"Thế nào rồi?"
Suốt đêm lăng tẩm của hoàng đế đèn đuốc sáng trưng, gần như toàn bộ thái y trong cung được triệu tập tới. Bên ngoài, nhóm binh lính cũng đang nháo hoạt một hồi, gõ cửa từng nhà danh y, treo thưởng hậu hĩnh để chiêu mộ thầy lang, hay bất kể thầy tướng số gì cũng được, miễn biết cứu người.
Gia Hân hôn mê sâu, khắp người xuất hiện những chất lỏng màu đen đặc quánh, bốc mùi. Mà cơ mặt cậu chưa từng thả lỏng vì đau đớn, mồ hôi túa ra, gân xanh ẩn ẩn.
"Trẫm hỏi lại, người của trẫm bị làm sao?"
Nhóm thái y co rúm trước cơn thịnh nộ của đế vương. Nhưng dù bắt mạch, nghiên cứu qua toàn bộ sách dược hay bao nhiêu năm hành nghề cộng lại, họ cũng không biết bệnh gì đang hoành hành.
"Thưa, có lẽ là hiện tượng bài xích. Thành phần của thuốc đúng là xuân dược phổ thông, nhưng cơ thể người bệnh bẩm sinh không chịu nổi, mới..."
"Đau đến thế này! Thực là bài xích!! Cả phủ thái y các ngươi là lũ vô dụng!! Khám lại, mau chữa khỏi cho người của trẫm, nếu không tự chuẩn bị sẵn hậu sự đi."
"Dạ dạ."
Chưa bao giờ, hắn thấy mình vô dụng như vậy. Ngai vàng để làm gì, thiên hạ trong tay vô tận đến thế nào, giờ khắc này, hắn lại chỉ có thể khoanh tay nhìn cậu chịu khổ sở. Là hắn đã chủ quan, làm loạn ngay dưới mắt hắn, triều đình phải thanh lọc càng nhanh, càng tốt.
"Gia Hân.."
"Tỉnh lại đi, trẫm sẽ không để ngươi chịu bất kì uỷ khuất nào nữa."
____
Tháng sau.
Một sớm thức dậy như ngày thường, dân chúng trong kinh đô ngẩn ngơ nhìn giấy báo hỉ đỏ thẫm khắp phố xá.
Đám đông hiếu kì chụm đầu vào bàn tán.
"Là nhà nào, vung tay lớn như vậy? Chậc, chắc là tân nương được sủng nhất thế gian quá."
"Cái ông này, mới lên kinh nên không biết. Không có tân nương nào ở đây, là tân lang!!"
"Hầy, vậy vị nương tử này tính cách đủ mạnh mẽ sảng khoái, yêu ghét rõ ràng ha? Tuy có chút hơi kinh hãi thế tục."
"Bậy nào!! Nói hoàng thượng là nương tử, muốn chết à bây?"
"Vậy... vậy..."
Lần đầu tiên trong sử sách, ghi chép một hôn lễ hoàng gia trọng vọng và linh đình đến vậy. Ngày sắc phong hoàng hậu, cũng không bằng một góc đây. Mặc kệ người đời đàm tiếu, hoàng thượng muốn nạp hoàng quân một cách công khai, theo đúng tập tục lễ nghi cưới hỏi.
"Nghe đồn vị hoàng quân này vô cùng vô cùng xinh đẹp, đẹp đến không có thực luôn! Nhưng tính tình hống hách ngang bướng, vẫn được hoàng thượng sủng ái hết mực. Cậu ta chính là tự mình đề ra yêu sách này. Tôi thực lo lắng, sợ rằng sẽ có Đát Kỷ thứ hai."
"Thật vậy sao?"
"Tôi có bà con, người cháu gái xa của họ làm cung nữ trong cung vừa mãn hạn kể lại đây thôi. Vị hoàng quân kia, cả gan xông vào giữa buổi triều phách lối, hay cầm roi đánh phi tử hoàng đế, bắt người bóp chân,... không gì là không dám làm. Trái lại hoàng thượng còn vui vẻ chịu đựng."
"Không lẽ phương diện kia của hoàng thượng có chút vặn vẹo?"
"Này, còn nghe nói..."
"Không đúng, tôi kể cho mà nghe..."
"..."
_____
Vị Đát Kỷ hoang dâm vô đạo trong miệng đời kia đang ngồi hàng ghế đầu thưởng ca múa.
Ngoại hình của cậu cực kỳ yêu nghiệt. Khuôn mặt không mang theo biểu lộ gì, lại tuấn dật kiên cường, đường nét điêu luyện sắc sảo. Chân mày hơi nhíu lại càng làm cho cậu tăng thêm vài phần uy nghi kiêu ngạo trước mọi thứ.
Dưới mày kiếm là mắt phượng hẹp dài, thanh lãnh lại sạch sẽ đến mức làm người ta nhịn không được sa vào đó.
