Kinh Độ Vong

Chương 93




Edit: Cá đã quá mệt mỏi rồi

Một người một hươu một ngựa chạy băng băng trên đồng nội, không có bất cứ phương hướng nào. Ngoài thành Trường An không có nhà cửa san sát như trong thành, chạy mãi mà vẫn không thấy quán trọ hay ngôi miếu nào. Cô vừa đói vừa mệt, lại thêm đau lòng thất vọng, thực sự không trụ nổi nữa, đành phải dừng lại, tìm dốc cao cản gió nghỉ ngơi.

Trường An tháng mười hai gió lạnh thấu xương, may mà không có mưa hay tuyết. Ở tạm ngoài trời một đêm, ngày mai vào thành rồi đi tìm Đàm Nô và Chuyển Chuyển. Cô đi kiếm củi, nhóm lửa, lấy bánh ra nướng, bánh vừa hơi ấm ấm đã c4n hai miếng. Lòng nặng nỗi sầu khiến cô chẳng có dạ nào mà ăn uống. Cô quay sang nhìn Cửu Sắc, đưa bánh tới: “Mày muốn ăn một miếng không?”

Cửu Sắc chê bai quay đi, dạo quanh hai vòng trên đồng cỏ. Thời tiết khiến núi đồi toàn cỏ khô, không có gì cho nó lấp bụng. Nó tìm thấy một cái cây, nhai tạm hai miếng vỏ cây rồi lại quay về bên cạnh cô. Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, lòng chú hươu ngây thơ cũng thấy buồn thay.

Liên Đăng th40 đai điệp tiệp xuống, đặt sang bên cạnh, lưu luyến sờ yêu đao. Đao này do Vương A Bồ tặng cô. Thật ra Kim Thác Đao là tên một loại tiền, do khi đó bọn họ nghèo rớt mồng tơi nên mới lấy cái tên sặc mùi sùng bái tiền bạc ấy. Bây giờ, không biết A Bồ đang ở đâu, nếu anh ta biết tình hình của cô thì sẽ nghĩ gì đây?

Liên Đăng bó gối dựa vào Cửu Sắc: “Vẫn là mày tốt với tao. Lừa tao hai lần nên lương tâm trỗi dậy, chịu bầu bạn bên tao lúc nguy nan.” Cô ngửa đầu nhìn trăng sao vằng vặc trên trời, thở dài: “Lạnh quá, hôm nay lạnh thật đấy!”

Cửu Sắc chỉ có bốn chân, không thể ôm cô được. Nó bèn cố gắng dựa vào gần hơn, sửa ấm cho cô. Liên Đăng vuốt v3 lưng nó, thì thầm: “Chàng không muốn gặp tao. Sau này tao nên làm gì đây? Tao còn đang mang thai mà chàng lại bỏ mặc tao. Nếu đã thế thì sao lúc trước lại trêu chọc tao, hại tao ra nông nỗi này. Chàng thật sự coi tao là mình đồng da sắt ư?”

Cửu Sắc lơ mơ cái hiểu cái không, chỉ biết li3m mặt cô coi như an ủi. Liên Đăng bị nó li3m làm mặt đầy nước bọt, cười nói: “Rốt cuộc mày là hươu hay chó thế? Biết vẫy đuôi, lại còn biết li3m người ta nữa.” Mũi nó thở phì phò, âm thanh rất lớn làm cô giật mình. Liên Đăng lại trêu nó: “Bây giờ lại thành ngựa rồi!”

Trong đêm lạnh căm giá rét, may mà có Cửu Sắc bên cô. Phía trước có lửa cháy, phía sau có nó chắn gió, cô mới có thể tiếp tục kiên trì. Nhưng bản thân cô cũng không biết tiếp theo phải làm thế nào. Có lẽ trước tiên cứ ổn định đã, để cô nghỉ ngơi hai ngày rồi sau đó lại nghĩ cách xử lí đứa bé trong bụng.

Đôi khi, cô cảm thấy bản thân thật sự rất kiên cường, đã cùng đường bí lối như thế mà vẫn không hề nghĩ đến cái ch3t. Có lẽ là do cô chưa bao giờ được hưởng hạnh phúc, không biết hạnh phúc là gì nên lòng cũng không hụt hẫng. Cô vẫn luôn đấu tranh mưu cầu được sống, chỉ cần còn sống là còn thở đã hoàn toàn trở thành bản năng. Cô nhớ tới Phương Châu. Tuy rằng lời Thúy Vi khiến cô đau xé lòng nhưng độ tin tưởng lại không cao. Cô phải nghĩ cách gặp Phương Châu, hỏi anh ta tin tức của Lâm Uyên. Thúy Vi có thể lừa cô nhưng chắc Phương Châu thì không. Nếu qua anh ta, cô có thể xác nhận chàng ta đang ở thần cung, mọi thứ đều ổn thì cô sẽ thật sự hết hi vọng, ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây, không bao giờ gặp nhau nữa.

