Ngây ngốc trong cung mấy ngày, Gia Hân chán muốn điên. Lúc nào cũng phải hành xử cận trọng, lo lắng cho cái mạng nhỏ cùng phần dưới. Cung nữ xinh đẹp bạt ngàn, nhưng trong hậu cung này, chỉ tìm mọi cách tạo được ấn tượng tốt với hoàng thượng mà chim sẻ hoá công. Bề ngoài thanh thuần khả ái, bên trong lại dùng đủ thủ đoạn chèn ép, ganh đua. Nhiều lúc sợ rằng, còn ở đây lâu thêm chút nữa, cậu sẽ sinh ra sợ hãi với con gái mất.
"Kí chủ! Tình tiết truyện bắt đầu, mau rẽ phải."
Hệ thống giả chết bao lâu cuối cùng cũng lên tiếng. Nghe giục, Gia Hân vội chạy theo chỉ dẫn.
"Thẳng! Đi thêm mươi bước nữa!"
"Quẹo trái đi!!"
"Dừng lại!! Lùi ba bước..."
Gia Hân chống hông thở dồn dập.
"Đây á?"
"Vâng~"
"Mẹ nó! Mi nói là chạy tới hoa viên có phải súc tích không? Bày đặt trái phải từ nãy tới giờ."
Đúng lúc này, một con chim bồ câu bay qua tường thành, đỗ trên vai cậu. Đây là cái chuyện gì?
"Kí chủ! Mau gỡ thư."
"A." - Cậu là gián điệp mà đúng không? Gia Hân dằn vặt con chim một hồi mới rút ra được tờ giấy nhỏ cùng vài chiếc lông vũ. Lập tức, nó kiêu ngạo bay đi. Còn tặng cho cậu một bãi thay cho lời lên án.
"Xem ra nó rất thích ngài."
"Giỏi thì thử quay lại đây! Ta sẽ đem mi vặt lông hầm canh! Khinh thường nhau vừa thôi, ai mà không có lần đầu?"
Hừ lạnh một tiếng, Gia Hân đem giấy mở ra.
"Hoàng thượng giá đáo!!!"
Ể? Số cậu rốt cuộc đen tới nhường nào? Giờ phải làm gì? Giao thư ra... hay vẫn là giấu đi?
Thầm nghĩ phải là trọng thần mới tiếp cận hắn được. Cậu xoay người quỳ trước mặt hoàng thượng, hai tay giơ cao mở giấy viết thư trình lên.
"Hoàng thượng vạn vạn tuế! Nô tài có việc đi ngang qua hoa viên, nhặt được một lá thư kì lạ. Kính mong hoàng thượng minh xét."
Đối diện im lặng. Uy áp của người cổ đại quá mạnh, hại cậu không dám ngẩng đầu lên. Mồ hôi ròng ròng nhìn đôi giày đen mạ vàng cùng vạt áo thêu tơ vàng.
Đột nhiên lá thư trong tay bị rút đi. Là một thái giám mặc đồ đỏ tường vân - Từ tổng quản theo hoàng thượng từ nhỏ tới lớn, rất được tín nhiệm. Trong tay ông ta còn có một con bồ câu trắng. Gia Hân cắn răng tiếc nuối, canh bồ câu hầm à, chúng ta không thuộc về nhau~
Hoàng đế vươn tay nhận giấy viết thư Từ tổng quản đưa lên, hơi liếc nhìn người quỳ rạp trên đất.
Mở giấy ra đọc, hồi lâu sau vẫn là im lặng.
Theo hiểu biết từ tiểu thuyết, nam chính là một người tính khí hung bạo, nghiêm khắc. Sẽ không thể bỏ qua cho chuyện mờ ám sau lưng hắn như vậy. Cho nên, yên lặng nãy giờ, là suy nghĩ cách tra tấn cậu đi. Gia Hân trong lòng gào thét kêu cứu. Nhưng hệ thống cũng không đủ năng lực nhúng tay vào cốt truyện để cứu cậu.
Như trải qua cả thế kỉ, một thanh âm hùng hậu truyền xuống.
"Đi."
Sau đó nữa, liền không có tiếng động.
Ngẩng mặt lên không thấy ai, Gia Hân thở phào đặt mông ngồi trên mặt đất. Người chưa thôi sợ hãi, nhiệm vụ lần này căn bản là tìm chết mà.
Nhưng không xử trí đã bỏ đi, không giống tác phong của hoàng thượng lắm. Có gì đó không đúng...
Cậu trầm tư, lê chân đã muốn nhũn ra chạy về Phượng Ninh cung. Trên đường, chợt nghe thấy tiếng la hét bén nhọn.
"Hoàng thượng!! Thần thiếp sai rồi! Hoàng thượng!!!! Lan nhi không muốn đi lãnh cung!! Hoàng thượng..."
Một phi tử tóc tai hỗn loạn, bị thái giám và binh lính hung hăng kéo đi. Vào lãnh cung tức là cơ hội trở mình bằng không, cô độc lạnh lẽo tới già, phi tử kia nước mắt giàn giụa, cố gắng cầu xin một chút thương tiếc. Nhưng chuyện này đâu còn mới lạ chốn thâm cung, mọi người đều lạnh nhạt.