Cậu mặc trang phục tơ tằm màu đỏ, vạt áo mở rộng, để lộ lồng ngực trắng muốt. Bởi vì vải dệt quá mỏng mà dáng người mảnh khảnh nhưng dẻo dai, săn chắc ẩn hiện, mang theo sự dụ hoặc không lời. Tư thế ngồi của cậu rất nhàn tản, một tay cầm bầu rượu, một tay nâng chén rượu. Vì uống quá nhiều nên ánh mắt hơi mơ màng. Nhưng không hề toát lên vẻ suy sút, mà càng có vẻ sắc sảo phóng đãng.
Hình như cảm thấy ngàm chán, cậu đặt chén rượu xuống, một tay gác má, cười như không cười mà nhìn đám phi tần, tuỳ tùng. Ánh mắt sắc lạnh kia làm mọi người khiếp hồn khiếp vía, cúi đầu né tránh.
Phải biết rằng vị hoàng quân này có tính tình thay đổi thất thường. Có khi không biết nói sai câu đã bị hoạ diệt thân. Cậu dám đùa giỡn quan binh triều đình, dám giữ châu bảo ưng ý làm riêng bất kể của ai, còn dám vung kiếm doạ phi tần hoàng đế sợ mất mật. Tác phong của cậu dùng một từ để miêu tả - Cuồng!
Bất kỳ nơi nào có cậu, người ngoài thở mạnh cũng sợ chứ đừng nói là ồn ào. Ngoại lệ, có lẽ chỉ duy nhất hoàng thượng.
Lúc này, ngoại trừ tiếng đàn sáo ca vũ, không có một tiếng động nào.
Gia Hân thu ánh mắt về, cảm thấy lửa giận trong lòng lúc nào cũng có thể bộc phát. Tên nam chính đáng hận kia, nhiệm vụ 1 và 2 chia rẽ tình yêu nam nữ chính, giành thiện cảm trên 80% cậu đã hoàn thành lâu, còn nhiệm vụ duy nhất là giúp hắn giải quyết vài nạn dịch, thiên tai để ngồi vững trên ngai vàng nhưng chưa tới thời gian. Rảnh rỗi, dáng người hắn lại tốt như vậy, luôn luôn kiệm vải lượn lờ trước mặt cậu, mới một hôm nổi hứng đẩy hắn xuống giường.
Không thể ngờ rằng, cự tuyệt!! Hắn cư nhiên cự tuyệt cậu!!!
Fuck! Đồ hoàng đế đểu cáng, dạo một vòng hậu cung là tinh nhẫn vong thân, nào còn hơi sức. Gia Hân vì chuyện này hậm hực không thôi. Không ngờ hôm nay mới sáng tinh mơ đã bị lôi kéo dậy mặc hỉ phục. Hắn nói, thành hôn đã, đêm động phòng hoa chúc sẽ tuỳ cậu làm bậy.
Gia Hân phun tào! Gương mặt khẳng khái thâm tình, nếu không tính phần thân dưới hắn đêm nào cũng hiên ngang dựng thẳng cạ vào người cậu. Đã hết một ngày đủ thứ lễ nghi, còn cái gì ngồi trong phòng chờ lang quân. Quả thực hoang phí thời gian, cậu mới mời nhóm phi tần của lang quân mình cùng xem ca múa giết thời gian.
_____
"Hoàng thượng!! Ngài xem, là đại nghịch bất đạo. Triều đình ta chưa bao giờ có tiền lệ mời gánh hát tới, còn... còn là trong lễ hỉ long trọng uy nghiêm. Hoàng quân đã uống tới say mèm rồi hoàng thượng."
Lão quần thần chưa nguôi hi vọng khuyên hắn nghĩ lại. Vội vã gọi hắn tới bắt tại trận hoàng quân vô phép vô tắc.
"Hoàng thượng a, mục rỗng!! Mục rỗng hết rồi!!!"
Vừa nhìn thấy tác phong càn rỡ của Gia Hân, lão não nề la lên. Liên tục nói cái gì đó có tội với thiên đế, với tổ tiên, với vương pháp...
Bảo Long nhìn người mất kiên nhẫn trong phòng, mỉm cười tán thưởng.
"Đúng là cảnh đẹp a. Hoàng quân của trẫm quả là mỹ nhân tài sắc vẹn toàn. Đôi mắt đào hoa hơi ướt át vì uống rượu, vừa đáng thương vừa đáng yêu như một con vật nhỏ. Làm trẫm hận không thể ôm trong lòng."
"Hoàng... thượng..."
Lão thần cứng họng, mỗi ngài mới thấy tiểu ác ma này là cái gì vật nhỏ. Chữ đáng thương đáng yêu căn bản cùng người này không liên quan đi.
"Ấy, ái khanh cũng thích hoàng quân của trẫm rồi phải không? Mau mau về đi, còn nhìn nữa sẽ thực sự rơi vào lưới tình với Gia Hân rồi, trẫm không thể để tình địch tồn tại đâu."
"Dạ."- sự đã không thể can, mọi người tuyệt vọng lần lượt rời đi.