Ký Sự Quẩy Nát Ngôn Tình

Chương 50




Bão tuyết chợt tan, bầu trời cuối đông xanh vắt không áng mây. Gia Hân chật vật chạy tới phía sau một hòn núi giả, thu mình lại. Chút nắng mỏng manh bên ngoài cũng làm cậu cay mắt, cả người đều cảm thấy không khoẻ.

"Hệ thống! Ta chưa từng thấy hệ thống nào vô tâm như ngươi!! Mặc kệ ta ngốc ở thế giới này bao nhiêu lâu."

"Hệ thống bị virut xâm nhập, phải ngắt kết nối để sửa chữa."

Thanh âm nghe không ra một tia cảm xúc, lại làm cậu bình tĩnh lại. Không gian vô tận như vậy, tuy hệ thống và cậu là hợp tác dựa trên lợi ích, nhưng ngồi chung một con thuyền. Nó biết Gia Hân thực sự tồn tại, chứ không phải những vai diễn nhiệm vụ. Cậu uỷ khuất chép miệng.

"Ngươi xem ta làm sao thế này? Hay mất khống chế. Nhiều lúc ta thực sự chịu không nổi, muốn nhuốm máu tươi."

"Kí chủ bị hạ trùng cổ. Loại cổ độc này không gây đau đớn, hơn nữa chỉ lây bệnh với duy nhất một người hay tiếp xúc thân thể người bệnh, nhất là chuyện phòng the, càng kịch liệt thì càng cung cấp chất dinh dưỡng cho trùng phát triển. Mẫu trùng tiến vào cơ thể ủ bệnh rất lâu, trước đó ngoại trừ tính tình hỉ nộ bất thường, muốn làm ra đổ máu sự tình, căn bản nhìn không ra bất kì bệnh trạng gì."

"Trùng cổ?" - Gia Hân như nghe sét đánh bên tai.

"Trùng cổ giày vò không phải thể xác, là tâm. Theo bản năng bởi vì sâu độc trong cơ thể, người lây bệnh sẽ vô cùng thân cận với mẫu trùng, yêu được như si như mê, không lỡ tổn thương. Nhưng người chứa mẫu trùng không chết trước, mà nhìn người thân cận từ từ ngã xuống. Quá trình đó thống khổ mà kéo dài, người bệnh sẽ sinh ra hi vọng sống sót, sẽ liều mạng tìm đơn thuốc, nhưng đều không có tác dụng, cuối cùng chết trong cô độc tuyệt vọng."

"Ha, đủ thâm độc. Không phải ngươi từng kiểm tra cho ta một lần, không tìm thấy gì bất thường?"

"Xác thực miếng bánh và trà ở Phượng Ninh cung không có hại, nhưng khi kí chủ thay hoàng thượng kiểm độc ở Ỷ Lan cung, mới chân chính sản sinh ra mẫu trùng."

"Nhiệm vụ của ta đến đâu rồi?"

"Ngài hoàn thành rất tốt. Thưởng thuốc tăng lực X3, tẩy tuỷ dược, 300 điểm tích phân..."

"Ta muốn hỏi, khi nào thì thoát li thế giới."

Gia Hân ôm đầu gối, gục mặt xuống. Cả người co lại mỏi mệt. Cậu rất bài xích thế giới cung đấu này, tất cả đều là hư tình giả ý. Ngay cả hắn, cũng là mẫu trùng sai khiến. Nhưng trước đó không phải hắn đích thân cứu cậu từ Phượng Ninh cung sao? Thôi, cậu tự giễu, việc gì cần lừa người dối mình.

"Ngài đã xong nhiệm vụ, chờ thời cơ thích hợp sẽ thoát li."

"Nhanh nhanh chút."

Có lẽ không ai muốn nhanh chết như cậu đi. Nhưng trước đó phải cứu nam chính, không phải vì luyến tiếc, vì phần thưởng nhiệm vụ của cậu.

