"Cô ấy thật xinh quá."
"Đương nhiên, hoa khôi giảng đường của trường ta mà."
"Trời ơi! Tôi không nhìn lầm đi, đó là đôi valentino vừa ra mắt!"
"Thật hâm mộ, con nhà giàu, có tiền có thế, có nhan sắc, có cả hội trưởng theo đuổi~ ước gì tôi..."
"Hừ, bà đừng mơ mộng hão huyền. Chúng ta sao có số đấy."
"Haizz..."
"..."
Một ngày đi học của Lan Anh bắt đầu từ những ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo. Tóc dài xoã ngang vai, lưng thẳng, tư thế kiêu hãnh cất bước. Từ nhỏ nhận được sự giáo dục hà khắc, với nỗi ghen tị, ngưỡng mộ của mọi người cô chẳng biến sắc. Nụ cười tiêu chuẩn luôn nở trên môi.
"Bộp!"
Hải Dương chạy ngược qua làm hai người va vào nhau. Hắn có vẻ vội vã.
"Xin lỗi."
"Không sao, tôi cũng không chú ý lắm."
"Cô biết hội trưởng ở đâu không?"
"Anh ấy dạo này không đi cùng tôi nữa, chắc nhiều việc quá."
Chính xác là sau cuộc nói chuyện ở phòng y tế, Gia Hân hễ chạm mặt hắn là tránh đi. Hắn sắp nhớ cậu đến phát điên, lại không dám dùng vũ lực khiến người chạy mất.
"Tôi đi."
"Khoan đã!"
Bàn tay thon dài níu ống tay hắn.
"Chúng ta cũng lâu rồi không đi cùng nhau. Bữa trước cậu cứu tôi còn chưa cảm ơn."
"Không cần."
Cô không còn giá trị lợi dụng, hắn lười dây dưa. Dáng người cao lớn dứt khoát bỏ đi.
"Cậu..."
Hừ! Lúc hắn bị cô lập, là ai vươn tay ra giúp đỡ? Cô sẽ chống mắt lên xem, được bao lâu tên lập dị này trở lại, van xin cô làm bạn cùng. Cô để mắt đến hắn, đó là niềm vinh hạnh bao người cầu không được!
____
"Lan Anh. Chuyện gì mà bực bội thế?"
Gia Hân thủ sẵn trước cửa phòng học chờ cô. Gương mặt mang hai dòng máu Mỹ-Việt được chọn lọc những nét đẹp nổi trổi nhất, đầy cuốn hút, tinh xảo. Mái tóc vàng tự nhiên đẹp đến nỗi con gái cũng phải ghen tị, mắt xanh biếc nhàn nhạt ưu tư. Thêm một nụ cười ôn hào như nắng ấm, khiến lòng người dễ dàng sa vào không lối thoát.
"Xin chào~hội trưởng."
Nữ chính ngồi vào bàn kế bên cậu, như thường lệ lôi sách vở ra nghiên cứu. Nhập da tuỳ tục, cậu cũng phải nghiền ngẫm đọc sách để "làm màu".
Hai người yên tĩnh ngồi cạnh nhau, hoà hợp đến lạ. Như một bức tranh thanh xuân trong trẻo.
Không phải mình còn hội trưởng sao? Aaa, anh ấy đọc sách cũng soái quá. Nghĩ đến tên kia làm gì! Nhìn quanh cái trường này, luận về gia thế, ngoại hình, thành tích, cô cùng hội trưởng là một cặp trời sinh rồi. Công chúa thì sẽ yêu hoàng tử ~
"Lan...Lan Anh, tôi...tôi..."
Giọng điệu rụt rè này không ai khác chính là Hải Dương.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi... chúng...chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát có được không?"
Xem ra, có người chẳng rời khỏi cô được bao lâu~tha cho anh ta lần này vậy.
"Được thôi."
Gia Hân không còn tâm trí đọc sách.
____
"Cậu muốn nói gì?"
