Kinh Độ Vong

Chương 99




Gió đêm đánh thốc vào cửa sổ, giấy hoa đào bay phất phơ, căng lên như bị thổi hơi, vang tiếng phần phật. Liên Đăng lật người, m0ng lung nhìn sắc trời qua khung cửa sổ. Trời vẫn chưa sáng, chỉ có ngọn đèn lồng gác đêm dưới mái hiên tỏa ánh sáng lay lắt.

Cô thở dài nặng nề, cơn đau đã hết nhưng tay chân hãy còn nặng như đeo chì. Đàm Nô nói phá thai còn cực hơn cả đẻ con, cơ thể bị tổn hại rất lớn. Lời này là thật. Xưa giờ, cô chưa bao giờ thấy cạn kiệt sức lực đến vậy, mồ hôi tuôn như tắm. Áo trong dính sát vào người, không thể nào khô nổi, chỉ cần hơi cựa quậy là không khí sẽ lọt vào chăn, lạnh đến thấu xương. Liên Đăng nhắm mắt lại, gối đầu được lồng Hàng bạch cúc có tác dụng khiến người ta sáng tai sáng mắt.Vậy mà khi gối lên, cô chỉ thấy cảnh tượng kinh thiên động địa. Trong lúc mơ màng, cô trở lại vương phủ Định vương, vẫn là khoảnh sân quen thuộc ấy, hoa cỏ um tùm, cây cối sum suê. Dưới tàng cây có một cô gái tầm tuổi đôi mươi, xinh tươi mĩ lệ đang đứng đấy. Cô gái bế đứa bé trông như chạm ngọc. Liên Đăng tò mò đi đến nhìn, muốn chạm vào thì cô gái lại tránh đi, đứng ở bên kia con đường mòn, mỉm cười với cô: “Đúng lúc tôi đang một mình cô đơn. Có Bảo nhi rồi, thời gian cũng trở nên thú vị.”

Cô giật mình hoảng hốt nhìn đứa bé ấy, dường như đã từng quen biết. Đứa bé nhìn cô, nó có vẻ rất vui, hai tay quẫy nhè nhẹ, miệng kêu oa oa, ra sức nhào về phía cô. Liên Đăng muốn tiến lên nhưng lại mắc cô gái ấy, cô luống cuống xoa hai tay, không dám tới gần. Cô gái khẽ cười: “Nếu cô đã không cần thằng bé thì cũng đừng bận lòng về nó nữa. Con người sống trên đời khó tránh khỏi phải chịu long đong lận đận. Chỉ có phúc hưởng không hết chứ không có khổ nào vô tận. Đi đi, cô vẫn còn cuộc đời tươi đẹp, rồi sẽ khổ tận cam lai thôi.”

Bấy giờ, cô mới biết đứa bé ấy vốn là con cô. Lòng cô vô cùng hối hận, nhưng dẫu có hối hận cũng đã muộn màng. Cô sụt sùi chìa tay ra: “Hình như tôi lại làm sai rồi…”

Cô gái lắc đầu: “Cô không làm sai. Rất nhiều chuyện đã được cõi u minh an bài sẵn. Giống như duyên phận giữa hai mẹ con ta. Duyên hết thì đành đường ai nấy đi.”

(*tiếng Trung chỉ có 我 – 你 (I – You), mới đầu Liên Đăng không biết người này là mẹ, nên Cá để xưng hô tôi – cô. Sau khi mẹ Liên Đăng nhắc đến chữ 母女 (mẹ- con gái) thì Liên Đăng mới biết, Cá để về mẹ – con)

Liên Đăng kinh ngạc nhìn cô gái. Mặt mày cô ấy thấm đượm vẻ dịu dàng, hiền hậu. Cô gái khẽ nói: “Con cứ yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt. Con hãy sống cuộc đời của mình. Con còn trẻ như thế, đường còn dài con ơi!”

Cô đau khổ đến tột cùng, lồng nguc nghèn nghẹn. Đương cơn nung nấu giằng xé, cô chợt bừng tỉnh, ngây ra nhìn nóc nhà hồi lâu.

Chỉ mong qua cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai! Hãy cứ nghĩ là Bảo Nhi đi tìm bà ngoại thật để lòng cô được xoa dịu. Lúc này, cô lại nhớ tới quan tài của Định vương, cuộc chiến vẫn chưa tới hồi kết, người vẫn phải tròng trành theo quân sao? Đáng ra, người phải được mồ êm mả đẹp rồi. Còn cả Thần Hà nữa, không biết nhận được thư của cô, anh sẽ tính toán thế nào đây? A gia mất rồi, anh ấy mà không coi giữ thành Toái Diệp thì sau này lại xảy ra bi kịch thôi.

Ban ngày ngủ nhiều quá nên sau khi tỉnh dậy rất khó vào giấc. Cô khoác thêm áo ngắn, đứng dậy đi rót nước, phòng bên cạnh không đốt đèn, chắc chàng ta về rồi.

