Chương 10 : Tân binh
Phần giáp trên bàn tay Phượng Hoàng định hình tạo ra một lỗ tròn phát sáng lên, một khối lập phương đen hiện lên trên tay Phượng Hoàng. Phượng Hoàng ném khối lập phương về phía Linh Phong. Linh Phong chụp lấy khối lập phương nâng lên xem. Phượng Hoàng mỉm cười nói :
- Tôi đã chế tạo xong một v·ũ k·hí hoàn hảo có lẽ trên đời này nó chỉ thua mấy món thần binh mà thôi, nhưng còn tùy người sử dụng.
Nói xong Phượng Hoàng ném cho Linh Phong một vật hình trụ bằng kim loại trên đó có một nút bấm. Linh Phong cầm lấy xem xét rồi ấn nút một luồng khí và một vài tia điện hình cầu lan tỏa rộng ra về mọi hướng. Luồng khí lan nhanh ra vụt qua mọi người. Phượng Hoàng chống tay lên bàn, Phi Phong khụy một chân rồi nhanh chóng đứng thẳng người. Phượng Hoàng thét :
- Tên ngốc tắt ngay.
Linh Phong thấy vậy nhanh ấn nút trên vật hình trụ. Phượng Hoàng đứng dậy trên trán lấm tấm mồ hôi. Phượng Hoàng giải thích :
- Thứ đó tác động lên mọi người xung quanh ngăn cản họ sử dụng thiên phú trong một khoảng thời gian cứ gọi nó là " thiết bị hạn chế thiên phú " . Thứ đó tôi mới chế tạo ra gần đây thôi, khi nào cậu sử dụng, trải nghiệm rồi thì quay lại đây cho tôi biết những ưu điểm, nhược điểm nha. Tôi sẽ cải tiến nó. Mà anh đến đây nhờ làm gì nữa đấy.
Linh Phong vừa tung vật hình trụ trên tay vừa nhìn Phượng Hoàng nói :
- Ờo tên chán ngắt. À mà tôi định nhờ cô tạo một món v·ũ k·hí cho anh bạn này.
Phượng Hoàng nhìn Phi Phong mỉm cười hỏi :
- Vũ khí ? Anh sử dụng thứ gì ? Nó phải có tính năng gì ?
Phi Phong trầm ngâm một tí rồi nói :
- Tôi sử dụng một sợi xích, càng dài càng tốt nhưng đừng để quá vướng víu, nó có thể truyền các dạng năng lượng hay năng lực thì càng tốt. Chỉ có vậy thôi.
Phượng Hoàng đáp :
- Xích. Không mấy người dùng thứ này đánh nhau. Còn những chức năng chắc cũng không khó để làm nhưng tôi cần một khoảng thời gian kha khá. Bao giờ xong tôi sẽ gọi hai người đến lấy.
Linh Phong cười nói :
- Vậy chúng tôi về đây. À mà có còn mấy thứ hay ho này không ? Một cái không đủ trải nghiệm đâu.
Linh Phong giữ vật hình trụ trên tay nâng lên vung vẩy qua lại. Phượng Hoàng búng tay " tách " một tiếng. Giơ hai tay lên, mỗi bên năm ngón tay đều kẹp các vật hình trụ ở giữa. Phượng Hoàng vung tay ném về phía Linh Phong. Linh Phong vung tay quét ngang nắm lấy tất cả. Phượng Hoàng nói :
- Nhiêu đó chắc đủ rồi chứ ?
Linh Phong đáp :
- Đủ rồi.
Linh Phong quay đầu bước đi, Phi Phong bước theo sau. Phượng Hoàng hỏi :
- Rời đi sớm vậy ?
Linh Phong mở cửa quay lại đáp :
- Xin lỗi. Hôm nay tôi bận. Hôm nào rảnh tôi và cô đi ăn nha.
Phượng Hoàng không nói gì mà chỉ mỉm cười. Phi Phong bước ra ngoài Linh Phong khép cửa lại, hai người cùng rời đi.
Linh Phong đưa Phi Phong rời khỏi đó và đến đại sảnh của hội. Hai người sang căn phòng phía trái. Một căn phòng khá rộng từ cửa đến cuối phòng khoảng năm mươi mét, rộng khoảng hai mươi mét. Căn phòng bố trí rất nhiều bàn ghế nhỏ xếp ngay hàng thẳng lối cách nhau một khoảng rộng và đều nhau, bức tường phía ngoài là kính ánh sáng bên ngoài chiếu vào cũng vừa phải không quá chói mắt. Toàn bộ tạo nên một căn phòng mang đến cảm giác rộng rãi, thoáng mát, sáng sủa. Hai người đi đến cuối căn phòng nơi đó có hai quầy một có thể mua các loại thức ăn nhanh và nước uống, một có thể đặt các loại món ăn khác như cơm, bún, phở,...
