỏi cô ấy có chuyện gì: “Tại sao tỷ lại đi cả đêm không về? Có phải đã gặp chuyện bất trắc gì không?”

Trong lòng cô, chuyện bất trắc tương đương với việc bị tát bảo cưỡng gian giống hồi trước. Ai ngờ Chuyển Chuyển lại càng khóc dữ hơn, tay Đàm Nô không còn chặn được nỗi bi thương của cô ấy nữa. Chuyển Chuyển khóc rất lâu, đến khi cả Liên Đăng và Đàm Nô đều hết cách, cô ấy mới tự thấy vô vị mà dừng lại, nói thút tha thút thít: “Tối hôm qua tôi có uống chút rượu, say rượu… đánh mất phẩm hạnh, đã gì đó… với Tề vương rồi.”

Liên Đăng và Đàm Nô kinh ngạc đến mức không khép mồm vào được, nhưng rốt cuộc “gì đó” là gì? Liên Đăng đau đến mức không nghĩ ra nổi, tò mò hỏi Đàm Nô: “Cô ấy có ý gì vậy?”

Đàm Nô mặt mày m0ng lung: “Cô phải nói cho rõ chứ. Tề Vương là con trai của hoàng đế nhỉ? Cô giết con vua rồi ư?”

Chuyển Chuyển đỏ mặt đến tận mang tai, xoắn ngón tay nói: “Không phải, hôm qua tôi muốn mượn tên tuổi của Tề vương để mau chóng rời khỏi nhà họ Lý, nhưng bọn cô biết đấy, loại người có quyền thế đâu dễ đuổi như thế. Anh ta thịnh tình mời tôi lên thuyền du ngoạn với anh ta. Hôm qua lại là Tết Thượng nguyên, nơi nơi đèn hoa múa hát… Lúc ấy đã khuya lắm rồi, tôi nhất thời không cầm lòng nổi, đã cưỡng… dâm Tề vương rồi.”

Đàm Nô bị dọa cho ngồi thụp xuống ghế thở gấp, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được: “Cô về được kiểu gì vậy? Đã làm ra chuyện như thế mà Tề vương vẫn bỏ qua cho cô ư?”

Chuyển Chuyển hoảng sợ đến mức người run cầm cập: “Tôi quay lại để báo với bọn cô một tiếng. Bây giờ tôi không còn đường lui rồi, tôi chỉ đành trốn đi một thời gian thôi.”

Liên Đăng nghĩ từ chuyện này đến bản thân, thì ra gây họa rồi bỏ trốn là điểm chung của bọn cô. Cô vẫn may mắn hơn, chỉ là trông thấy quốc sư tắm mà thôi, Chuyển Chuyển thì ghê rồi, cô ấy còn trực tiếp vấy bẩn người ta. Lần này thì hay rồi, nhà dột gặp mưa rào, họa to rồi đây.

Cô vẫn còn đang rất yếu, thở gấp hai hơi rồi nói đứt quãng: “Nhìn vết xe đổ của tôi đi… Tôi thấy trốn tránh không phải cách hay đâu. Người ta có thủ đoạn cao siêu, tỷ trốn đi đâu được chứ? Chỉ cần anh ta muốn bắt tỷ thì dù tỷ có trốn tới quan ngoại cũng vô dụng. Tỷ đừng nôn nóng, không phải ai cũng là người bụng dạ hẹp hòi, có khi người ta cũng chẳng để bụng ấy chứ… Huống hồ tôi cảm thấy người chịu thiệt chính là tỷ, tỷ đã đánh mất sự trong trắng rồi, anh ta còn muốn sao nữa?”

Lúc này, Đàm Nô mới hoàn hồn, vội nói: “Đúng đấy. Người chịu thiệt là cô cơ mà, sao cô phải trốn chứ? Theo lý thì phải bắt anh ta chịu trách nhiệm, cưới cô về vương phủ mới đúng.”

Chuyển Chuyển lập tức sợ bắn: “Tôi không muốn vào vương phủ đâu, hơn nữa tôi có người mình thích rồi…” Nghĩ đoạn, cô ấy lại bật khóc: “Vừa nãy chạm trán Xuân quan, tôi chẳng còn mặt mũi nào đối diện với chàng. Tôi gặp phải chuyện gì thế này? Đang yên đang lành lại dính phải người khác, tôi và chàng không còn tương lai gì nữa rồi.”

Liên Đăng bị tiếng khóc của cô ấy làm đau hết cả đầu, trọng điểm chú ý của bọn cô luôn khác nhau. Chuyển Chuyển coi trọng tình cảm, dường như không yêu và được yêu thì sẽ không thể sống nổi. Nhưng cô thì không, cô phải tính làm sao để leo được từ dưới đáy vực lên, làm sao để cứu vãn tình thế.

Song, những tiếng hu hu không ngừng thực sự khiến người ta không thể chịu nổi. Cô nháy mắt với Đàm Nô: “Tỷ mang tỷ ấy về phòng đi, khuyên bảo tỷ ấy nghĩ thông suốt. Trời không tuyệt đường sống của ai, rồi sẽ có cách thôi.”

Đàm Nô đáp được rồi bảo Liên Đăng yên tâm nghỉ ngơi, sau đó vừa ôm vừa đùn Chuyển Chuyển ra ngoài.

Mật thất lại trở nên yên tĩnh, Liên Đăng bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra mấy tháng nay. Đàm Nô trúng độc, bây giờ là chuyện của Chuyển Chuyển, tất cả đều do cô mà ra. Lòng cô vô cùng áy náy, khó chịu. Cô chôn mặt vào gối bật khóc. Khóc được một hồi mới nhận ra có tiếng bước chân. Cô cố sức quay sang nhìn, một tia nắng chiếu lên nền gạch xanh trước cửa, trong màn bụi li ti hiện lên dưới ánh nắng, một người mặc áo gấm lộng lẫy bước vào, một tay che miệng, mặt mày đầy vẻ chê bai.

“Ở nơi kiểu gì thế này? Chuồng của Cửu Sắc còn tốt hơn chỗ này… Nghe nói có người nhớ bổn tọa, đúng lúc hôm nay bổn tọa rảnh nên hạ cố đến thăm.”

- -----oOo------