Hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng giày cao gót vang vọng.
Bên trong căn cứ KID, Thẩm Tinh Đường vừa kết thúc cuộc trao đổi với Cục quản lý ô nhiễm Banout, đưa hành lý của mình cho Giang Tư Miểu, liên tục bận rộn giải quyết công việc ở khu vực ô nhiễm cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng có thời gian để trở về căn cứ: "Hai người kia đâu rồi?"
Giang Tư Miểu chỉ vào phòng huấn luyện cách đó không xa.
Khi Thẩm Tinh Đường đẩy cửa bước vào thì thấy Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu chụm đầu vào nhau, quang não trước mặt đang hiển thị trang web thương mại nổi tiếng của Liên Minh.
"Hai cậu đang xem cái gì đấy?"
Quý Thanh Phong còn chẳng ngẩng đầu lên: "Còn cái gì nữa, tất nhiên là đang xem vật liệu và linh kiện rồi. Lần này có tận hai Dị Năng Tinh, nếu kiểm tra ra cấp S, trước tiên phải tìm được vật liệu để tu sửa cho bà xã tui đã, cần tiêu tốn nhiều tiền lắm đó."
Lâm Nghiêu chen vào: "Đại Phong, cái này này."
Thẩm Tinh Đường đến gần và nhìn thấy giá tiền được hiện rõ to trên trang chủ: "180k một cái?"
Quý Thanh Phong: "Mua ba cái giảm 30%, í chòi, hấp dẫn quá vậy."
Mới vừa nói xong bỗng nhiên thấy ngờ ngợ, quay đầu lại vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Đường liền lập tức thay đổi nét mặt: "A, lão đại, chị đã về rồi!"
Thẩm Tinh Đường đúng là đã trở lại, phía sau cô còn có một chiếc xe đẩy chở đầy linh kiện, vẻ mặt vô cảm chỉ vào chiếc xe: "Không có cái 180k đâu, sơ cua được mấy cái 2k này thôi, dùng tạm đi."
Hai người nghe xong, mặt héo như bánh đa nhúng nước.
Thẩm Tinh Đường lại nói: "Cũng đừng mơ mộng đến Dị Năng Tinh nữa, hai viên kia đo ra cũng chỉ là cấp A biến dị thôi, không phải cấp S."
"Dị năng nuốt chửng lại chỉ cấp A!?" Quý Thanh Phong không hiểu: "Lão đại, mấy cái máy kiểm tra đó có đáng tin không vậy?"
Thẩm Tinh Đường cũng không ngờ tới, hai viên Dị Năng Tinh sau khi kiểm tra được xác nhận là có dị năng tái tạo và nuốt chửng, nhưng đều là cấp A. Dị năng tái sinh không phải là hiếm thấy trong các thực vật ô nhiễm, nhưng dị năng nuột chửng trước giờ chỉ xuất hiện ở các vật ô nhiễm cấp S, giờ kiểm tra lại cho ra kết quả cấp A, thực sự rất khó hiểu.
"Đáng tin cậy, chúng ta nói sang chuyện luyện chế vũ khí đi." Thẩm Tinh Đường đi thẳng vào vấn đề chính: "Lần trước tới căn cứ phỏng vấn, cậu thợ sửa đó đã chạm vào cơ giáp rồi bảo ngắt toàn bộ nguồn điện, các cậu đã làm theo như cậu ta nói à?"
Quý Thanh Phong: "Là em làm đó, sao thế, chị định gọi cậu ấy đến phỏng vấn tiếp à? Để em nói chị nghe, cậu thợ sửa đó giỏi phết nhá, em với Nghiêu Bảo ngồi nói chuyện với cậu ta mãi, người ta còn lên mạng tìm hiểu thông tin rồi mới đến chỗ chúng ta đấy."
"Tôi đã gọi cậu ấy đến rồi." Thẩm Tinh Đường trước khi trở lại căn cứ đã liên lạc với người đó "Vừa lúc tôi đang muốn đến phòng bảo trì, Quý Thanh Phong, cậu đi với tôi."
Thẩm Tinh Đường trong khoảng thời gian này đều bận rộn việc ở Banout, chẳng có lúc nào hở ra để xử lý chuyện ở căn cứ, hiện tại khu ô nhiễm đã được giải quyết, nên giờ cô phải tập trung để chuẩn bị cho mùa giải tiếp theo của KID.
Phòng bảo trì vẫn giống như trước khi cô rời đi, điểm khác biệt duy nhất là chiếc cơ giáp thi đấu trong phòng bảo trì đã được sửa chữa qua.
