Ký Hiệu

Quyển 2 - Chương 38




Duẫn Huyền Niệm dẫn 3 đứa con đến nhà phu phụ Ngụy Thất.

Đến chiều tối, Vương Nhược Kiều liền phát hiện ra có chuyện ko đúng cho lắm, liền hỏi thẳng.

“Huyền niệm, Địch Dĩnh và Niệm Sinh rốt cuộc là làm sao vậy? Hai đứa nó thoạt nhìn như có thâm thù đại hận gì lắm. Đến 1 câu cũng ko nói?” Một đứa ở ngoài, một đứa trong nhà ko ai nói với ai.

“Ngụy đại tẩu, không giấu gì người, hai đứa con trai của ta dường như ko hợp tính. Tụi nó ko nói chuyện với nhau ko phải là 1 hai ngày. Thiết Sinh muốn ta cứ thuận theo tự nhiên, đừng can thiệp vào chuyện của mấy đứa nhỏ.”

Duẫn Huyền Niệm để lên thức ăn lên bàn, Vương Nhược Kiều thuận tay cầm lấy.

Vương Nhược Kiều buồn bực nói: “Ra vậy ah….Chẳng lẽ ngươi cũng chưa từng hỏi qua nguyên nhân?”

Duẫn Huyền Niệm lắc đầu, “Có hỏi cũng như ko. Hai đứa tụi nó cái gì cũng ko nói.”

“Hai đứa nó cứ mãi như vậy cũng ko phải là cách hay. Hay là đêm nay cho tụi nó ngủ chung đi, nếu có chuyện gì gút mắc, nhân cơ hội này mà hiểu rõ nhau, cùng nhau thông suốt. Còn về Liên Nhi, đành phải ủy khuất ngươi chịu khó ngủ cùng nó rồi.” Gã biết đại mỹ nhân không thích người khác chạm vào người. Bất quá Liên Nhi chỉ là một tiểu nha đầu, đại mỹ nhân luôn xem nó là con gái của mình.

“Xắp xếp như vậy được ko?”

“Được chứ.” Gã có thể yên lặng theo dõi diễn biến.

Hừ!

Tối nay phải ngủ chung với tên cao cao….

Lãnh Niệm Sinh không dám cãi lời. Bực mình ko thèm nói tiếng nào, tùy tiện lùa vài ngụm cơm, lén nhìn tên cao cao ở đối diện mà xem thường. Haiz! Thật nuốt ko trôi mà!

‘Bộp.’

Lãnh Niệm Sinh để chén xuống nhìn các trưởng bối nói: “Ngụy Thất thúc, Kiều phu nhân, nương, con ăn no rồi.” Nó trương ra cái mặt thối rời khỏi chỗ ngồi. cũng ko thèm nhìn lén thêm tên cao cao cái nào nữa.

Lòng Địch Dĩnh chùng xuống, lén nhìn bóng dáng biến mất ở cửa. Không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Cánh tay vẫn còn ngấm ngầm đau đớn, đến bây giờ vẫn còn đang nhiễm trùng. Ko dám để người khác phát hiện nó ko khỏe sợ người lớn biết truyện sẽ tra hỏi nguyên nhân nó bị đâm.

Nó ko hy vọng hắn bị trưởng bối la rầy.

Không hiểu sao, trong đầu ko ngừng nhớ về chuyện xảy ra đêm đó. Quên ko được nước mắt của hắn….

Hơi khép hờ mắt, Địch Dĩnh cũng mau chóng ăn xong chén cơm, rồi đứng dậy cáo lui.

Đôi mắt phượng dừng ở bóng người ngoài sân. Lòng đã thầm giải thích cả ngàn lần….

Muốn đến xin hắn tha thứ, nhưng mỗi khi tới gần, hắn đều né tránh. Chỉ có thể lặng lẽ đuổi theo thân ảnh của hắn, chờ hắn quay lại, cho nó cơ hội.

Rất muốn giải thích là mình có chuyện rất quan trọng cần phải hoàn thành, mới có thể đến phòng của nương mà đổi tranh.

Cũng bởi vì hắn đã từng nói qua: ko để cho tranh của nương bị trộm đi.

Lãnh Niệm Sinh trong lòng vẫn còn đang hờn dỗi. Trong đầu chỉ quẩn quanh ý nghĩ muốn tên cao cao kia thật lòng xin lỗi nó.

