Kỵ Bạch
Chung Khởi không biết mọi chuyện phát triển đến nước này, Bạch Lục Châu bảo cô đợi một lát rồi vào nhà, một lúc sau có một con mèo từ trong nhà chạy ra, thế nhưng là tiểu bạch.
Cô bế con mèo lên ôm vào trong ngực, mày nhăn thành một chữ xuyên 川, không biết Bạch Lục Châu đang làm cái quỷ gì.
"Bạch Lục Châu?" Cô ôm mèo đi vào nhà, nhà Bạch Lục Châu mang phong cách lãnh đạm, phù hợp với thẩm mỹ của Chung Khởi, nhưng bây giờ không phải lúc để bàn về phong cách của căn phòng, vấn đề là, Bạch Lục Châu biến mất.
Tiểu Bạch nhảy xuống khỏi vòng tay của cô, sau đó Chung Khởi thấy được một màn mà đời này cô không thể tưởng tượng được.
Cô trơ mắt nhìn tiểu Bạch biến thành Bạch Lục Châu.
Tâm lý cường đại như cô, cũng khiếp sợ nói không ra lời, Bạch Lục Châu tiến lên, nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống giường, lẳng lặng mà bên cạnh cô, cho cô thời gian tiêu hóa.
Thật lâu sau, Chung Khởi mới nhìn về phía Bạch Lục Châu, vấp phải hỏi: "Bạch Lục Châu cậu... Là mèo yêu?"
Bạch Lục Châu đoán chắc cô sẽ nghĩ như vậy, hiếm khi anh thấy bộ dáng ngốc lăng của Chung Khởi, rất đáng yêu, anh duỗi tay sờ sờ mặt cô, nói: "Không phải."
Chung Khởi nhìn anh, chờ anh tiếp tục nói tiếp.
"Buổi tối hôm cậu nhặt tôi, tôi và người nhà tranh chấp, trên đường đi ngoài ý muốn, bị mèo hoang cào bị thương, ngủ một giấc tỉnh lại liền biến thành tiểu Bạch, tôi... Khi đó cũng bị dọa, lung tung chạy ra cửa, kết quả bị cậu nhặt được."
Bạch Lục Châu nhìn biểu tình Chung Khởi, xác định cô không lộ ra biểu tình chán ghét mới tiếp theo nói: "Hai ngày trước thời gian biến thành mèo rất cố định, chính là 10 giờ tối đến 6 giờ sáng, mấy ngày nay tôi phát hiện tôi có thể tự do biến hóa."
Chung Khởi a một tiếng, trách không được, trách không được tiểu Bạch luôn về nhà vào buổi tối, buổi sáng lại ra cửa, còn có một vụ này ở bên trong, nhưng, có phải lúc trước cô tắm cùng tiểu Bạch đấy?!
Đột nhiên đứng lên, Chung Khởi lúc này thật sự đỏ mặt, "Kia... Vậy cậu lúc trước không phải..." Cô không biết nói thế nào đây.
"Cái gì?" Bạch Lục Châu hỏi.
"Không có gì!" Chung Khởi vội vàng ngăn lại, "Không có gì, cậu đừng hỏi."
Bạch Lục Châu có chút phản ứng lại, nghĩ đến những cảnh tượng đó, thân thể trắng sữa của Chung Khởi, hai luồng như mật đào, lỗ tai anh nháy mắt đỏ.
Trong lúc nhất thời, hai người đều có chút xấu hổ.
Vẫn là Chung Khởi phá vỡ sự im lặng trước, "Việc này có người khác biết không?" Cô hỏi chính sự.
"Không có." Bạch Lục Châu lắc đầu.
"Muốn đi bệnh viện không?" Cô hỏi.
Bạch Lục Châu vẫn lắc đầu, Chung Khởi cũng hiểu rõ, lời này nói ra, tám phần Bạch Lục Châu sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần.
"Không sao." Chung Khởi thử an ủi anh, sờ sờ tóc của anh nói: "Như vậy cũng rất đáng yêu."
Đôi mắt Bạch Lục Châu lập tức sáng lên, ánh mắt kia, giống tiểu Bạch như đúc, Chung Khởi cười khẽ, cô nhớ rõ mấy ngày trước cô còn cảm thấy đôi mắt của hai người giống nhau, ai có thể dự đoán được là anh chứ.
"Đêm nay, muốn về nhà với tớ không?" Chung Khởi hỏi anh: "Ừ, tiểu Bạch?"
Chung Khởi ôm mèo trở về nhà, ba mẹ Chung hiếm khi đều ở nhà, hai vợ chồng đang xem TV trên ghế sofa, nghe thấy mở cửa liền quay đầu.
Mẹ Chung hiếu kỳ nói: "Sao con về chung với tiểu Bạch?"
"Gặp trong hoa viên ạ." Chung Khởi nói dối không chuẩn bị bản thảo, ôm tiểu Bạch không buông tay, gian nan đổi dép lê.
Ba Chung cười nói: "Con gái nhà mình thật sự thích meo meo nha, đổi giày cũng không buông tay."
