"Lưu Gia Hân! Em- là- của - anh".
"Ưm...uwahh...a...khụ khụ..."
Côn thịt đâm sâu tới cổ họng, phóng thích tinh dịch đặc quánh, nhầy nhụa vào miệng cậu.
"Nuốt hểt. Em để rơi một giọt thì đừng trách anh."
Cậu bất lực cố nuốt hết tinh dịch của hắn, nhây nhớp cảm giác làm cậu muốn nôn, lại cố nén xuống. Có điều côn thịt vẫn tuôn ra dịch trắng đục, cậu thực sự không nuốt kịp. Thấy miệng cậu đã đầy, hắn liền rút côn thịt ra, đem số tinh còn lại bắn đầy ra mặt cậu.
"Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh lại cứng rồi."
"Đừng.."
"Hửm?"
"Aaaaa...ahh..."
Cạu không còn sức phản kháng, nhưng dương vật giả vẫn hung hăng đâm chọc, không có thương tiếc cũng không có khoái cảm.
"Mạnh Phong... ahh... em không muốn...a...aaa...em...e...ư ư..a...muốn...muốn anh..."
"Phong...em ...aaa... không thích...củ anh....ưm ân...cho em..."
"Thật là một tiểu yêu tinh dâm đãng."
"Nơi này, nơi này nữa, tất cả đều là của anh."
Hắn dùng côn thịt ma sát thân thể cậu, một đường đi xuống cúc huyệt rồi rút mạnh dương vật giả ra, hung hăng đưa đẩy thắt lưng, đâm vào rút ra mạnh mẽ trong dâm huyệt nóng bỏng.
"Đại nhục bổng của anh so với thứ đồ chơi kia, em thích cái nào hơn? "
"Ư..aaa...á...ahhh...nhanh quá..."
"Còn không trả lời!"
"Á a...ahh...ân, của anh...aaa".
"Nói to lên!"
"Á á á... của anh... đại nhục bổng của anh... ách... aaa... thoải mái hơn... ưm... to hơn...aaa..."
Gia Hân sau đau thương cuối cùng cũng ngộ ra chân lí, không thể lấy cứng chọi cứng với người này được, ngoan ngoãn phối hợp mới giữ được mạng.
"Ha...ưm...gọi ông xã! "
"Ba...ba ba ba..."
"Ân , hức...aaaa... ông xã... ông xã..."
"Ngoan, ông xã là ai? Mở mắt ra nhìn em đang nằm dưới thân ai? Mau!"
"Ba...ba...a... "
"Anh sẽ thưởng cho. "
"Ba... ba, ba..."
"Mạnh Phong,....aa, hức... ông xã Phong...ahh..."
"Aaa~~~"
"Ô...ahh...chậm...châ...m chút..."
Gia Hân bị húc đến choáng váng. Hắn không hề vì lời cầu xin của cậu mà buông tha, hai tay giữ chặt thắt lưng, tốc độ lẫn sức mạnh như dã thú. Lưng cậu bị uốn cong, để côn thịt đâm tới độ sâu kinh hãi. Thân thể bị lăn qua lăn lại nhiều lần, cuối cùng hắn mới thoả mãn phóng thích tinh dịch.
Cậu uốn người cảm nhận dòng tinh dịch tràn đầy hạ thân, bắn vào sâu thật sâu. Tiểu Hân đã quá mức chịu đựng, muốn bắn mà không được, ống kim loại lạnh lẽo vẫn nằm trong ống dẫn tinh.
"Hộc hộc... Gia Hân, Gia Hân,em thực biết cách làm con quỷ trong anh nổi điên."
"..."
"Hứa với anh, đời đời kiếp kiếp bên nhau."
"Tôi không thể hứa được."
Cậu là một người lạ đi qua cuốn truyện. Rồi sẽ có ngày cậu thoát khỏi thế giới này, tình cảm là thứ không nên tồn tại giữa hai người.
"A..."
Cổ bị hai bàn tay bóp mạnh. Làm sao đây, cậu sẽ chết trên giường nam chủ?
Phía sau hắn chọn đúng điểm mẫn cảm mà đâm thẳng tới, cậu lập tức xụi lơ, thân thể đầu dấu vết kích tình mãnh liệt ngã xuống.
"Em có thể sống thiếu anh sao?"
Mạnh Phong khàn giọng giận dữ, giọng nói lại nghe ra sự đau thương tuyệt vọng. Hắn hung hãn bóp cổ cậu, dùng côn thịt xé rách cậu. Tao động kịch liệt co lại, chảy ra dịch trong suốt. Dù sưng tấy vẫn tham lam nuốt chặt hắn không buông. Chỉ lúc chôn sâu trong cơ thể cậu mới có cảm giác cậu thực sự ở bên mình.
"A, khụ khụ...ưm"
Giai Hân cảm thấy khó thở, không biết vì thiếu oxy hay vì thụ hưởng tình dục kịch liệt.
"Á aaa..."
Hắn luồn tay xuống dưới vuốt ve ngọc trụ, ấn mạnh chốt ống kim loại đang nhô lên.
"Không...ahh, không được..."
"Chúng ta ra cùng nhau, chờ anh."
"Ahh...AHH!!!"
Bao da buộc chặt cậu nhỏ được bỏ ra, ống kim loại lạnh băng vừa rút khỏi, cậu liền run rẩy bắn tinh. Cùng lúc, tiểu huyệt bị rót vào lượng tinh dịch nhiều đến quá tải. Gia Hân chịu không nổi, liền mất ý thức.
Hắn giật mình. Cậu như con búp bê rách ngã phịch xuống sàn nhà. Chưa bao giờ hắn kinh hoảng như thế này. Hắn đã làm gì? Hắn tổn thương cậu mất rồi? Cậu sẽ bỏ rơi hắn?
Hắn mất bình tĩnh gọi điện thoại cho bác sĩ, dùng khăn bao lấy cậu chạy nhanh về phòng.