Phòng tạp vụ.
"Khắc Dương!! Khắc Dương! Mau đi quét dọn hành lang tầng 9."
Người vừa đi đến cửa khựng lại, ẩn nhẫn hỏi.
"Tầng 9 dành cho khách vip, nhân viên bán thời gian như cháu hình như không được phép lại gần đi? Hơn nữa, ca làm việc của cháu vừa mới kết thúc."
Bà cô ngồi vắt vẻo trên ghế, tay cầm thức ăn nhanh, mắt dán chặt vào màn hình tivi không kiên nhẫn gắt um lên.
"Tôi bảo đi làm thì mau đi đi!! Hôm nay người tôi thấy không khoẻ. Còn không, thì nghỉ việc!"
"Được, cháu đi dọn ngay." Hắn đang cần tiền đóng học phí, làm lao công ở khách sạn Caravelle Saigon mức lương rất khá, có thế nào cũng phải nhịn. Cầm theo máy hút bụi và khăn lau, Khắc Dương bấm nút số 9 trên thang máy. Tầng cao nhất của khách sạn là lần đầu tiên hắn bước chân vào. Bài trí xa hoa, đắt đỏ - một cuộc sống hắn chưa từng dám mơ tưởng.
_____
"Bộp!!" Thình lình một cô gái va vào người hắn, nhưng không có dừng lại, vội vã ôm mặt chạy đi. Khắc Dương thấy duy nhất cánh cửa phòng 109 mở, có lẽ là cãi nhau? Quên đi, hắn vẫn nhanh rời khỏi đây, mấy vị khách trên này đụng vào liền khổ.
Nhưng là một lúc sau, cánh cửa kia lại thô lỗ mở ra. Dù đã cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, người trong phòng vẫn hướng hắn gọi phục vụ. Hết cách, hắn nhận mệnh đi vào.
"Lao công, giúp tôi khuân mấy đống hoa lá dây rợ này ra ngoài. Tôi sắp bị mùi của chúng hun chết!!"
Gia Hân thở phì phò đặt mông xuống ghế. Vừa rồi tắt đèn định đi ngủ, xui thế nào tay đè vào bó hoa hồng, bị chúng chích không khác than tổ ong. Đem đổ chúng vào thùng rác là đại ân đại đức, cậu còn muốn băm thây, hoả thiêu, khiến chúng nó vĩnh viễn không được siêu sinh 😡
"Tôi sẽ dọn ngay." - Khắc Dương không dám nhìn loạn, vội hoàn thành công việc của mình. Khi hắn dọn xong phòng khách, bước vào phòng ngủ định dọn tiếp, thì vị khách kia vội vã chạy theo. Lúc này, hắn mới thấy diện mạo của cậu.
"..."
Đàn ông cũng có thể xinh đẹp đến vậy sao? Cậu nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, phong nhã hào hoa, xen vào chút thư sinh cùng nam nhân thành thục. Thân thể toát ra một cỗ thanh xuân trong veo lại phong tình khó lí giải, thập phần hoặc nhân.
"..."
Trong gian phòng đèn tắt một nửa, chỉ có chút sắc vàng ấm áp của đèn chùm. Mờ ảo ánh sáng trải trên trên người cậu, đem da thịt tựa gốm sứ phủ thêm một tầng mật ong thượng hạng. Không cần tới gần, liền cảm nhận được hương vị nhất định thập phần ngọt ngào.
Cậu mặc độc một chiếc áo choàng tắm thuần trắng, bước chân trần dẫm lên lông xù trên thảm, nõn nà nhỏ nhắn ngón chân tại hắc sắc lông xù như ẩn như hiện. Không biết vì sao, yết hầu của hắn khô đắng. Người không tự chủ thấy khẩn trương.
"Hey! HEY!! Nghe tôi nói không đó!!"
Cánh tay trắng nõn mượt mà trước mặt hắn hua hua, rốt cuộc làm Khắc Dương hoàn hồn. Hắn vừa mới có ý nghĩ kì lạ gì trong đầu? Khắc Dương ảo não tự trách, xấu hổ ngẩng mặt lên, liền gặp cậu nhíu mi nhìn hắn.
"Rõ ràng mở cửa sổ thông gió lâu rồi, thuốc vẫn còn ư? Lao công, tốt nhất anh nên đeo khẩu trang vào."
"Vâng, vâng." - khắc Dương lao vào điên cuồng dọn dẹp. Tổng như muốn trốn tránh thứ gì.
Nhìn bóng dáng tất bật của hắn, Gia Hân thấy kể ra mình cũng hơi quá đáng. Nửa đêm nửa hôm kêu phục vụ dọn một núi rác. Cậu quan tâm hỏi.
"Người anh em, cơ thể thấy không ổn thì cứ để đấy, tôi gọi nhân viên khác."
"Không sao, tôi không sao đâu."
Nhưng cả tai của anh cũng chuyển thành màu hồng rồi có được không? Tuy rất tuyên dương tinh thần lao động của bạn trẻ này, song việc cần làm trước tiên vẫn là giải quyết tác dụng của thuốc.
"Thật sự cơ thể không thấy có gì lạ sao? Sức khoẻ trên hết, tôi cũng không để quản lý của anh hiểu lầm. Đây vốn dĩ là lỗi của tôi."
Tim đập nhanh muốn lổ tung - điều này làm sao hắn nói ra miệng được 😖
"Không không! Sắp xong rồi. Tôi không.. Ục ục ục..."
Âm thanh vô tư phát ra từ bụng hắn rốt cuộc làm cuộc hội thoại kết thúc. Khắc Dương hận không có một cái lỗ chui xuống ư ư...