"Ba, nó là tiểu Bạch!" Chung Khởi bất đắc dĩ, ba cô toàn kêu meo meo, nói thế nào cũng không thèm sửa.
"Giống nhau, giống nhau." Ba Chung ha hả cười.
"Được rồi, kêu la cái gì, rửa rửa tay ăn cơm!" Mẹ Chung trợn trắng mắt quát hai người.
Chung Khởi thè lưỡi, chạy nhanh ôm Bạch Lục Châu chui vào nhà, đem anh đặt ở trên giường, nói: "Tớ cơm trước, cậu tự chơi một lát đi, nếu nhàm chán thì làm bài tập giúp tớ, nhớ khóa cửa nhen." Chung Khởi không muốn lúc mẹ đẩy cửa vào thì phát hiện có một chàng trai nằm trên giường con gái mình đâu.
Mèo tiểu Bạch gật gật đầu.
Nói thật, cảnh nói chuyện một người một con mèo thực sự làm người có chút khiếp đến hoảng, Chung Khởi cảm thấy có chút không được tự nhiên, sờ sờ gáy liền đi phòng khách.
Chờ cô trở lại phòng, tiểu Bạch đã biến thành Bạch Lục Châu, anh đứng ở trước kệ sách xem sách.
Chung Khởi vội vàng khóa cửa lại, đến bàn học thì thấy bài tập đã hoàn thành, cười một cái, cô chỉ là thuận miệng nói, anh thật sự để ở trong lòng.
Bạch Lục Châu thuận tay đem Chung Khởi vào trong lòng ngực, gắt gao mà ôm cô, đem cằm đặt ở đỉnh đầu cô, hồi lâu, mở miệng hỏi cô: "Chung Khởi, cậu thích tôi không?" Thanh âm nặng nề mất tiếng, mang theo nồng đậm không tự tin.
Chung Khỉ cười khẽ, hỏi: "Cậu nói đi?"
"Tôi không biết." Bạch Lục Châu ủy ủy khuất khuất: "Tôi ngồi cuối lớp, mỗi ngày đều nhìn cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn tôi."
Chung Khởi thân mình cứng đờ, ngược lại cười to, cười Bạch Lục Châu có chút ngốc, anh buông tay, mắt thấy Chung Khởi cười nói nằm ở trên giường.
Càng ủy khuất, ánh mắt xinh đẹp ướt đẫm nhìn chằm chằm Chung Khởi.
Chung Khởi cười đủ, mới ngồi dậy đối Bạch Lục Châu nói: "Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý." Ai có thể dự đoán được trước một trận cô có cảm giác bị giám thị lại xuất phát từ Bạch Lục Châu.
Bạch Lục Châu không nói, liền ủy khuất nhìn Chung Khởi.
Chung Khởi vừa thấy ánh mắt anh thì mềm lòng, vẫy tay, nói: "Lại đây." Như là gọi tiểu Bạch.
Nhưng Bạch Lục Châu thật sự thành thành thật thật ngồi qua.
Chung Khỉ nói với anh: "Tiểu Bạch, cậu nhắm mắt lại, được không."
Phóng Phật dường như đoán trước cái gì, Bạch Lục Châu giống như cô vợ nhỏ, run run rẩy rẩy nhắm mắt lại, quả nhiên, Chung Khởi môi nhẹ nhàng hôn qua.
Đầu tiên là hôn lên mắt anh, nhu nhu, mềm mại như gió tháng năm, Bạch Lục Châu kích động run nhè nhẹ.
"Sao tớ không thích cậu được, tớ thích nhất đôi mắt của cậu."
Tiếp theo là vành tai, cô vươn đầu lưỡi, đầu tiên nhẹ nhàng liếm, sau đó ngậm lấy vành tai anh, nhẹ vê chậm hợp lại, hô hấp cô ướt át nhuận truyền tiến lỗ tai Bạch Lục Châu, chọc anh nhịn không được thấp thấp □□.
"Thẹn thùng vậy sao, lỗ tai cậu liền hồng, tựa như bây giờ, tớ mỗi lần đều muốn cắn một ngụm."
Cuối cùng mới là môi, lưỡi cô dọc theo môi anh chậm rãi liếm, cố ý trêu chọc anh, sau đó dừng lại, thời điểm anh muốn ngừng mà không được, nói với anh: "Ngày đó ở phòng y tế, cậu dựa vào trên giường, khi đó tớ liền muốn, nếu có thể lột quần áo cậu, thì tốt rồi."
Bạch Lục Châu đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc lại mừng như điên nhìn Chung Khởi, trong lúc nhất thời một câu cũng nói không nên lời, phóng Phật thất ngữ.
"Thật khờ." Chung Khởi cười.
Bạch Lục Châu đem Chung Khởi ấn ở trên giường, dựa người lên trên người cô, nhìn xuống Chung Khởi, si mê nhìn cô.
Chung Khởi cười cực đẹp, duỗi tay ôm cổ Bạch Lục Châu, đem anh kéo xuống, tới gần chính mình, nói: "Tiểu Bạch, cậu không hôn tớ sao?"
Vì thế, những nụ hôn che trời lấp đất rơi rụng xuống dưới.