Bởi vì kỹ sư bảo trì trước đây làm rất nhiều việc khuất tất nên Thẩm Tinh Đường đã phải kiểm tra lại bảng chương trình, khoác hộp dụng cụ trên vai rồi trèo lên cơ giáp, vị trí đầu tiên cô kiểm tra chính là bộ phận cánh tay phải đã được Ứng Trầm Lâm chữa trị.
Chỉ trong hơn một giờ cùng với phạm vi sửa chữa bị hạn chế, Ứng Trầm Lâm cũng chỉ hủy đi lỗi kích hoạt cảnh báo trên cơ giáp, sau đó tạm dừng lại chương trịnh tự động rà quét để tránh đi việc mất dữ liệu. Thẩm Tinh Đường lần theo dấu vết sửa chữa của đối phương, càng xem càng là kinh ngạc, Ứng Trầm Lâm vậy mà lại sửa theo tiến độ của cô lúc trước.
Mỗi một thợ sửa đều có tiến độ và phong cách riêng của từng người, việc thay đổi người đảm nhận rất dễ gây ra sự trùng lặp trong tiến trình sửa chữa hoặc xung đột giữa các linh kiện.
Nhưng Ứng Trầm Lâm lại không như vậy, cậu ấy vẫn đi theo phong cách tu sửa của Thẩm Tinh Đường, để sau khi cô trở về, không cần thiết phải dỡ bỏ bộ phận cậu đã tạm thời sửa lại, thật là hoàn hảo không tỳ vết.
Thẩm Tinh Đường nén lại nội tâm kích động, nhìn về phía Quý Thanh Phong: "Cơ giáp của cậu đã được sửa lại đúng không, lái thử xem thế nào?"
"Em thử rồi." Quý Thanh Phong nói: "Em đã đưa số liệu cơ giáp vào khoang mô phỏng rồi bay thử, chỉ số hư hao vẫn thế, không phát hiện ra vấn đề gì...... Nhưng lại có một chút kỳ quái."
Thẩm Tinh Đường: "Kỳ quái chỗ nào?"
Quý Thanh Phong do dự nói: "Cánh tay phải nhẹ hơn so với trước kia một chút, hình như lúc sửa cậu ta có hỏi một câu."
Thẩm Tinh Đường nhíu mày: "Câu gì?"
"Hỏi em thuận tay trái à."
Quý Thanh Phong thuận tay trái, vũ khí gắn trên cơ giáp cũng đặt ở bên trái, trong khi tay phải thường được sử dụng để điều khiển vũ khí phụ trợ hoặc chống đỡ, tổn thương cũng nặng hơn so với tay trái nên tay phải sẽ ít linh hoạt hơn. Nhưng lần thao tác này, cậu ta lại thấy cánh tay phải uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Cậu ta đã sửa lại cánh tay phải cho cậu." Thẩm Tinh Đường nhìn chăm chú vào bề mặt đã được sửa qua của cơ giáp, việc sửa chữa này có liên quan đến độ nhạy của các kết nối thần kinh trong cánh tay phải...
Độ nhạy đối với cơ giáp mà nói là một trị số cố đinh, nhưng cũng không phải là không thể thay đổi được. Nhưng để tìm được độ nhạy thích hợp cực kỳ khó, nếu không chính xác sẽ gây nhầm lẫn cho cơ giáp sư, đặc biệt là vị trí phó thủ. Thông thường, các thợ bảo trì đều sẽ tìm một biên độ nhạy thích hợp để cho các cơ giáp sư thích ứng dần trước đã rồi mới cẩn thận điều chỉnh lại.
Ứng Trầm Lâm mới chỉ sửa một lần đã tăng độ nhạy cảm của cánh tay Quý Thanh Phong lên một mức độ cao hơn.
"Ứng Trầm Lâm...... Sao tôi lại chưa từng nghe qua tên này nhỉ?" Thẩm Tinh Đường trên đường trở về đã từng điều tra qua, nhưng không tìm thấy bất cứ thông tin nào về người này trong hồ sơ lưu trữ kỹ sư bảo trì của Liên Minh, điều đó chứng tỏ trước khi tới KID, cậu ta chưa từng làm việc ở bất cứ chiến đội Liên Minh nào cả, là người hoàn toàn mới.
Xuất sắc như thế...... có đúng là người mới không?
Quý Thanh Phong chẳng hiểu Thẩm Tinh Đường đang lẩm bẩm cái gì: "Chị Đường, chị không tin cậu ta à?"