Về rồi cũng tốt, cuối cùng đã không còn dây dưa dính líu gì nữa. Tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng được đặt xuống. Hoạn nạn thấy chân tình, nửa đời trước của cô, tình thân và tình duyên đầy tàn khuyết, nhưng tình nghĩa chị em lại son sắt, cao hơn cả trời. Đàm Nô thật lòng đối tốt với cô, chưa bao giờ phản bội cô, luôn bên cô những lúc nguy nan nhất. Bây giờ, khi đã gặp được người có thể nắm tay đi hết cuộc đời, cô ấy vẫn ở lại bên cô, không chịu rời đi.

Có Đàm Nô chăm sóc, cơ thể Liên Đăng hồi phục rất nhanh. Đàm Nô còn chưa ở cữ bao giờ, thế mà lại chăm cô rất chu đáo, không cho cô động vào nước, không cho cô ra gió, qua một tháng, Liên Đăng béo lên không ít. Tết đến đúng lúc trời trong nắng ấm, hai cô cầm đệm và bàn ra ngoài hiên, ngồi pha trà, phơi nắng bên thềm nhà lát gỗ, Liên Đăng bắt đầu ra sức thuyết phục Đàm Nô lấy Tiêu Triều Đô.

Đàm Nô tỏ vẻ hờ hững: “Muội còn chưa tìm được nơi nương tựa thì tôi sẽ không đi lấy chồng.”

Liên Đăng cuống lên: “Tỷ không thể lỡ làng vì tôi được. Gặp được người tốt khó lắm, chớ để anh ta đợi lâu, khiến lòng anh ta nguội lạnh.”

Đàm Nô cúi đầu rửa chén trà, khẽ nói: “Người tôi toàn sẹo là sẹo, có mặt mũi nào gả cho người ta?”

Đàm Nô vẫn luôn tự ti về xuất thân của mình. Cô đã làm tử sĩ quá nhiều năm, tự thấy không xứng với vị tướng quân gia thế huy hoàng ấy. Bất luận người con gái có mạnh mẽ dứt khoát đến đâu thì khi đứng trước tình yêu, lòng cô ấy vẫn tràn ngập bất an. Liên Đăng nói: “Ngay từ lần đầu gặp gỡ, hai người đã đánh nhau suốt. Anh ta còn không biết tỷ giỏi quyền cước đến đâu sao? Đã đánh nhau thì khó tránh khỏi bị thương, có sẹo thì sao chứ? Ban ngày có quần áo che, tối đến c0i quần áo thì tắt đèn, anh ta cũng chẳng nhìn thấy.”

Đàm Nô đỏ mặt: “Muội nói linh tinh gì thế?”

Lúc này, Liên Đăng nhận ra mình đang dùng giọng điệu của người từng trải. Tuổi tác chưa lớn mà cõi lòng đã già cỗi rồi. Cô cười xấu hổ: “Tôi nói thật mà. Bây giờ Chuyển Chuyển đã yên ổn rồi, chờ tỷ lấy anh ta là cũng sẽ ấm êm thôi. Trường An không còn gì để tôi phải bận lòng nữa. Tôi tính về thành Toái Diệp tìm Thần Hà, sau này sẽ sống ở quan ngoại, vĩnh viễn không quay lại nơi này nữa. Tòa thành này để lại cho tôi toàn nỗi đau. Tôi muốn rời xa chốn đây.”

Đàm Nô vén tay áo thêm vụn trà vào ấm đồng, vừa cầm thẻ trúc khuấy vừa nói: “Muội đã không ở thành Trường An nữa thì sao lại bắt tôi ở lại nơi này? Tôi sẽ không xa muội đâu. Nếu muộn muốn về thành Toái Diệp thì tôi về cùng muội. Muội lấy người quan ngoại, tôi cũng lấy người quan ngoại cho ở gần nhau, có khi còn làm hàng xóm ấy chứ.’

Liên Đăng cụp mi nhìn tấm lót bằng gấm trên bàn, nói với vẻ buồn bã: “Tôi cứu tỷ một mạng, tỷ cũng đã cứu lại tôi rồi, không còn nợ gì tôi nữa. Không thể bắt tỷ dùng cả đời trả nợ được.”

Đàm Nô nhếch môi cười: “Tôi không coi muội là ân nhân cứu mạng từ lâu rồi. Bây giờ, chúng ta là chị em, còn thân thiết hơn cả ruột thịt nữa.”

Nghe lời này, Liên Đăng vô cùng cảm động. Nhưng cảm động rồi, cô lại thất khó xử. Đàm Nô khăng khăng đòi đi theo chẳng phải sẽ lỡ làng duyên phận giữa cô ấy và Tiêu Triều Đô hay sao? Vốn dĩ là chuyện của cô, bây giờ lại làm liên lụy đến hai người khác, thực sự đã trở thành vấn đề nan giải.