Sau khi mua xong thức ăn hai người đến một bàn gần đó. Trong phòng lúc đó còn có nhiều nhóm người khác, họ chọn những bàn đều cách xa nhau. Phi Phong nhìn Linh Phong hỏi :
- Nơi vừa rồi chúng ta đến là nơi nào vậy ? Nơi đó khác biệt hẳn những nơi khác.
Linh Phong vừa mở túi thức ăn vừa nhìn Phi Phong nói :
- Nơi vừa rồi chúng ta đến là Viện Nghiên Cứu của hội. Nơi đó có nhiều người tài giỏi lắm đấy. Các phát minh khoa học, công nghệ của hội đều từ nơi đó ra cả. Cả những bộ giáp hay những người máy chiến đấu sắp tới tôi anh phải đối mặt cũng từ đó ra đấy.
Nói đến đây Linh Phong vừa mỉm cười vừa nói :
- Không biết chúng mạnh đến cỡ nào đây ? Theo tôi biết chúng được nghiên cứu và chế tạo bởi ông của Phượng Hoàng nhưng gần đây qua nhiều cải tiến mới đưa vào các kì thi để thử nghiệm. Chúng cũng sắp được đưa vào tác chiến cùng với q·uân đ·ội của hội.
Phi Phong hiếu kỳ hỏi tiếp :
- Quân đội của hội nó như thế nào ?
Linh Phong nhìn xuống vừa dùng nĩa xiên một miếng thức ăn vừa nói :
- Quân đội của hội vô cùng mạnh điều đó thì ai cũng biết. Họ được huấn luyện tác chiến vô cùng bài bản và chuyên nghiệp. Tận dụng tốt thiên phú của mỗi người họ được tập hợp lại thành những binh đoàn chuyên biệt để tác chiến. Những binh đoàn thường là tập hợp những người có cùng loại thiên phú, những binh đoàn đó có thể kết hợp với nhau để tác chiến. Những người sở hữu loại thiên phú đặc biệt sẽ được sếp vào một binh đoàn và được huấn luyện đặc biệt. Việc chúng ta khai thác vũ trụ cũng từng đụng độ với các chủng tộc ngoài hành tinh, đa phần đều hướng đến sự hợp tác, phần còn lại thì lại hiếu chiến chuyên xâm lược các hành tinh khác cũng đều bị q·uân đ·ội của hội đẩy lùi một cách dễ dàng. Họ đều gọi chúng ta là " Những đứa cưng con của thần sáng tạo ".
Phi Phong lại hỏi tiếp như một đứa trẻ con muốn biết mọi thứ xung quanh :
- Người chúng ta còn có những tộc người hành tinh cơ à ?
Linh Phong vừa ăn vừa trả lời :
- Đúng. Chúng ta không đơn độc trong vũ trụ này đâu. Có vô số chủng tộc khác cùng tồn tại ngoài kia đấy chứ.
Phi Phong ngừng hỏi và bắt đầu bữa ăn, Linh Phong thì vội ăn phần ăn của mình. Linh Phong ăn hết phần của mình và nâng cốc nước lên uống một ngụm rồi đặt xuống và nói :
- Lát nữa chúng ta làm một nhiệm vụ săn thú. Và tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.
Phi Phong đáp :
- Anh muốn tôi giúp chuyện gì ?
Linh Phong :
- Tôi muốn anh giúp tôi điều khiển thiên phú của mình.
Phi Phong nhìn Linh Phong xòe tay và nói :
- Đưa tay anh đây.
Linh Phong đặt tay lên bàn tay Phi Phong. Phi Phong nắm lấy tay Linh Phong bỗng một luồng khí như dòng chảy nhỏ vàng cam từ tay Linh Phong truyền qua tay Phi Phong. Phi Phong nhẹ nhàng nói :
- Tôi hiểu rồi. Chuyện này tôi thì tôi có thể giúp anh. Đầu tiên anh nên tập trung luyện tập nội lực theo như những gì tôi đưa cho anh nó sẽ giúp cho cơ thể anh ổn định hơn.
Vừa lúc Phi Phong ăn xong Linh Phong đứng dậy. Hai người tiến tới đại sảnh. Linh Phong tới chỗ tiếp tân chỉ lên màn hình trên tường và nói :
- Tôi nhận nhiệm vụ săn thú nguy hiểm nhất.