Thẩm Tinh Đường ngước nhìn cơ giáp cao lớn: "Một người có năng lực tại sao lại đến KID, với trình độ như vậy chỉ cần thể hiện tài năng chút thôi, hẳn sẽ có rất nhiều chiến đội trải thảm để chào đón cậu ta."
Quý Thanh Phong vẫn chưa hiểu cho lắm: "Hiện giờ chiến đội chúng ta đã khánh kiệt rồi, tất cả thông tin về cơ giáp đều đã bị lộ ra ngoài, chiến đội nào coi trọng chúng ta thế nhỉ, còn phái một thợ sửa đến đây nằm vùng nữa hả??? Thay vì phí tiền cử người đến đây thì chi bằng sang bên DE nằm còn có ích hơn í chứ, em nguyện giúp đỡ cậu ta 1 tinh tệ ——"
Lúc này, Lâm Nghiêu hùng hục chạy vào phòng bảo trì, nhìn thấy phía dưới hai người đang nghiên cứu cơ giáp liền hét lên: "Chị Đường ơi, người tới rồi ạ!"
Trong phòng họp tạm thời đã có hai tách hồng trà ấm đang chờ sẵn.
Khi Ứng Trầm Lâm đi theo chỉ dẫn bước vào phòng họp, nhìn thấy một phụ nữ đang ngồi vị trí chủ tọa.
Vừa nhìn thấy cậu, Thẩm Tinh Đường rất nhiệt tình vươn tay ra: "Chào cậu, tôi là quản lý của KID Thẩm Tinh Đường."
Ứng Trầm Lâm nhìn vào gương mặt cô, một gương mặt vẫn còn trẻ bất đồng với Thẩm Tinh Đường trong trí nhớ của anh, trẻ trung xinh đẹp cùng một đôi mắt sắc xảo.
Thẩm Tinh Đường có ngoại hình thiên về quyến rũ, cô là một phụ nữ hiếm có trong số những thủ lĩnh của các chiến đội trong Liên Minh. Khi còn trẻ, cô ấy là chiến binh ở tuyến đầu, sau khi giải nghệ cô gia nhập đội KID do người cha quá cố để lại. Cuối cùng khi ban quản lý đội xảy ra mâu thuẫn, cô kiên quyết đòi lại quyền sở hữu KID rồi chấp nhận cái vỏ thối này.
Cô là một người phụ nữ đầy tham vọng và có trách nhiệm, khi KID không may xảy ra biến cố lớn, tất cả thành viên tham chiến của chiến đội đều bị mất tích, gần như mọi áp lực đều đổ dồn lên một mình cô ấy.
Kiếp trước khi Ứng Trầm Lâm lần đầu tiên gặp Thẩm Tinh Đường, cô đã chống đỡ tàn bại bất kham KID được mấy năm, từ suy tàn phá sản đến cố gắng duy trì, một gánh nặng quá lớn trên vai người phụ nữ.
Rất ít khi cười, hoàn toàn không giống như bây giờ.
Ứng Trầm Lâm kìm xuống cảm xúc, lễ phép vươn tay: "Chào chị, em là Ứng Trầm Lâm."
Thẩm Tinh Đường không hỏi Ứng Trầm Lâm những chuyện khác, chỉ đưa cho cậu bản hợp đồng đã được chuẩn bị trước: "Bản hợp đồng dự thảo tôi đã gửi qua cho cậu xem trước rồi, còn bản hợp đồng này là để cậu xác nhận lần cuối cùng với một số điều đã được sửa đổi."
"Căn cứ của chúng tôi vốn định tuyển dụng một học viên bảo trì để thử việc, với mức lương khởi đầu là 8000/ tháng, với năng lực của cậu, mức 8000 bên chúng tôi thật không thỏa đáng cho lắm."
Thẩm Tinh Đường nói xong thoáng do dự một lúc, sau đó thản nhiên nói tiếp: "Chắc cậu cũng biết tình hình căn cứ của chúng tôi không được tốt, nên không thể trả lương cho cậu cao hơn được nữa. Xét vào chứng chỉ thợ sửa sơ cấp của cậu, chúng tôi tính toán dựa theo giá cả thị trường, lương cơ bản 10 nghìn tinh tệ, sẽ có tiền thưởng......"
"8000 là được rồi ạ." Ứng Trầm Lâm bỗng nhiên ngắt lời.
Thẩm Tinh Đường sửng sốt, cúi đầu lật lại sơ yếu lý lịch của Ứng Trầm Lâm, cười nói: "Không chê thấp à?"