“Vậy nếu tôi không đi nữa thì tỷ có bằng lòng lấy anh ta không?”

Đàm Nô vẫn lắc đầu: “Muội vẫn chưa tìm được bến đậu thì tôi sẽ quyết không lấy chồng.”

Liên Đăng hết nói nổi, xem ra muốn cô ấy lấy Tiêu Triều Đô thì cô phải yên bề trước đã.

Đàm Nô rót trà rồi đưa cho cô, tiếp đó nhìn ra ngoài. Bên ngoài bức tường thấp thoáng bóng người mặc đồ trắng, là hộ vệ quốc sư phái tới để bảo đảm an toàn cho bọn cô. Kể từ hôm Liên Đăng phá thai, chàng ta vẫn chưa tới thêm lần nào. Cũng đúng thôi, bây giờ chàng ta gió thổi là đổ, ở lại đây cũng vô ích, có lẽ chàng ta đã về Cửu Trùng Tháp rồi, không hồi phục được công lực thì chàng ta chẳng khác nào kẻ tàn phế. Chiến sự ở Bồ Châu đã tiến vào hồi cuối. Dung Vương thất thế, binh mã của Sở vương cũng tan tác. Bây giờ thiên hạ bên ngoài thành Trường An đã là của quốc sư đời trước. Nếu y muốn chĩa mũi giáo tiến đánh kinh kỳ thì cơ nghiệp trăm năm của Đại Lịch sẽ lụn bại trong sớm chiều.

“Muội nói xem công lực của quốc sư khôi phục đến đâu rồi?” Đàm Nô hỏi, hỏi xong lại sợ động đến vết thương lòng của Liên Đăng, cẩn thận nhìn cô.

Liên Đăng lại chẳng hề để tâm: “Không phải đã nói là phải mất nửa năm mới khôi phục được năm, sáu phần hay sao? Mặc kệ chuyện của chàng đi.”

“Tôi chỉ sợ công lực của hắn hồi phục chậm quá, lỡ đại quân tấn công vào thì ai xứng làm đối thủ của lão yêu quái kia đây?”

Liên Đăng lặng thinh, một lát sau mới đáp: “Là họa thì tránh không khỏi, lo lắng cũng vô ích. Tôi đã tính rồi, lão yêu quái ch3t lúc một trăm tuổi nên thực ra công lực không thâm hậu bằng chàng. Nếu chàng phải đấu với ông ta thì chưa chắc đã thua.”

“Nhưng cho dù nửa năm sau quốc sư xuất quan thì công lực cũng không thể khôi phục hoàn toàn được. Chẳng phải vẫn còn một nửa ở chỗ muội hay sao? Mất một nửa công lực, phần thắng xa vời lắm.”

Liên Đăng nâng chén trà nhấp một ngụm, giọng không cảm xúc: “Nếu chàng có cách thì cứ việc lấy lại. Tôi không thèm nội lực của chàng.”

Bây giờ, cô luôn tỏ vẻ vô cùng mất kiên nhẫn khi nói chuyện liên quan đến chàng ta, vừa nói được dăm ba câu đã chuyển đề tài sang Chuyển Chuyển. Trong thời gian cô ở cữ, Chuyển Chuyển đã hạ sinh một cậu nhóc. Tề vương có con trai đầu lòng thì lập tức báo tin vui vào trong cung, hoàng đế đang ngoắc ngoải chút hơi tàn trong cung Đại Minh hay tin thì bệnh tình bỗng vơi đi phần nào. Năm hoàng tử kẻ ch3t, người đi tù, chỉ còn lại một mình Tề vương. Nếu có người kiềm hãm được đại quân Định Vương, đồng thời không có gì bất ngờ xảy đến thì ngai vàng sẽ thuộc về Tề vương. Sau này, con trai Chuyển Chuyển sẽ tiền đồ vô lượng. Liên Đăng vui thay cho cô ấy. Quả nhiên, phúc phận của một người đã khắc trong xương tủy, có vấp ngã cũng không thể mất đi. Không ngờ chỉ lỡ kết lầm mối duyên mà cũng đơm trái thơm quả ngọt. Trong số ba người bọn cô, chỉ có Chuyển Chuyển là tương lai xán lạn nhất.

Liên Đăng cười nói: “Ngày mai đến thăm Chuyển Chuyển đi. Phải chuẩn bị cả quà gặp mặt cho cháu ngoại nữa. Mua gì được nhỉ…”

“Đằng tôi mới là cháu ngoại, đằng muội là cháu nội. Đừng quên Định vương và hoàng thượng là anh em ruột, muội và Tề vương là anh em con chú con bác đó.”

Liên Đăng chẳng hề để ý đến mấy người họ hàng này. Cô với Đàm Nô mỗi người chuẩn bị một cái khóa vàng, hôm sau đi đến phủ Tề vương.

- -----oOo------