"Hội trưởng, vết thương... lành rồi chứ?"
Hải Dương nhìn một cái là thấy cậu giữa đám đông, miệt mài đuổi tới tận cửa. Một tháng, hắn dành cả một tháng trời bước chân vào cái giới hắc đạo mà mình luôn căm ghét. Tiếp nhận khảo luyện của ông già, huyết tẩy tổ chức dám truy sát hắn, tạo một vị thế của riêng mình trong xã hội ngầm... Tất cả, vì hắn muốn bành trướng thế lực, bảo vệ cậu không hao tổn một sợi tóc. Viên đạn tối hôm đó làm hắn biết cậu quan trọng tới nhường nào, nhưng không cho phép việc tương tự xảy ra lần thứ hai.
"Lành rồi, chỉ còn sẹo."
Gia Hân bực tức. Cả tháng không quan tâm, lúc này còn giả bộ mèo khóc chuột làm gì.
"Tôi...tôi... tôi không biết vì sao cậu lại đỡ giúp tôi phát đạn. Thật...rất cảm ơn."
"Không cần! Cậu biến đi cho tôi! Nhìn vai diễn của cậu càng làm tôi hối hận mình lo chuyện bao đồng."
Cậu lớn tiếng đuổi người. Nhiệm vụ xem ra hết hi vọng, tên này chạy đến thị uy, khoe khoang cũng không quên đóng vai. Người sắp chết cũng cần tôn nghiêm có được không!
"Bộp!"
Hắn giữ cánh cửa lại. Hắn đã làm gì sai, tại sao tình trạng giữa hai người vẫn căng thẳng. Làm ơn đừng nhìn hắn chán ghét như vậy, khổ sở nhất là khi nhìn người mình yêu, cậu ấy lại chỉ nhìn thấy một cô gái. Cậu đã cứu hắn, cho hắn hi vọng. Rồi ruồng bỏ hắn, đẩy hắn xuống địa ngục. Trái tim... thực sự rất đau đớn...
Gia Hân không muốn nhiều lời, dùng sức khép cửa, ngăn hắn ở bên ngoài. Nhưng tay tên này như đá vậy, đẩy thế nào cũng không lay chuyển.
"Tôi nói cậu biến đi!"
"Xin lỗi...cậu..."
"Ha? Xin lỗi? Cướp bồ người khác xong xin lỗi là được à! Cậu trả Lan Anh lại cho tôi, tôi sẽ tha lỗi."
"Tôi không hề có ý gì với cô ta."
Vì tôi chỉ yêu cậu! Tại sao cậu không cảm nhận được?
"Nhưng Lan Anh có ý với cậu! Trả cô ấy cho tôi, cậu muốn gì cũng được."
"Két!!! Uỳnh!"
Hải Dương cưỡng chế bước vào, đóng cửa lại sau lưng, cài chốt. Cánh cửa bị giành giật qua lại cuối cùng cũng được đặc xá trở về làm tròn nhiệm vụ.
Khuôn mặt hắn nhìn không ra cảm xúc.
"Muốn gì cũng được?"
"Đúng! Cậu cự tuyệt cô ấy đi."
Tổ tông ơi! Mạng già của con đó!- Gia Hân nuốt nước bọt chờ đợi, trong đầu lôi đủ thần thánh ra khẩn cầu.
"Muốn gì cũng được?"
Giọng nói trầm lạnh mang theo dục vọng không thèm che giấu, hắn từng bước, từng bước ép sát cậu. Lúc này tên chậm hiểu mới phát hiện bất thường. Thôi rồi, uy hiếp nam chính bỏ người đẹp là hành động thiếu muối đến nhường nào, phòng còn bị chốt cửa, hắn định khử cậu?
"Tôi muốn..."
Hắn không thể dùng lời để bày tỏ được nữa, đừng ghét hắn, Gia Hân...
"A."
Cậu bị đẩy mạnh xuống bàn lớn dùng để hội họp trong văn phòng. Lưng va vào mặt gỗ ê ẩm đau, hắn đã đè lên, tham lam ôm lấy, siết chặt như muốn khảm sâu cậu vào người mình. Hạ xuống vô số nụ hôn trên trán, trên mắt, trên môi, lại trượt xuống gặm hầu kết.
Không thể kịp tiêu hoá những gì đang diễn ra, cậu chỉ biết khó tin trừng mắt, giãy giụa chống cự. Cho đến khi, bàn tay to lớn luồn vào trong quần, vuốt ve sỗ sàng, xoa nắn, bóp véo cái mông đàn hồi rồi hung hăng kéo xuống.
"Không...Không!"
Gia Hân hoảng sợ vùng người bỏ chạy.
"Ai đó! Cứu...ưm...ư......."
Hành động này không khác gì thêm dầu vào lửa, động tác của hắn đã mất kiểm soát, thô bạo kéo người lại, tay bịt chặt miệng.
...
"Ư...A! A...ahh...AAA...ahhh...ha..."
"Tôi muốn có em nhiều lắm em biết không..."
"Ưm...ahh..."
Gia Hân run rẩy chống hai tay lên bàn, nửa người dưới trần trụi vô lực mặc hắn khiêu khích. Người phía sau ôm ghì cậu, một tay bịt miệng, một tay tận tình "chăm sóc" tiểu Hân. Động tác trúc trắc, không khống chế được lực đạo làm đầu óc cậu quay cuồng trong khoái cảm xen lẫn đau đớn.
"Sao em lại không chú ý đến anh vậy, Gia Hân?"
Cắn cắn vành tai đỏ ửng, hắn thủ thỉ chất vấn như tình nhân làm nũng, hành động lại hoàn toàn trái ngược. Vuốt ve trên tay dần chuyển thành bóp nắn. Ác ý bóp chặt tính khí cậu, ngón tay ấn mạnh xuống lỗ nhỏ yếu ớt.
"Ưm... ưm!!"
Nước mắt sinh lý trào ra ướt đẫm gò má. Ánh mắt cậu mơ màng, hơi thở hỗn loạn gợi cảm phun ra từ đôi môi bị hắn mút đỏ tươi cùng chóp mũi phập phồng.
"Đừng... A.. đừng mà...ha..Ư~ aaaa..."
"Ư..."
"A~ đau..."
"A...Tại sao? Buông tôi ra... Ha..A...aaa...đừng..."
Hắn vén chiếc áo vướng víu lên cao, mê luyến hôn lên tấm lưng trần. Vươn đầu lưỡi nóng rực một đường dọc theo thắt lưng. Tay tìm kiếm nụ hoa trước ngực vê tròn.
"A...buông..."
"Cứ ra đi."
"A...ư...ahh..."
"Nào, đừng nén lại nữa."
Cậu nấc lên nức nở, giãy giụa vì hai đầu vú mẫn cảm bị người ta nắm lấy, cường liệt chà đạp.
"A...Hư..aaa..."
"Không! Dừng lại đi... không... không..."
"A A A A A ..."
Không chịu nổi kích thích quá lớn, cậu ngẩng đầu lên thét chói tai, thân thể ửng hồng lấm tấm mồ hôi toát lên phong tình mị hoặc, vật nhỏ hưng phấn cao cao phun ra bạch dịch...