Cô ôm hai cánh tay, nhắm mắt lại, gió nơi đồng nội bao la thổi qua hai bên dốc cao, nghe như yêu ma quỷ quái đang rít gào. Suốt đêm, cô không được yên giấc, chỉ mơ mơ màng màng ngủ được một lát, mở mắt ra, trời vẫn tối om. Cô lại ngủ tiếp, mở mắt ra, mặt trời vẫn chưa mọc. Trằn trọc suốt đêm, cô cứ ngủ rồi lại tỉnh sáu, bảy lần, cuối cùng cũng thấy đằng đông hửng sắc đỏ. Cô đứng lên, vỗ mình Cửu Sắc: “Phải lên đường thôi.”

Cô và Cửu Sắc đến An Hóa Môn đúng lúc mở cổng thành. Thành Trường An vẫn chuông trống nhất tề ngân vang như xưa, chỉ là bởi vì các hoàng tử tranh vị nên cấm vệ cũng nghiêm ngặt hơn. Cô trình quá sở lên, giáo úy cẩn thận kiểm tra xong thì nhìn lướt qua con hươu anh dũng hai lần, không nói gì, chỉ phất tay cho cô vào thành. Cô chắp tay bái: “Nô muốn bái kiến Tiêu tướng quân – Tiêu Triều Đô, xin hỏi hầu quan có biết hiện giờ Tướng quân đang ở đâu không?”

“À. Hôm nay Tiêu tướng quân không tuần phố, cô nương có thể đến đại doanh quân Thần Đệ hỏi xem.”

Liên Đăng cảm ơn rồi dắt ngựa vào thành. Cuộc chiến nổi lên vô cớ này cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến sinh hoạt thường ngày trong thành Trường An. Người dân trong thành vẫn giống hệt bình thường, ngoài chuyện thương nhân người Hồ ít đi thì mọi thứ vẫn vô cùng trật tự quy củ. Cô vừa đi vừa hỏi đường đến nha môn quân Thần Đệ, đi hết hơn nửa thành Trường An mới đến được trước cổng nha môn. Cô hỏi người canh cổng, người ấy lại nói Tiêu tướng quân không có trong nha môn. Liên Đăng đứng ngây ra, cô chẳng biết làm gì, cảm thấy con đường mình đi vô cùng chật hẹp, mọi thứ đều trắc trở.

Cô ngửa lên nhìn trời, mặt trời đã đã lên rất cao, nên đi tìm quán xá ăn chút gì đó, no bụng thì mức có sức bôn ba. Liên Đăng dẫn Cửu Sắc đi vào một tiệm bánh nướng, buộc ngựa vào cột, gọi một bát canh nóng, mua cho Cửu Sắc hai cái bánh bã đậu.

Cô ngồi vào bàn, chậm rãi ăn được nửa cái điểm tâm thì nghe thấy người bàn bên nhắc đến chiến sự ở Bồ Châu. Bảy vạn binh mã của Dung vương không đấu lại được đại quân Định vương. Toàn quân bị đánh cho tan tác. “Lại còn mấy vạn vũ lâm quân nữa, phen này Dung vương ngỏm rồi. Nhưng hình như Đại quân Định vương cũng không nghe lệnh triều đình. Theo tôi thấy thì Sở vương cũng lành ít dữ nhiều rồi. Nếu hai vị hoàng tử đều bị tiêu diệt thì chỉ còn lại mỗi Tề vương luôn đứng trung lập. Đúng là để y chiếm đợi món hời to rồi.”

“Thế nên mạnh chưa chắc đã tốt, đầu óc nóng lên đấu đá đến một mất một còn, tự khắc có chim sẻ đứng sau chực sẵn.”

Mấy người tặc lưỡi than thở, Liên Đăng im lặng lắng nghe. Uống xong bát canh thì đứng dậy trả tiền, đi đến phủ đệ của Tiêu Triều Đô.

Coi như cô vẫn còn may mắn, anh ta có nhà. Cô tĩnh tâm đứng chờ ngoài cổng, chỉ lát sau đã thấy anh ta đi ra, thấy cô thì vội vàng mời vào phủ. Liên Đăng hơi xấu hổ: “Lần trước ở Trần Đào Tà, Tướng quân đã giúp tôi qua ải, lòng tôi vẫn cảm kích mãi. Còn về chuyện trong phủ Lý Hành Giản…”

Tiêu Triều Đô giơ tay lên: “Những chuyện đó đều qua cả rồi, chớ để trong lòng. Cô không cần lo lắng về mấy vụ giết người trong thành Trường An gần đây nữa, Tề vương đã đóng án rồi. Bây giờ cô đi lại không còn trở ngại nữa.”

