Mấy hôm sau.
Gia Hân không ngừng bị quấy nhiều bởi những âm thanh cảnh báo chói tai của hệ thống.
"Cảnh báo! Nam nữ chính gặp nhau."
"Cảnh báo! Độ hảo cảm của nữ chính với nam chính đã tăng trên 50%."
"Cảnh báo! Tăng thêm 2%."
"Cảnh báo! Tăng thêm 5%."
"..."
Quả là bàn tay vàng trong truyền thuyết. Cậu theo đuổi cô nàng bao nhiêu lâu, nhưng độ hảo cảm 75% chưa từng lay chuyển. Nam chính cao cao tại thượng làm bạn cùng nàng vài hôm, tình cảm cứ tằng tằng thăng tiến. Vừa theo sát hai người, hai hàng lệ vừa tuôn rơi trong lòng. Nhiệm vụ lần này tưởng dễ mà chẳng biết giải quyết thế nào.
"Chào hội tưởng~"
"Lan Anh!"
"Hội trưởng đi ăn cơm muộn vậy."
Gia Hân gật đầu với mọi người có lệ, cậu không thích ăn đồ trong căng tin lắm, nhưng để hai người này đi cùng nhau, ai ngờ có biến cố gì.
Cậu rất chăm chút ngoại hình cho phù hợp với nữ chính, ví dụ như lúc này cô mặc váy trắng, cậu sẽ diện áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần âu màu be thanh lịch tạo cảm giác như mặc đồ đôi. Nữ thần giảng đường và soái Tây hội trưởng sóng bước cùng nhau chói mù mắt con dân. Thế nhưng vài hôm trở lại chêm vào một tên đầu tóc bù xù, ăn mặc nghèo nàn. Tổ hợp trở nên khó hiểu.
"Lan Anh, em muốn anh gì để anh lấy?"
"Cậu thích ăn gì?"
Hai câu hỏi vang lên cùng lúc, là cậu hỏi Lan Anh, Lan Anh hỏi Hải Dương. Mắt mang theo khó chịu liếc nhìn hắn.
"Tôi ăn gì cũng được."
Hắn diễn rất đạt, mặt luôn cúi thấp, thu mình lại. Giọng nói lí nhí, dè chừng.
"Vậy sườn xào chua ngọt, canh cải, thịt băm, thêm một li nước cam vắt nhé."
Đây đều là món cô thích. Nữ chính cười ngọt ngào.
"Anh không chọn món mình thích sao?"
"Đâu có, anh rất thích chúng."
Nháy mắt Gia Hân sán lại gần cô, cưng chiều thủ thỉ. Cô không phản cảm xích ra, cuối cùng cũng có ngày cậu được hưởng đặc quyền xài mỹ nam kế 😎. Đôi tình nhân đứng bên nhau khiến không ít người gato, nhưng tự biết chẳng ai xứng đôi vừa lứa hơn.
Hải Dương mặt dầy xen vào giữa, lên tiếng cắt ngang.
"Tôi chỉ uống nước lọc khi ăn."
"Để tôi đi lấy."
Cậu đành ngậm đắng nuốt cay đi phục vụ hai đại nhân. Tẹo nữa thôi là chuyện tốt đã thành.
...
Suốt bữa ăn, quan tâm hỏi han nữ chính giành hết cho hắn. Lan Anh cảm thấy cậu bạn này thật "đáng thương", không bạn bè không chỗ dựa, giao tiếp khó khăn. Nên cô phải "bảo vệ" hắn! Mang theo hắn bên cạnh ai cũng cảm thán cô tốt bụng để ý tới cả bạn học bị cô lập, mà hắn càng làm nổi lên vẻ đẹp của bản thân nha~
Chút tâm tư nhỏ này Hải Dương không lạ, nhưng đi cạnh cô ta sẽ luôn gặp người hắn nhung nhớ, từ từ hiểu thêm về con người cậu.
Gia Hân nuốt không trôi miếng nào, liên tục lườm huýt hắn nhưng người ta tỉnh bơ, da mặt hay xi măng cốt thép vậy! Cư nhiên còn cười "khinh bỉ".
Đối phương và cậu hoàn toàn không bắt được sóng với nhau. Hắn là đang nghĩ ánh mắt hờn dỗi kia thật mị hoặc, cơ thể mất tự chủ nổi lên phản ứng. Trong đầu nghĩ đến những hình ảnh cấm trẻ em, ngu ngơ cười với cậu.
🦆🦆🦆 Một đàn vịt chạy qua đầu cậu, nam chính băng giá bỗng cái trở thành tên khờ rồi? Hừ, không để ý tới hắn nữa.
"Lan Anh, chiều nay có một trận bóng rổ, em đến xem anh chứ?"
"Vậy sao? Anh cũng tham gia? Hay quá, cậu đi cùng nha."
Cô hứng khởi lôi kéo theo Hải Dương.
"Đi chung cho vui, hội trưởng đánh bóng rổ rất cừ."
"Nhưng..."
Hắn vừa ngập ngừng vừa mong chờ nhìn cậu.
"...cậu ấy đâu mời tôi...tôi..."
"Nào có! Chúng ta là bạn bè mà."
Cô đã nói vậy rồi, cậu không thể không mời. Đồ phẫn trư ăn hổ, anh ta đáng thương cái gì, thương hại hắn thử xem! Chết không toàn thây! Đóng kịch đến mức này, xem ra nam chính bắt đầu thích Lan Anh rồi, cậu chuẩn bị xuống mồ rồi...
"Hội trưởng, nếu cậu thấy không vui, tôi... tôi không đi nữa..."
"Hội trưởng~"
Hai đôi mắt long lanh lên án cậu. Tại sao cậu ngồi yên còn trúng đạn? Aaa...
"Cậu không đi tôi mới buồn đấy. Haha, bạn bè, bạn bè cả mà! Haha!"
"Vậy tôi nhất định sẽ đến cổ vũ!"
____
Sân bóng.