Sau lễ sắc phong hoàng quân, triều đình trên dưới đã qua một tuần không thấy mặt hoàng thượng. Mọi người tỏ vẻ...
Dĩ nhiên, tân hoàng quân cũng không xuất đầu lộ diện. Hai người quấn quýt trong tẩm điện, tới bữa sai người đem đồ ăn tiến vào rồi lập tức lui ra, tắm rửa có ôn tuyền gần kề, thậm chí xử lý triều vụ, phê duyệt tấu chương cũng phá vỡ tiền lệ, toàn bộ dọn vào tẩm điện.
...
"Vậy hoàng thượng và ái quân, hai người... cái kia.. hai người làm gì trong đó lâu vậy?"
"Ở đây còn có thể làm gì?"
[ tác giả: mọi người hiểu "làm" gì cả mà 😎]
"Choang!!"- âm thanh đổ vỡ phía sau làm hai tỳ nữ đang chụm đầu tám chuyện giật mình thon thót. Phải biết đàm tiếu chuyện đế vương, nhất là qua tai vị hoàng quân nóng lạnh bất thường kia, một chữ- chết!
Quay đầu lại, thì ra là một tú nữ nho nhỏ, còn là giày rách không được sủng, nữ tỳ hất cằm đay nghiến.
"Ngọc Trân!! Cái đồ vô tích sự, cô dám làm vỡ khay trà?"
Ngọc Trân che giấu căm tức trong đáy mắt, run rẩy co người lại, cực lực cúi thấp đầu hối lỗi. Đám phi tần rảnh rỗi đem cô ra chà đạp, khinh rẻ đã chán. Bây giờ, ngay cả thái giám hay nô tỳ tầng lớp thấp nhất cũng có thể sai khiến, đánh đập cô. Sau bao trận đòn roi thừa sống thiếu chết, Ngọc Trân cũng vỡ mộng. Đây không phải là tiểu thuyết tình yêu, là thực. Đây cũng không phải thời đại của cô nữa, là cung đình phong kiến cá lớn nuốt cá bé, quyền bình đẳng con người căn bản không tồn tại.
"A!!"
Tỳ nữ một người cẩn thận chạy ra trông coi, một người túm ngược tóc cô ta lại. Khuôn mặt lấm lem đất cát và nước mắt, da vàng kệch, nhất là đôi mắt đỏ sung huyết tràn đầy hận thù làm Ngọc Trân giống một nữ quỷ, không còn chút hoạt bát, thanh tú khi xưa.
"Á à, cô là đang rủa thầm tôi đúng không? Tôi cho cô trợn mắt!! Cho cô không phục này!!"
Móng tay sắc nhọn ngoan độc cào vào mặt ả, Ngọc Trân khiếp sợ la lên. Không được, trong cung nữ tử bị huỷ dung sẽ có cái kết cục gì? Nhưng vài tốp binh lính, nô tài đi ngang qua ngược lại không giúp cô, còn hỉ hả cười khích lệ.
"Bốp!!!"
Đánh tới mỏi tay, tỳ nữ kia dừng lại. Xác thực Ngọc Trân không còn cơ hội trở mình, họ mới thẳng tay dạy dỗ. Nhớ tới lần trước vì cô ta ngu ngốc mà mình cũng chịu đòn oan, bực bội túm tóc ả dập đầu xuống đất, sau đó lấy chân đè lên mà nghiến.
"Phạt cô nhịn ăn ba ngày!! Biết khay trà đó quý thế nào không, mạng chó của cô không trả nổi đâu. Hừ, chốc nữa bẩm báo với Hương phi, tiếp tục xử cô."
"Đúng đó, cho người này ăn thật lãng phí. Bên ngoài còn đang gặp lũ lụt lớn kia. Chúng ta đi!"
Tỳ nữ khác hùa theo, nhân tiện đá vào bụng cô vài cái mới đủng đỉnh cùng nhau rời đi.
Lũ lụt lớn?
Ngọc Trân run run tay ôm mặt bê bết máu, đau như chết lặng. Cơ hội của cô tới rồi.
_____
Tẩm điện.
Bảo Long lục tìm lọ hương cao, bước tới bên long sàng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Trên đệm mềm mại tơ gấm trân quý, một thiếu niên mệt mỏi nằm đó, mái tóc dài đen nhánh tản ra hai bên gối, cánh tay trắng nõn như củ sen tuỳ tiện gác lên chăn, lưng trần dẻo dai cùng cái mông bóng loáng dưới ánh nến càng thêm hương sắc. Chân dài buông tự do, tản mạn dấu hôn xanh tím kéo dài tới địa phương kia.
Nam nhân cưng chiều nhìn thiếu niên một lúc, nhấc mông y lên, lộ ra cúc huyệt nhỏ xinh. Tiểu cúc huyệt rõ ràng vừa trải qua một tận hoan ái mãnh liệt, sưng tấy đo đỏ, lúc này đang đóng chặt.
"Hm...?"
Hắn nuốt nước bọt, đẩy tay vào cửa huyệt. Cảm giác lạnh lẽo khiến thiếu niên nhíu mày một chút, mơ màng thức dậy.
"Bảo Long..."
"Gọi phu quân."
Có ngu mới gọi. Gia Hân cáu khỉnh.
"Ngươi làm gì vậy? ... Ư... a~!"
Ngón tay mang theo hương cao bôi loạn quanh miệng huyệt, lại mò tới bên trong, ra ra vào vào mô phỏng luật động của côn thịt.
"Ngoan, giúp em bôi thuốc, không sẽ sưng lâu, trẫm rất đau lòng, tiểu Long cũng rất buồn nga~"
Vì thế, hành động bôi thuốc kéo dài cả tiếng, hơn nữa còn làm cả hai bên mất sức, mệt phờ.
"Bảo bối~ em đừng động nữa~"
Hoàng đế nhắc cũng nhắc rồi, "phạt" cũng "phạt" rồi, nhưng Gia Hân có tật xấu thích ôm dính lấy hắn, lại vô tình hữu ý ngọ ngậy. Hắn phương diện kia rất sung mãn, mà cậu cứ khơi lửa thế này. Nếu không phải thương tiếc tiểu cúc huyệt vừa mới phải bôi dược.
"Tôi nóng a. Mà người anh rất mát."
Nóng sao? Hiện giờ trời đang rét lạnh cuối đông, ban ngày còn phải mặc mấy tầng áo khoác nhung mới ấm áp. Gia Hân mặc hắn lải nhải, ăn mặc rất phong phanh, chẳng lẽ cậu không sợ lạnh?
"Vậy cùng đi sưởi nắng. Thế nào?"
"Không muốn, không muốn~"
Gia Hân thậm chí còn có chút sợ ánh sáng. Rất chói mắt a. Cậu giở trò làm nũng bám dính người hắn, biết đối phương không thể cự tuyệt được.
"Sâu lười, trẫm dùng kiệu dẫn bảo bối ra ngoài, sẽ không mệt mà."
Sủng nịnh nhéo mũi cậu. Lần này Bảo Long lại rất cương quyết. Kệ đi, cậu cũng không cần động tay hat nhấc chân gì. Gật đầu một cái rồi vùi trong chăn ngủ.
____
"Bảo bối, bảo bối! dậy thôi~"
Gia Hân nhập nhèm mở mắt, thấy một vườn đào trắng xoá tuyết. Đông rồi? Nhưng sao thân nhiệt của cậu không cảm nhận được...