Tề vương đóng án, chắc hẳn là công lao của Chuyển Chuyển. Cô yên tâm, lại hỏi: “Tôi đến tìm tướng quân để hỏi thăm tin tức của Đàm Nô. Cô ấy có đến tìm tướng quân không?”

Tiêu Triều Đô gật đầu: “Trong phủ đang chuẩn bị hôn lễ, cô ấy không tiện ở lại nên tôi tạm thời để cô ấy ở phường Nhân Đức.”

Liên Đăng kinh ngạc. Anh tay sắp kết hôn rồi, vậy Đàm Nô thì sao đây? Cô đã gặp chuyện chẳng lành rồi, chỉ mong hai người bạn được sống yên ổn hơn cô. Nhưng bây giờ ngay cả Đàm Nô cũng không thuận buồm xuôi gió, lòng cô vô cùng nôn nóng. Cô liếc Tiêu Triều Đô, không tiện nói gì, chỉ chắp tay chúc mừng anh ta. Anh ta cười đáp lễ: “Cô nương hiểu lầm rồi, là em gái tôi đi lấy chồng, không phải tôi.”

Liên Đăng lập tức vui mừng: “Vậy tướng quân đã từng lấy vợ chưa.”

Tiêu Triều Đô nhếch môi cười khẽ: “Mỗ bận rộn công vụ trong quân, vẫn chưa kịp lo liệu hôn sự. Bây giờ xem ra cũng đến tuổi rồi, nếu thấy ai phù hợp thì mong cô nương hãy bắc cầu dẫn lối cho mỗ. Đến lúc đó, mỗ nhất định sẽ sửa soạn đại lễ, hậu tạ bà mai.”

Liên Đăng phấn khởi, nhìn ý anh ta có vẻ chỉ chờ Đàm Nô đồng ý. Thế thì quá tốt, cuối cùng Đàm Nô cũng có chốn an thân. Cô vội gật đầu: “Được. Tôi sẽ cố gắng bắc cầu cho tướng quân.”

Tiêu Triều Đô lại cười, giơ tay vuốt v3 đầu Cửu Sắc: “Con hươu này là yêu sủng của quốc sư nhỉ?”

Cửu Sắc nóng tính, không thích người ta vuốt v3 nó. Tiêu Triều Đô cứ vò chỗ xoáy đầu làm nó nổi cơn, húc anh ta một phát, suýt nữa là đâm thủng bụng anh ta.

Liên Đăng cuống lên trách nó: “Không được vô lễ!” Đoạn, cô quay sang cười cáo lỗi với Tiêu Triều Đô: “Đúng là hươu của quốc sư, được chiều từ bé… Tướng quân không bị thương chứ?”

Tiêu Triều Đô ngượng ngùng đáp: “Con hươu này khỏe thật đấy, quả nhiên không phải vật tầm thường.” Anh ta vừa nói vừa kêu người làm dắt ngựa tới: “Tôi dẫn đường cho cô đi gặp Đàm Nô.”

Liên Đăng đáp được, sau đó đi cùng anh ta đến phường Nhân Đức.

Phường Nhân Đức là một khu viện to vừa phải. Lý phường trong thành Trường An đều có tường gạch ngăn cách, tường xây rất thấp. Họ đi từ đầu ngõ vào, mới đi được một đoạn đã trông thấy có người đang ngồi trên bệ đá xanh mài đao, tiếng xoèn xoẹt vang lên đều đặn.

Tiêu Triều Đô phóng tầm mắt nhìn ra, gọi cô ấy: “Đàm Nô. Cô xem ai tới này.”

Đàm Nô quay lại nhìn, vội ném đao chạy lên đón, nắm hai vai Liên Đăng mà nói: “Muội trốn ra được rồi. Không hổ là Liên Đăng!” Cô ấy vừa nói vừa dắt Liên Đăng vào cửa, phớt lờ Tiêu Triều Đô ở bên cạnh.

Tiêu Triều Đô tiến cũng dở mà không tiến cũng dở, gọi hai tiếng mà không ai thèm để ý. Anh ta cũng đoán được là bọn cô có rất nhiều chuyện muốn nói nên không ở lại góp vui mà biết điều tự lui về. Vào phòng rồi, Liên Đăng mới nhớ ra anh ta nhưng đã không thấy người ở ngoài cổng nữa. Đàm Nô nói: “Mặc kệ anh ta đi, ngày mai anh ta lại tới ấy mà.” Nói rồi, cô ngoảnh lại nhìn Cửu Sắc: “Sao con hươu này cũng đi theo thế? Muội đến Thái Thượng thần cung rồi à?”

Liên Đăng cố dằn nỗi chua xót trong lòng, nói với Cửu Sắc: “Mày ra ngoài chơi đi, tìm chỗ mà ngủ, lát nữa tao sẽ chuẩn bị bánh bã đậu thật ngon rồi gọi mày.”

Cửu Sắc ngoáy đuôi rồi lững thững rời đi.

- -----oOo------