Klein Blue

Chương 5




11



Tôi sẽ nhớ.



Những kí ức hỗn loạn, thiếu sót đó, tôi sẽ nhớ hết.



“Em sợ sao?” Anh biết tôi sợ biển, cũng sợ nước biển, “Nếu sợ thì chúng ta về thôi.”



Tôi lắc đầu.



Anh đưa tôi đi dạo trên bờ biển vào lúc nửa đêm, trăng lên thủy triều dâng cao, chân chúng tôi bước trên cát mềm, lông mày anh nhíu chặt, chất chứa đầy tâm sự.



Gương mặt anh được bao phủ bởi một tầng ánh trăng lạnh lẽo, nhìn anh tái nhợt, trong suốt.



Tôi đi đằng trước, anh theo phía sau, con sóng tiến về phía chúng tôi, đẩy tôi vào vòng tay anh.



Tôi ôm chặt lấy anh, “Em sợ…”



Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, coi như trấn an.



Thực ra, tôi muốn nói rằng tôi không sợ nước biển.



Tôi sợ vẻ mặt của anh, điều ấy làm tôi cảm thấy như thể anh sẽ sớm rời xa tôi.



Gió đêm thổi tung mái tóc anh, tôi kiễng chân lên, đưa tay vuốt tóc mái anh, vuốt ve đôi mày cao vút của anh.



Lúc này tôi mới biết anh luôn để tóc dài không lộ ra lông mày là vì che dấu một vết sẹo nhỏ ở đuôi lông mày.



“Có một vết sẹo…” Bỗng tim tôi nhói lên, vô số mảnh kí ức vụn vỡ ùa về.



Nước biển nhấn chìm tôi, lúc tôi sắp chết ngạt thì một chàng trai tóc đen liều mạng bơi về phía tôi, tôi mơ thấy anh phun ra vô số bọt nước, miệng anh im lặng khép mở, khẩu hình miệng là “Đừng sợ.”



Tôi thấy một bóng người mơ hồ ôm lấy tôi đang ướt sũng hướng về phía bờ, đôi mắt của tôi không thể thấy được dáng vẻ của anh mà chỉ có thể thấy được một vết thương bị đá ngầm rạch ra, rỉ máu trên đuôi lông mày.



Lam tồn tại.



Anh không đột ngột xuất hiện, anh ở trong trí nhớ của tôi, ở trong trí nhớ đã lãng quên của tôi.



“Em …” Tôi nắm chặt áo sơ mi của anh, nước mắt rơi đầy mặt, “Em nhớ đến anh…”




12



Tôi mô tả lại cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi, lời kể lộn xộn của tôi không làm anh mất kiên nhẫn chút nào, anh chỉ bình tĩnh nhìn và trấn an tôi.



“Đã lâu rồi em không ngủ ngon.”



Ba hoặc bốn ngày, tôi không nhớ nữa.



Tôi đang cố gắng tiêu hao chút năng lượng cuối cùng của mình, đang cố gắng xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, và tôi sắp nhớ ra anh là ai rồi.



Tôi vẫn luôn nắm chặt tay anh, cuối cùng tôi cũng nhớ ra một số chuyện, tôi không bao giờ cho phép mình quên nữa.



“Em không muốn ngủ.”



Anh vén tóc rối ra sau tai tôi, dùng dầu ngón tay vuốt ve quần thâm mắt của tôi từng chút một, cau mày giống như đang tức giận, “Em nói dối.”



“Anh sẽ bỏ em đi chứ?” Tôi cố chống đôi mắt đang lim dim buồn ngủ.



Anh khẽ cười không trả lời.




“Đừng rời xa em, được không?” Tôi khàn giọng van xin.



Thế giới trước mặt dần mờ đi, khuôn mặt xinh đẹp của Lam cũng dần trở nên mờ ảo.



Tôi bị cơn buồn ngủ cuốn đi, nhưng tôi muốn nhìn lại nữa, bàn tay đang nắm lấy bàn tay của anh không muốn buông ra.



“Ngủ đi.”



“Ngủ đi A Tần.”



Khi tôi tỉnh dậy Lam đã đi mất, trong không khí không còn mùi của anh.



Anh lừa tôi, tại sao anh lại bỏ tôi.



Tôi tìm kiếm như điên trong thành phố, tôi đến thư viện chúng tôi đã cùng nhau đến, đến siêu thị chúng tôi đã cùng đi, thậm chí còn một mình đi biển.



Anh không có ở đây.




Tôi điên mất.



Tôi muốn nổi điên.



13



Trắng, trắng xóa.



Không có sự xuất hiện của Lam, trong không khí chỉ có mùi khó chịu của chất khử trùng.



Tôi nằm trong bệnh viện, mẹ ngồi trước giường bệnh, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Rốt cuộc con còn định dày vò đến khi nào?!”



Video giám sát trong nhà tôi những ngày này đã được gửi đến điện thoại mẹ.



Trong vòng chưa đầy nửa tiếng tôi đã ngấu nghiến hết ba hộp amitriptylin, sau khi hôn mê, tôi được đưa đến bệnh viện để rửa ruột.



Tôi đã nói chuyện với không khí, nắm tay không khí đi tới đi lui trong nhà, ôm không khí làm nũng.



“Không thể nào, tủ lạnh thật sự trở nên ngăn nắp, con tận mắt nhìn thấy…”



Mẹ tua video đến nửa đêm.



Trong video có hình ảnh tôi thức dậy giữa đêm và sắp xếp lại các loại rau củ quả theo thứ tự chính xác.



Phòng bếp do Lam dùng để nấu nướng lại biến thành tôi kết hợp rau củ quả lạ, chiên món lạ rồi tự ăn tự khen ngon.



Tôi đi siêu thị một mình, mua một đống đồ rồi về, tôi đi biển một mình, trên chân dính đầy cát biển.



Từ đầu đến cuối video chỉ có một mình tôi.



“Không thể nào, anh ấy sẽ xuất hiện…” Tôi cắn môi tái nhợt, “Chỉ cần con gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ xuất hiện bên cạnh con…”



Anh sẽ không để tôi tự tổn thương chính mình…



Anh sẽ xuất hiện…



“Con còn muốn mẹ nói bao nhiêu lần nữa hả, đây đều là do con tự ảo tưởng thôi!” Mẹ dứt khoát nói: “Trên đời không có người như vậy.”