Cùng lúc đó một giọng nói cất lên :
- Tôi cũng nhận nhiệm vụ đó.
Giọng nói cất lên từ phía sau giọng nói ấy là của một thanh niên chặc tuổi Linh Phong, cao hơn Linh Phong khoảng hai cen ti mét, mặc quần jean hơi ôm với chiếc áo thun ôm sát người làm lộ ra những khối cơ rắn chắc tuy vậy cơ thể lại rất cân đối thon gọn chứ không quá đồ sộ. Mái tóc ngắn đen hớt cao hai bên và vuốt ngược về phía sau. Sau lưng đeo hai thanh katana chéo nhau. Ánh mắt vô cùng rắn rỏi đen bóng ánh lên. Linh Phong nghe vậy quay lại nhìn người thanh niên và nói :
- Anh bạn chúng ta cùng chung một nhiệm vụ hay là chúng ta hãy lập nhóm tạm thời đi.
Người thanh niên :
- Cũng được thôi. Dù sao tiền cũng sẽ được chia ra.
Nói rồi người thanh niên quét tay phải ngang màn hình trên bàn. Rồi Linh Phong cũng quét tay qua màn hình trên bàn, màn hình liền hiện dấu tích xanh lá nữ tiếp tân nói :
- Xác nhận nhóm tạm thời.
Người thanh niên nói với Linh Phong :
- Tôi tới nơi làm nhiệm vụ tìm hiểu đây. Tôi sẽ chờ anh tới.
Linh Phong đáp :
- Được thôi. Tôi tên Linh Phong còn anh.
Người thanh niên từ từ đi ngang qua Linh Phong hướng ra cửa trả lời :
- Tên tôi là Ám Thiên. Tôi đi đây.
Ám Thiên dừng lại người anh tỏa ra một luồng khói đen lạnh lẽo, nó tràn xuống có vẻ như luồng khói đó nặng hơn không khí và rất đặc. Luồng khói đen bao phủ Ám Thiên đột nhiên luồng khói di chuyển nhanh ra khỏi cửa, ra bên ngoài thì nó bay v·út lên cao như một nhúm bông gòn bị gió mạnh thổi đi chẳng mấy chốc mà không còn nhìn thấy nữa hình bóng đâu nữa. Linh Phong cùng Phi Phong rời khỏi, Linh Phong vừa đi vừa nói :
- Ám sao hình như trước đây có một gia tộc rất có thanh thế họ Ám. Luồng khói đen đó nhìn khá ngầu đó anh có nghĩ vậy không.
Phi Phong đáp :
- Đó không phải khói đâu nó bóng tối đó.
Linh Phong nhìn Phi Phong rồi nhìn về phía trước nói :
- Anh mà rơi vào tay của những kẻ xấu xa thì không biết có kết cục cho thế giới này nữa. Anh vừa mạnh lại có một nguồn tri thức lớn, có khi sức mạnh của anh cũng ngang một trong Thập Nhị Nhật Vương ấy chứ.
Phi Phong nói từ từ và nhẹ nhàng :
- Tôi không nhớ được thứ gì ngoài những trận chiến và kĩ năng chiến đấu. Tôi không biết trước kia mình là ai nhưng nếu có người can thiệp vào kí ức tôi chắc chắn họ muốn sử dụng tôi cho việc chiến đấu và những kỹ năng mà tôi có.
Linh Phong và Phi Phong rời khỏi trụ sở chính của hội. Hai người di chuyển bằng phương tiện di chuyển vì đi với tốc độ cao nên Linh Phong phải nói to :
- Nhiệm vụ lần ở vùng Vạn Hồ nơi này phong cảnh cũng không tệ đâu, chỉ có một điều là lần này chúng ta phải chiến đấu trong môi trường nước rồi. Sẽ không dễ chịu chút nào đâu. Anh cũng nên lấy một số thứ này khi lại có dịp sử dụng.
Linh Phong trên tay cầm năm " thiết bị hạn chế thiên phú " đưa qua vai hướng về phía sau cho Phi Phong. Phi Phong cầm lấy bằng tay trái rồi đưa qua chiếc vòng tay của hội được đeo ở tay phải các thiết bị vừa chạm vào vòng đều bị hút vào vòng tay. Chạy đến một vùng đồng bằng Linh Phong dừng lại, hai người xuống khỏi thiết bị, Linh Phong dùng tay gõ nhẹ lên thiết bị nó nhanh chóng thu lại thành một khối lập phương. Linh Phong cầm khối lập phương đưa lên vòng tay nó được thu vào trong.