Trong sơ yếu lý lịch cũng không viết về bối cảnh thân phận...... Chẳng lẽ là một tiểu phú ông à?!
Ứng Trầm Lâm: "Số tiền này có thể dùng để mua vật liệu mà, chẳng phải căn cứ hiện tại đang thiếu tiền sao?"
Thẩm Tinh Đường: "......"
Nói thật, cô chưa từng thấy qua người làm công nào lại tiết kiệm tiền cho ông chủ như thế này cả.
Ứng Trầm Lâm nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Ngoài phòng họp, Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đứng ở cánh cửa đang mở hé.
Nghe thấy vậy, hai người trầm mặc một lát, Quý Thanh Phong nghiêm túc khẳng định: "Đây đúng là Bồ Tát sống rồi!"
Lâm Nghiêu phụ họa: "Căn cứ đang thiếu những người sẵn sàng cống hiến bất kể chuyện nhỏ nhặt như cậu ấy đấy."
Quý Thanh Phong: "Đúng vậy, nhưng tiết kiệm được 2000 tinh tệ thì làm được gì chứ?"
Lâm Nghiêu tính nhẩm: "Một năm sau thì có thể mua được linh kiện cấp B rồi."
Khi Giang Tư Miểu đi tới, nhìn thấy hai người đang thập thò trốn ở cửa thì thà thì thụt, cộng trừ nhân chia xem được bao nhiêu năm thì mua được cái linh kiện 180k kia, không thể chịu nổi liền nói: "...... Còn chưa ký hợp đồng đâu đó."
Trong phòng họp, Thẩm Tinh Đường nhìn Ứng Trầm Lâm, còn Ứng Trầm Lâm thì đang nhìn hợp đồng.
Có lẽ giữa hai người đã im lặng quá lâu, Thẩm Tinh Đường mới lên tiếng: "Mạo muội hỏi một câu, với năng lực của cậu tại sao lại đến KID vậy?"
Ứng Trầm Lâm lật đến trang cuối cùng của hợp đồng, anh biết cần phải cho Thẩm Tinh Đường một lý do hợp tình hợp lý, nên nghiêm túc đáp lại: "Chiến đội của chị làm gì có thợ sửa nào khác đâu."
Nói xong, ở phía cuối hợp đồng anh ký tên mình xuống rồi đưa cho Thẩm Tinh Đường.
Nghe được câu trả lời, Thẩm Tinh Đường không khỏi cười một cái, rồi cũng ký tên vào bản hợp đồng điện tử: "Thời gian thử việc trên hợp đồng đã viết, không vấn đề gì chứ?"
"Vâng." Ứng Trầm Lâm trả lời.
Thẩm Tinh Đường đứng dậy: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tham quan một chút."
Không gian phía dưới tòa nhà không được tính là quá rộng rãi, vì phần lớn đã được cải tạo thành khu vực dành riêng cho cơ giáp, chỉ để lại một diện tích nhỏ cho người sử dụng. Ứng Trầm Lâm đi theo Thẩm Tinh Đường đến khu vực lưu trú để cất hành lý, qua vài lối rẽ, anh nhìn thấy một khu vực được phân chia đặc biệt.
Thẩm Tinh Đường giới thiệu: "Nơi này cơ bản đã được cải tạo thành khu phòng ở, tất cả đều là phòng đơn, phòng của cậu ở đây. Trong căn cứ không có căng tin, nên các bữa ăn thường được đặt chung với nhau, nếu cậu đang ăn kiêng hãy nói cho Tư Miểu biết."
Vài phòng có dấu hiệu đang có người ở, khi đèn báo ở bên ngoài cửa đang bật sáng, ngoại trừ một phòng ở sâu hơn bên trong. Thẩm Tinh Đường đẩy cửa phòng, nói: "Cậu ở bên này nhé, chỉ cần qua hai ngã rẽ là đến được phòng bảo trì rồi."
Ứng Trầm Lâm cũng đi vào theo, căn phòng không lớn nhưng có đầy đủ những trang thiết bị cần thiết "Em cảm ơn ạ."
Sau khi tham quan xong căn cứ, Ứng Trầm Lâm quay trở lại khách sạn lấy hành lý, những thiết bị còn lại không nén được đành phải nhờ khách sạn vận chuyển.
Giang Tư Miểu lái xe đến đón anh, thuận tay sắp xếp luôn hành lý: "Còn gì nữa không?"
"Hết rồi ạ." Ứng Trầm Lâm nhìn Giang Tư Miểu "Cảm ơn anh."