Đám cung nữ nhỏ giọng bàn tán.
"Lan phi dám động tới tú nữ tên Ngọc Trân bảo bối của hoàng thượng, kết cục thế này, đáng lắm."
Ngọc Trân? Nữ chính? Gia Hân vội dỏng tai nghe.
Một cung nữ cũng có chút thương hại thở dài.
"Lan phi sống trong cung bao lâu đâu phải không có đầu óc, chỉ là vô ý xô tú nữ đó ngã trầy một chút da, liền thành ra thế này."
"Hừ, nói là tú nữ, nhưng quyền thế còn hơn cả hoàng hậu nương nương. Không biết ả có gì xuất chúng, mà hoàng thượng mê luyến."
"Đúng đúng!! Tôi thật không hiểu. Hành vi lỗ mãng, cầm kì thi hoạ không tinh, nhan sắc tầm thường, rốt cuộc là chiêu trò nào níu được chân thiên tử, còn để ngài ấy sẵn sàng cung phụng mọi thứ trên đời."
"Haizz..."
"Tôi cũng muốn có diễm phúc đấy, một bước lên trời a..."
Vốn nghe không biết bao nhiêu tương truyền về độ sủng ái của hoàng thượng dành cho nữ chính, đọc truyện cũng là ngọt muốn sâu răng, không ngờ... chỉ có hơn chứ không kém. Gia Hân gấp đến vò đầu, nhiệm vụ tách hai con thiêu thân đang lao vào lửa tình sao thấy mông lung như một trò đùa~
____
Ỷ Lan cung.
"Hoàng thượng! Người đến rồi~"
Ngọc Trân trang điểm tỉ mỉ, khoác trên mình y phục thêu hoa đỗ quyên hồng thẫm rực rỡ. Tóc vấn cao cài trâm vàng, hương thơm nồng quanh quẩn. Nàng mang theo nụ cười e lệ đúng mực, cúi người hành lễ với hắn. Khuôn mặt ửng hồng bán đứng tâm tình thiếu nữ nhộn nhạo.
Tất cả đều hoàn hảo, nhưng hắn bất ngác thấy tầm thường. Lựa chọn đem nàng vào cung là đúng hay sai? Ngọc Trân hồn nhiên, ngang bướng mà hắn biết liệu có biến chất giống như hàng trăm nữ nhân khác trước tiền tài, quyền lực?
"Hoàng thượng~"
Phẩy tay cho toàn bộ cung nữ, thái giám lui, hắn không nặng không nhẹ hỏi.
"Chuyện Lan phi là thế nào?"
"Phi tần của hoàng thượng, tự dưng sinh sự đẩy ta. Hoàng thượng cũng thấy đó thôi, tay ta đỏ cả mảng lớn."
Được hắn dung túng đã quen, gia nô đi rồi, Ngọc Trân liền phụng phịu lên án. Giọng nói có chút không khống chế được, chanh chua như các bà các mẹ. Nàng nghĩ rằng vị thế của mình trong lòng hắn đã đủ vững chắc, tiểu thuyết nào cũng viết nữ chính xuyên qua và hoàng thượng cổ đại luôn nhất kiến trong tình. Việc cần làm bây giờ, là dạy dỗ lại hậu cung, cho lũ tiểu thư yếu đuối ấy biết ai mới là nữ chủ nhân. Còn trở thành hoàng hậu, chỉ là vấn đề thời gian.
"Vừa rồi thái giám truyền tin, nói nàng bị thương rất nặng, trẫm mới nổi giận trục xuất Lan phi."
Chột dạ cùng khó tin, cô ta la lên.
"Ngài là đang chất vấn ta? Hoàng thượng!! Không vì ngài, ta sao phải chịu cảnh âm thầm, ấm ức lạnh lẽo sống trong cung cấm? Hàng đêm, khi hoàng thượng sanh ca, yên giấc cùng phi tần, ta lại giường đơn gối chiếc. Hay là, ngài quên rồi? Quên ngài từng hứa hẹn gì với ta?"
"Vậy là trẫm đã để nàng chịu uỷ khuất? Là trẫm không đúng?"
"Ta...ta... Ô ô, ta... hic... ta chỉ là sợ. Nơi đây rộng lớn như vậy, ta lại tứ cố vô thân, ta sợ rồi ngài sẽ động lòng với mĩ nữ khác, sẽ rời bỏ ta. Hoàng thượng... ta chỉ có mình ngài... hoàng thượng..."
Ngọc Trân khóc lóc như mưa, nước mắt nước mũi tèm lem. Chỉ vì một cung tần nho nhỏ, hắn dám to tiếng với nàng. Nàng khác họ, nàng là người của thế kỷ XXI. Nàng sẽ là đấng cứu thế với kiến thức tương lai. Cũng duy nhất mình nàng, xứng với ngôi vị hoàng hậu.
Càng nghe càng thấy phiền, hắn vung tay áo rời đi.
Xem ra, nàng cũng không phải người hắn tìm...