"Tít tít"
Điện thoại vang lên âm báo hết pin, Gia Hân cũng không chú ý lắm, cậu đang bận nghĩ cách tiếp cận nữ chính a.
Ở đầu dây bên kia, Mạnh Phong có chút run rẩy cầm điện thoại, bấm nút gọi liên tục cho Gia Hân, chỉ nghe thấy tiếng nói máy móc vang lên:
"Số máy quý khách tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau."
Rốt cuộc đến lần gọi thứ 124, hắn không thể duy trì bình tĩnh được nữa. Chưa lần nào, cậu không nghe điện thoại của hắn, chưa lần nào cậu qua đêm bên ngoài mà không có việc, chưa tối nào cậu không chúc hắn ngủ ngon... Gân xanh trên tay và trán của hắn nổi lên, co giật.
"Aaa...
Bốp...
Choang...bốp...đùng ..."
Đầu tiên là chiếc điện thoại, sau đó hắn thấy cái gì gần mình liền ngay lập tức đập phá. Chờ hắn bình ổn lại cảm xúc đã là 30 phút sau, phòng khách đã trở thành tan hoang không chịu nổi. Tay bị thương, máu chảy ra giàn dụa, mắt cũng hằn nên từng mạch máu đỏ lừ. Hắn lấy tay ôm đầu, ngồi co ro một góc như trở lại năm 6 tuổi trước đây. Lúc này trông lão đại hắc bang chật vật không chịu nổi, cả người toát ra bi thương nồng đậm như con dã thú bị thương.
Ám ảnh trong quá khứ làm hắn vô cùng hung bạo, thất thường nhưng trước mặt cậu hắn đều cố gắng nhu hoà, nhẹ nhàng. Hắn cũng thực chán ghét con người thật khát máu của mình, sợ một ngày cậu phát hiện ra, liền sợ hắn, tránh né hắn.
Hắn chỉ có cậu, chỉ tin cậu, hắn muốn bẻ gãy đôi cánh của cậu, muốn nhốt cậu trong chiếc lồng của hắn, vĩnh viễn không để ai chiêm nghưỡng được vẻ đẹp của cậu, để cậu vĩnh viễn không thể rời xa hắn. Nhưng hắn lại không nỡ, những người muốn theo đuổi cậu hắn đều dọn dẹp hết, vậy mà bây giờ cậu nói đã có mối tình đầu, có phải cậu định rời xa hắn ?
Cô ta là ai, đã làm gì cho cậu mà trở thành tình yêu đầu của cậu, hấp dẫn được ánh mắt của cậu. Còn hắn, 18 năm qua tại sao cậu không nhìn thấy tình cảm của hắn. Hắn không cam tâm. Cô ta và Gia Hân, chỉ cần hắn còn sống thì không thể đến bên nhau được.
Sáng hôm sau khi về nhà, Gia Hân nghi hoặc nhìn đồ gia dụng trong phong khách, cùng một loại, cùng một cách bố trí nhưng tại sao lại thay mới hết a. Chẳng lẽ nam chính quá thừa tiền rồi?
"Anh cuối cùng cũng về."
Cậu nhìn Mạnh Phong, tuy có thể hắn không có thực nhưng sát cánh bên nhau, vào sinh ra tử đã 18 năm, bảo cậu làm sao không có tình cảm với hắn chứ.
"Em làm sao vậy? Sao tay lại bị thương? Còn có, cả người như gầy đi một vòng vậy."
Hắn đáng thương làm mặt uỷ khuất với cậu.
"Em không ngủ được."
Nếu đàn em trong bang nhìn thấy hắn lúc này chắc sẽ bị doạ cho ngất xỉu. Gia Hân ngay lập tức mềm lòng rồi, chỉ có trước mặt cậu hắn mới tháo bỏ lớp nguỵ trang lạnh lùng, tàn nhẫn.
"Thật xin lỗi, em muốn ăn gì không?"
"Em muốn ngủ cơ."
"Vậy mau đi ngủ đi."
Mạnh Phong sán lại gần, vô cùng tự nhiên mà ôm eo, vùi đầu vào hõm vai cậu làm nũng.
"Muốn ôm anh ngủ."
Trong lòng lại mừng rỡ, trên người cậu không hề có mùi nước hoa phụ nữ, cũng không có dấu hôn nào.
"Vậy chúng ta đi ngủ thôi, trưa dậy đi ra ngoài đổi khẩu vị ."
____
Ánh nắng ban mai qua khe cửa nhảy nhót trong phòng.
{ Ánh nắng khinh bỉ: giữa trưa rồi đó má, ban mai gì nữa.
Tác giả cãi lại: hành văn miêu tả cảnh giường chiếu đương nhiên phải lung linh, ấm áp, ngọt ngào rồi. Còn kêu nữa thì không nắng mưa gì nữa, tôi cắt hết.}
Khung cảnh tràn ngập màu nắng, tĩnh lặng và bình yên. Mạnh Phong nhìn mỹ nhân đang ngủ trong vòng tay mình, sủng nịnh chứa đầy ánh mắt. Chợt thấy cậu sắp dậy, hắn nhanh chóng từ phía sau ôm chặt cậu, giả vờ ngủ.
Gia Hân ngủ rất ngon, quả thật ngủ ở ngoài lạ giường cậu chưa được ngủ đã. Nhưng cậu phải dậy vì bụng đã sôi lên sùng sục. Vẫn như mọi khi, hắn ôm chặt lấy cậu. Nghĩ lại thấy nam chính thật đáng thương, mà hai người đều là con trai, cậu cũng lười so đo.
Cậu khẽ nhúc nhích, muốn chui ra, để hắn nằm ngủ thêm chút nữa. Nhưng hiển nhiên cậu đã coi thường sức mạnh của nam chính rồi, hắn đang ngủ mà cậu bị kẹp cứng đơ, chỉ có thể uốn éo chút. Chợt, cậu cảm nhận được có một vật nóng rực, thô to cách lớp vải mỏng đặt giữa khe mông cậu.
Không phải chứ, tinh lực của hắn cũng quá dồi dào đi, cậu mới động có vài cái thôi mà. Ngẫm lại mới thấy, theo truyện nam chính có đời sống tình dục khá phóng túng, một đêm ôm 2,3 em không thành vấn đề. Sau đó gặp nữ chính mới thủ thân như ngọc, nhưng cuối truyện nữ chính cũng rất mỏi mệt đi, tác giả toàn miêu tả 1 đêm 7 lần, rồi đủ mọi tư thế a. Mà nay do cậu phá đám, nam nữ chính còn chưa gặp mặt bao giờ, cậu cũng kè kè bên hắn suốt, làm sao hắn ôm gái lăn giường được. Càng nghĩ càng thấy mình xấu xa mà.
Nhìn người thương trong lòng, vẻ mặt thay đổi liên tục, lúc đỏ lúc đen, lúc hưng phấn lúc lại ủ rột, Mạnh Phong hắn còn rất " vô tình " ấn tiểu Phong vào mông cậu, vô tội hỏi:
"Anh làm sao vậy? Hửm."
Âm cuối hắn ngâm dài ra, rất trầm phấp dụ hoặc.