"Cũng không quan trọng lắm."
Hắn trả lời qua loa, hình ảnh Gia Hân và cô bình yên bên nhau, hắn không cho phép có lần thứ hai. Nhất thời không khống chế được, đi tới phá vỡ nó. Sâu trong linh hồn hắn mãnh liệt rung động, là cậu, chính là cậu- người hắn không thể vuột mất.
"Chẳng lẽ cậu không muốn nói gì với tôi?"
Tuy hắn không đạ đủ điều kiện làm bạn trai cô, nhưng phải giống như lũ con trai khác, khát khao được cô yêu thích chứ. Đây mới là phản ứng bình thường, cô rất tự tin về sức hút của mình.
"Không có."
"Cậu. A..."
"Nè! Nè! Giúp tôi với! Cát bay vào mắt rồi."
"..."
"Nè! Nhanh cái coi! Lỡ đôi mắt xinh đẹp của tôi bị nhiễm trùng thì sao? Bị sưng thì sao? A, không muốn đâu."
Hắn bắt đắc dĩ kề sát mặt giúp cô thổi hạt bụi trên mắt, không thì còn bị cô lải nhải hành hạ. Người đâu thực phiền, sao cậu thích một bánh bèo thế này được. Cậu đáng được che chở hơn.
"Lan Anh, em..."
Một lần nữa, tam giác tình yêu xuất hiện. Gia Hân cảm giác như bị phản bội nặng nề, không hổ danh cặp đôi trời đất se duyên, chẳng qua bao lâu đã tiến tới ôm hôn rồi. Khó chịu, không biết khó chịu vì lí do gì nữa, đây là một cuốn ngôn tình, cậu là một linh hồn đi làm nhiệm vụ, hà cớ gì chìm sâu vào.
Cậu quay lưng đi.
"..."
"Hình như, hội trưởng hiểu lầm..."
"Shit!"
"A. Cậu đi đâu? Cậu phải chịu trách nhiệm! Anh ấy hiểu lầm rồi! Cậu quay lại cho tôi!"
____
Tan học...
"Hải Dương."
"Hội...hội trưởng."
Lan Anh cậu giao cho chút việc ở câu lạc bộ, phòng học mọi người đã về hết, tên nam chính này còn diễn trò với ai. Diễn vui lắm à? Hắn thấy vui còn cậu thấy cái chết kề cổ.
"Thịch! Thịch! Thịch!"
Hải Dương nghe được cả tiếng tim đập rộn. Cậu gần quá, xung quanh chỉ có hai người thôi. Cứ như mơ. Cậu còn tiếp tục tiến tới, hắn sắp "buông vũ khí" đầu hàng rồi. Làn da trắng nõn không tì vết, môi căng mọng,... tất cả như đang mời gọi hắn.
"Tôi nói anh có nghe không!!!"
Tay cậu giật mạnh cổ áo, kéo hắn xuống hét thẳng mặt. Khinh người quá đáng, cậu phải dồn hết can đảm nói chuyện đàn ông với nhau, mà hắn thơ thẩn không buồn để ý.
"Có... có nghe mà..."
Gần thêm chút nữa rồi. Mơ hồ còn nhìn thấy nụ hoa màu hồng nhạt xinh xắn. Có nên nhắc cậu cúc áo bị tuột không? Nhưng hắn ngắm chưa đã~
"Tôi không từ bỏ Lan Anh đâu, hi vọng chúng ta cạnh tranh công bằng."
"..."
"Thịch! Thịch! Thịch!!!"
Làm sao đây? Cậu cau có cũng làm hắn mê mệt.
"Hừ. Nhớ kĩ lời tôi."
"..."
Cậu mất hết kiên nhẫn với hắn, cầm cặp ra khỏi phòng. Khuyên nam chính đừng yêu nữ chính nữa, đúng là phí công phí sức.
"A~ Tôi càng thêm yêu em rồi."
Dưới mái tóc bù xù, gương mặt hồng lên khả nghi.