Giang Tư Miểu cảm thấy người này thoạt nhìn vẫn còn trẻ, nhưng lại không có bất cứ nhiệt huyết của tuổi trẻ nào cả, mà chỉ bình đạm như mặt nước không gợn sóng.
Một lần nữa quay trở lại, thông tin của anh đã được thêm vào quyền truy cập của căn cứ.
Vừa vặn đang là buổi chiều, trên đường trở về Ứng Trầm Lâm cũng nghe Giang Tư Miểu nói một chút chuyện, KID đã rơi rụng đi không ít người, hiện tại trong căn cứ không có thợ bảo trì nào, chỉ còn lại 4 cơ giáp sư ở trong căn cứ, đó là Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu, hai người kia là Hoắc Diễm và Lộc Khê, đang ra ngoài nghỉ phép còn chưa trở về.
Còn có một người khác đã rời đội, chính là Từ Nghiêu Quân người điều khiến cơ giáp màu đỏ mà anh từng gặp ở khu vực bị ô nhiễm trước đó.
Ứng Trầm Lâm về phòng sắp xếp đồ đạc nhưng không mất quá lâu, sắp xong anh liền lập tức đến phòng bảo trì.
Phòng bảo trì tạm thời đã sáng đèn, một số robot thông minh đã bắt đầu làm việc, từ hỗn loạn, bừa bộn ban đầu đã trở nên gọn gàng, sạch sẽ. Thẩm Tinh Đường đang ở trên cơ giáp, không ngờ Ứng Trầm Lâm sẽ tới đây: "Sao cậu lại đến đây rồi? Không phải nên nghỉ ngơi một chút à?"
Hôm nay lúc ký hợp đồng, cô đã chú ý tới tay phải Ứng Trầm Lâm có điểm không được tự nhiên, vốn tưởng rằng cơ thể không khoẻ sẽ nghỉ ngơi nhiều một chút, không nghĩ lại tới đây ngay.
Ứng Trầm Lâm hỏi cần phải làm những việc gì, Thẩm Tinh Đường nói thẳng: "Còn lại hai tháng rưỡi nữa là bắt đầu mùa giải mới, mà chúng ta chỉ có hai người. Trước tiên cần phải sửa chữa ba chiếc cơ giáp thi đấu đã. Tôi sẽ phụ trách việc dọn dẹp cơ giáp, còn cậu giúp tôi đi xử lý linh kiện nhé?"
Sửa chữa cơ giáp và tiến hành làm sạch các vết thương là nhiệm vụ cơ bản. Liên quan đến việc loại bỏ những bộ phận đã hỏng và thay thế chúng bằng những bộ phận mới, công việc này khá đơn giản, cũng thích hợp để anh có thêm hiểu biết về tình trạng của ba chiếc cơ giáp.
Thẩm Tinh Đường: "Kho hàng ở cửa A3."
Ứng Trầm Lâm nhanh chóng đi tới kho hàng, nơi cất giữ tất cả nguyên vật liệu của căn cứ KID, anh mở sơ đồ cơ giáp 3D do Thẩm Tinh Đường gửi đến để có cái nhìn khái quát về những bộ phận đã bị hư hỏng. Một trong số đó là cánh tai phải cơ giáp ẩn nấp của Quý Thanh Phong, yêu cầu cần nhiều loại bộ phận chịu lực và dây thần kinh kim loại.
Lướt qua một số kệ để hàng, nhanh chóng đến nơi đặt ổ trục.
Ứng Trầm Lâm cầm một cái khớp trục gần nhất lên, đang dùng tinh thần lực để rà xét thì động tác bỗng nhiên dừng lại, anh đặt ổ trục lên máy kiểm tra bên cạnh.
[ Model A-GZ1456, độ bền 70, tỷ suất chuyển hóa chính xác 50%. ]
Tại sao độ bền và tỷ suất chuyển hóa của linh kiện cấp A lại thấp thế này??
Trông thấy kết quả như vậy, Ứng Trầm Lâm lại cầm một cái khác lên.
[ Model A-KZ2213, độ bền 60, tỷ suất chuyển hóa chính xác 49%. ]
......
Sau khi thử liên tiếp mấy cái, độ bền của đám linh kiện này đều không vượt qua 70, còn tỷ suất chuyển hóa cao nhất cũng chỉ 50%.
Ứng Trầm Lâm khẽ nhíu mày, sao linh kiện ở đây lại chẳng khác gì linh kiện cấp B anh vừa mới tiện tay mài giũa trước đó vậy nhỉ??