"..."

"Gia Hân? Bảo bối? Haizz, trẫm đã nhắc bao nhiêu lần, áo choàng phải thắt hết dây, nếu không gió sẽ lùa lạnh cóng em đấy. Về tẩm điện nào, bảo bối muốn ăn gì vào bữa tối? Nhưng trừ cua nha, món đó tính hàn, không tốt cho thân thể..."

Bảo Long nhìn mèo con hắn chạy đôn chạy đáo mới tìm thấy đang trốn sau núi giả, tâm đều nhão. Tay vừa chìa ra muốn kéo cậu dậy, vừa bắt đầu cằn nhằn. Tổng cảm thấy mình đang dỗ nàng dâu nhỏ bỏ trốn.

Gia Hân nheo mắt. Bộ dáng hắn vì cậu lo lắng, vì cậu sủng nịnh... giống như thật vậy. Không hiểu sao lòng chua chát. Chờ hắn giải được cổ độc, rồi cậu chết đi, quãng thời gian qua sẽ trở thành một đoạn kí ức phủ bụi. Hắn là hoàng thượng, sẽ không thiếu mỹ nữ vây quanh, sẽ cùng các nàng triền miên, sẽ dưỡng dục con cái, sẽ đi tiếp cuộc đời truyền kì của mình mà không cần cậu.

"Gia Hân? Ai bắt nạt bảo bối? Mau nói với trẫm!!"

Tuy ái quân chủ động ôm ấp rất sung sướng, nhưng hắn nhạy cảm thấy được cậu có tâm trạng. Gia Hân ôm ghì lấy hắn, nhanh chóng lau lau đi chút hơi nước trong hốc mắt, lắc đầu không chịu nói. Trùng cổ chết tiệt, nhất định nó đang hại cậu hành động ngu ngốc thế này.

_____

Trong cung, có một miếu thờ phụng thánh thần. Vị sư trụ trì trong miếu là người có địa vị không thấp, ôn hoà bác ái. Ông từng được thánh thượng hoàng trọng dụng đến cho phép tham gia việc triều chính. Nhưng từ khi Bảo Long - tân đế kế nhiệm, những hủ tục mê tín rườm rà đều bị cắt bỏ, ông ta bị điều xuống một góc hẻo lánh trong cung điện. Cuộc sống không sai kém, nhưng có thể cam tâm sao?

Kiếp trước, Ngọc Trân từng chứng kiến trong cung gặp một loạt sự việc kì lạ, hoàng thượng không quản triều thần can ngăn, bí mật cho quân tập kích miếu này. Trong đó âm u cùng rùng rợn, chỗ nào giống nơi thờ cúng. Binh lính còn tìm thấy vài cỗ tử thi đang thối rữa. Thì ra vị sư kia vì tìm mọi cách có được địa vị khi xưa, nghiên cứu cả mấy thứ trùng cổ, độc dược, con rối.

"Kẽo... kẹtttt.."

Cô ghê sợ mấy thứ hắc ám này. Nhưng có thể làm gì? Cô không phải hoàng hậu kiếp trước nắm giữ quyền uy trên vạn người, dưới một người mà hạ lệnh chém đầu ông ta vì những người đã chết giành lại công bằng. Kiếp này, cô còn phải cậy nhờ ông ta, giành giật cơ hội chuyển mình.

Cửa gỗ vừa mở, Ngọc Trân đã thấy vị sư mặc áo cà sa nâu đang thành kính tụng kinh niệm phật. Một lớp vỏ bọc thật tốt đẹp, không có kí ức cũ, cô không thể ngờ tới đây.

"Thí chủ, ngài không ở chỗ hoàng thượng sao?"