"À." Một tiếng hiểu rõ, Gia Hân thấy hắn cũng làm sắp xong, lục túi áo kiếm tiền bo. Nhưng mà, cậu quá giàu có được không? Trong ví nếu không phải thẻ America Express Centurio thì là Stratus Rewards visa, Coutts World Silk,... đen đen trắng trắng, ngoài ra không có lấy một tờ bạc lẻ. Giàu quá cũng khổ cơ :V ~~~
{ Tác giả : đặt "nhẹ" mấy cái thẻ ở đây để bạn đọc phấn đấu làm giàu, sau này bao nuôi tuôi. Ahihi ☺️}
Cậu nhìn quanh căn phòng, căn bệnh tiết kiệm một lần nữa dâng trào. Chai rượu chưa khui nắp, hộp bánh vẫn còn băng keo bảo quản đầy đủ,... tốt, không lo chứa cái gì "tăng lực". Gia Hân đem mấy thứ đặt gọn vào một cái hộp, đưa ra hắn.
"Làm việc vất vả rồi, cái này đem về làm đồ ăn khuya không tệ."
Khắc Dương ngơ ngẩn nhận lấy, chôn chân trước cửa không đã đóng chặt tự bao giờ lâu thật lâu. Quà thế này, hẳn là nên tặng cho tình nhân mới đúng chứ. Tuy biết cặp đôi nhà người ta vừa cãi nhau, hộp quà đơn giản là không sài được, lòng hắn vẫn lâng lâng.
Gia Hân không hề hay biết mình vừa làm lệch lạch giới tính một thẳng nam ngây thơ mới bước vào đời. Đắp chăn, tắt đèn, ngủ!!
_____
"Khắc Dương à! Khắc Dương!!!!!"
"A? Mẹ gọi con?"
Câu chuyện đã sang một tuần sau, nhưng triệu chứng hay ngồi đờ người, tự buồn tự vui, người một nơi hồn một nẻo cùng khuôn mặt luôn trong trạng thái luộc chín của hắn vẫn chưa thuyên giảm. Hẳn là không có thuốc mê nào tác dụng lâu tới thế.
"Biết mẹ gọi con hai lẻ tư lần rồi không? Con đó, tối ngày ngơ ngẩn. Mau nói cho mẹ biết phải lòng cô nào rồi."
"Mẹ! Nào có."
Khắc Dương gãi đầu cười ngờ nghệch. Đây gọi là người ngoài cuộc rõ hơn người trong cuộc.
"Phải không? Cái hộp quà kia không biết ai tặng cho nha. Ôm suốt mấy ngày liền. Sau đó hoa thì cẩn thận ép khô, socola, rượu thì cất tủ lạnh không dám ăn. Miệng thì lúc nào cũng ngoác tới mang tai."
Hắn có sao? Khắc Dương lấy im lặng làm lớp phòng ngự cuối cùng, tay xếp nhanh từng thùng hàng lên xe kéo để chuẩn bị sáng sớm mai mẹ tới chợ bán hàng.
"Đúng rồi mẹ, hai hôm nữa con sẽ đi huyện Đông Anh, xã Cổ Loa cùng đoàn làm phim. Tuy chỉ là diễn viên đóng thế nhưng vì tính chất công việc, chắc con phải ở đấy suốt thời gian làm phim, không thể về phụ mẹ."
"Gớm, anh chỉ giỏi đánh trống lảnh. Đóng phim hay gì cũng được, nhớ kiếm cho tôi một nàng dâu."
Một bác gái phúc hậu mắng trêu hắn, tay nhéo tai hắn doạ dẫm. Kì thực, mẹ của hắn tuổi đã cao, lực tay cũng không còn đau như hồi hắn còn bé. Khắc Dương nhưng rất phối hợp la hét kêu rên. Làm bà một lúc sau lại lo lắng, hỏi hắn có đau quá không.
"Mẹ~"
Khắc Dương giả bộ ôm tai xuýt xoa.
"Mẹ làm như con già lắm rồi đó~ con mới có 20 tuổi thôi. Hơn nữa chưa có gì trong tay như con, ai thèm yêu đây."
"Không sao đâu, tình yêu là ở chân thành. Con yêu cô ấy, cô ấy yêu con. Hai người nguyện ý, đầu bạc răng long."
Tuy rằng tình duyên của bà chẳng tốt đẹp gì, nhưng bà vẫn luôn tin vào tình yêu đích thực và ủng hộ đứa con duy nhất của mình nghe theo tiếng gọi của trái tim. Đời người ngắn lắm.
"Mẹ. Lại có đôi lúc chân thành là chưa đủ."
Như hắn và cậu, vốn là hai đường kẻ song song.
__________________________________Phỏng vấn mẹ nam chính :
Tác giả : bác gái, vì sao bác chắc chắn bác sẽ có "nàng dâu" chứ?Mnc *chưa hiểu ý nghĩa sâu xa* : ...Tác giả : bác xem sống chung với mẹ chồng chưa bác?Mnc : tôi có theo dõi.Tác giả : bác thấy đấy, mẹ chồng - nàng dâu, mối quan hệ mới phức tạp và dằn vặt đến thế nào. Câu hỏi đc đặt ra là - THÊM CON DÂU VÀO NHÀ LÀM GÌ CHO KHỔ? 😤Mnc : tôi sẽ đối tốt với con dâu, hai bên nhường nhịn nhau. Sẽ không đến mức đó đâu.Tác giả : nhưng con dâu không muốn nhường nhịn thì phải làm sao?Mnc : cái này.. 🤔Tác giả : để cháu chỉ cho bác phương án vẹn cả đôi đường. Bác có muốn có một đứa con trai nữa hơm? Vui cửa vui nhà, không lo tranh chấp😘Mnc : 😶