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi…. Tuyệt đối không tha thứ cho ngươi….” Nó bực mình mắng. Tâm sự phẩn uất tràn đầy trong lòng. Nhớ đến tình cảnh đã từng bị thương tổn, thật bức xúc muốn xách đao đi chém chết tên cao cao cho rồi đi!

Sau khi quay mặt lại, ánh mắt độc địa liền bắn về vóc dáng cao gầy nơi cửa. Nhìn cái gì mà nhìn! Suốt kiếp này chỉ cần ko bắt được người thân của nó, nó sẽ ko tha thứ cho tên cao cao đâu!

Trong phòng ngủ –

Lãnh Niệm Sinh liền chiếm lấy giường ngủ trước, nó nằm phè ra giữa giường. Ý đồ thật rõ ràng –

Tên cao cao ngủ dưới sàn đi.

Nó mặc kệ tên cao cao có bị cảm lạnh hay ko, có bị muỗi cắn hay ko, đều như cái rắm ah!

Hừ! Lãnh Niệm Sinh tiện tay chộp lấy chăn bông, vo lại thành 1 khối, ôm vào lòng. Tay nhanh chóng nắm chặt, tưởng tượng nó là tên cao cao, thật muốn bóp cổ chết đi!

Từ khi biết mình và tên cao cao phải ngủ chung phòng. Sự căm tức càng ngày càng bùng nổ mảnh liệt. Ko tức chết người là may lắm rồi. Nó muốn giử lại cái mạng để cùng y tính sồ ah!

Địch Dĩnh đứng bên ngoài phòng. Lòng do dự rất lâu. Rốt cuộc là có nên đẩy cửa bước vào ko?

Một lát sau, nó cũng lấy hết dũng khí bước vào phòng.

Tiện tay giặt sạch quần áo sau khi tắm rửa. Mắt dời về cái giườn duy nhất trong phòng. Có thể thấy được bóng người thấp thoáng sau màn che. Địch Dĩnh không định lên giường ngủ. Chỉ đơn giản là ngồi ở mép bàn, thổi tắt nến. Trong phòng nhất thời rơi vào tối tăm –

1 nằm trên giường, 1 gục xuống bàn. Cả hai đều chờ giấc ngủ chầm chậm đến với mình, nhưng chẳng ai ngủ được cả.

Đến nửa đêm, Lãnh Niệm Sinh lén bước xuống giường, sờ soạn vị trí của tên cao cao, có thể mơ hồ thấy được hình dáng hiện hữu, ah….

Đôi môi như cánh hoa của Lãnh Niệm Sinh cong lên nụ cười ko chút hảo ý –

Ai bảo y úp mặt mà ngủ….Nếu giờ gạt cái bàn hay ghể gã xuống, thì cũng chỉ là trả thù nho nhỏ thôi, chắc cũng ko phải là ác ý đâu.

Lãnh Niệm Sinh bắt đầu thực hiện. Để xác định tên cao cao đã ngủ như chết thật ko, nó liền chầm chậm áp sát vào thân người xem thử có hít thở đều chưa?

Lúc này, Địch Dĩnh cũng ngẩng đầu lên vừa đúng lúc chạm vào gương mặt của Lãnh Niệm Sinh. Một cảm giác ấm áp từ đôi môi như cánh hoa bắt đầu lan dần ra….

“Áh — “

Lãnh Niệm Sinh hoảng hồn kêu to, lập tức co chân lui ra xa, ngón tay chỉ chỉ phía trước, lắp bắp: “Ngươi…. Ngươi….”

Địch Dĩnh lập tức thắp sáng nến. Bực mình, đến tột cùng là hắn muốn làm cái gì?!

Lãnh Niệm Sinh không nói ko rằng lập tứ nhảy lên giường, nhanh tay kéo lên chăn bông, bực mình giận dữ mắng “Tên cao cao chết tiệt…..Mẹ nó, ngươi dám lén ăn hiếp ta….Ta với ngươi thế mà….”

Có trời mới biết nó đã đỏ mặt ra sao khi nói mấy câu này.

Địch Dĩnh nghe vậy, thần sắc thật ảm đạm chầm chậm rời khỏi phòng. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng mênh mông. Nghĩ thầm, hắn lại càng ghét nó thêm rồi.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa môi. Hơi ấm vẫn còn vương lại. Rốt cuộc là ai hôn ai….