Ông ta tay cầm chuỗi hạt, nở nụ cười hoà ái nhưng Ngọc Trân lại thấy kì dị vặn vẹo. Cô bị người ta huỷ dung, đánh đập, bỏ đói. Sống dở chết dở mới khai thông kí ức về kiếp trước, một đường lết đến miếu thờ cầu xin giúp đỡ. Cô muốn khuôn mặt xinh đẹp, muốn một cơ hội tiếp cận hoàng thượng. Nếu cô thành công, sẽ đề bạt ông ta. Đổi lại, cô thất bại, sẽ phải kí kế ước, trở thành con rối.

"Sư thầy, có thể cho ta một cơ hội cuối? Giúp ta giết chết hoàng quân, ta trở thành hoàng hậu rồi sẽ không quên ngài! Sẽ cho ngài cẩm y ngọc thực, danh vọng tiền tài. Cầu xin ngài."

Đối phương nhưng là chỉ hứng thú với con rối. Ngọc Trân để lộ mình có kí ức kiếp trước, làm ông ta nóng lòng muốn "nghiên cứu".

"Kí chủ, ngài còn gì để trao đổi với bần đạo chăng?"

Ngọc Trân khủng khoảng. Cô không có gì. Ngay cả thân xác cũng đem ra đặt cược thua rồi. Nhớ tới mấy xác chết máu thịt mơ hồ kiếp trước, ả hét lên muốn vùng chạy khỏi chỗ này. Nhưng cửa không biết từ bao giờ đã đóng chặt. Trong miếu tối om chỉ có chút ánh nến lập loè. Chạy trốn không được, kêu cứu càng vô tác dụng.

"Ngăn ả lại."

Ông ta ra lệnh cho mấy con rối đứng chờ sẵn. Tức thì, Ngọc Trân bị đè trên mặt đất không thể cựa quậy. Kinh hãi hơn nữa, trong đám con rối ả nhìn thấy gương mặt hoàng hậu.

"Nàng!! Hoàng... hậu..?"

Ông ta khàn giọng cười.

"Hoàng hậu nào? Một con rối cũ của ta mà thôi. Dù sao sớm ở chung với nhau, làm quen một chút. Ngươi nói cho thí chủ đây biết vì sao ở chỗ này đi."

Hoàng hậu, không, một con rối hình hoàng hậu mới đúng. Mắt nó vô thần, không hề có tiêu cự. Lực trên tay lớn kinh người, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ông ta tựa như một con robot.

"Ta tới đây xin trùng cổ, đổi lại kí vào kế ước trở thành con rối. Là hắn phụ ta. Hắn dồn ta vào ma đạo. Ta sẽ làm cho hắn cùng người hắn yêu, đau khổ giày vò, chết có đôi có cặp. Đã không thuộc về ta, ta không ngại đem huỷ."

Từng câu điên cuồng oán hận, ghen tị lại bình thản nói ra. Cô ta đã trở thành con rối, không còn cảm thụ được yêu hận nữa. Chỉ đơn giản là chủ nhân ra lệnh, cô ta đem mọi chuyện trần thuật lại.

Mình cũng sắp biến thành con rối, giống như cô ta. Ngọc Trân thê lương, từ bỏ ý định vùng vẫy.

"Bần đạo đã hạ trùng cổ, muốn tên đó chết nhanh hơn một chút rất đơn giản. Kí chủ, ngài còn chờ gì mà không kí kế ước."

Ngọc Trân thẫn thờ, rồi cười rộ lên vui vẻ. Tên thái giám kia chết, cô còn chờ gì đâu. Tay ngoan ngoãn cầm lấy con dao rạch một đường, để máu tươi nhỏ xuống cuộn giấy cổ. Từ nay cô ta vẫn sống, nhưng không còn được định nghĩa là người.

___________________________________

Thế giới này hại não mà ăn chay nhiều quá hénTiếp theo ta sẽ cho các nàng ăn thịt 🤤Ăn thịt òi xong sẽ ngược, cảnh báo ngược nặng!!!Cũng đừng doạ đốt nhà ta nga 😂