Kỳ Hữu Học sợ hãi, gã không dám chạy nữa. Vì nếu hắn chạy, thì dù Kỳ Nhất Bạch có chết, tiền đồ của gã cũng sẽ bị hủy theo luôn.
Kỳ Hữu Học chỉ có thể ngoan ngoãn để bị trói.
Mẹ mìn nhìn một màn Kỳ Nhất Bạch không nói hai lời có thể tùy tiện bắn tiễn giết người. Bà vô cùng sợ hãi, bà vội vàng giải thích:
"Cậu này, Bạch ca nhi đúng không, tôi không biết là cậu không tình nguyện. Đều là do Lý Tú Nga, bà ta nói là cậu bị điên rồi, không bán cậu đi thì không ai thèm lấy. Tôi thật ra cũng không quá tin lời của bà ta, nên cũng đi hỏi người dân trong thôn. Họ cũng nói cậu bị điên, nên lúc này tôi mới tới đây. Tất cả những thứ này đều không liên quan đến tôi. Người của tôi đang chờ ở cửa thôn. Bạch ca nhi, tôi tin cậu là người thông minh, sẽ không liên lụy người vô tội đi?"
Kỳ Nhất Bạch vốn là không có ý định động đến mẹ mìn, dù sao cậu còn có việc cần nhờ mẹ mìn hỗ trợ.
Kỳ Nhất Bạch cười nói với bà:
"Bà cứ nói đùa, tôi đương nhiên sẽ không liên lụy đến người vô tội. Hơn nữa tôi cũng không có làm gì sai nhỉ. Các người đều nói tôi điên rồi. Vậy nên người điên không cẩn thận làm chút việc tổn hại đến người khác, đây không phải là rất bình thường sao. Đúng rồi, bà nếu là mẹ mìn, vừa hay tôi có hai đứa cháu vô cùng béo tốt, bọn chúng là anh em song sinh. Nếu bán đi, khẳng định có rất nhiều người tranh nhau mua. Không bằng mẹ mìn theo tôi đi xem một chút?"
Kỳ Hữu Học nghe đến đây, lúc này vừa giận vừa sợ hô lớn:
"Kỳ Nhất Bạch, mày muốn làm gì!! Nếu mày dám bán hai đứa con của tao, tao sẽ liều mạng với mày!!"
Lý Tú Nga nghe đến hai đứa cháu ngoan bị đem ra rao bán, cũng phải cố nén đau đớn trên đùi, mắng to:
"Bạch ca nhi mày dám! Đồ đĩ đê tiện, mày dám động vào Đại Bảo Nhị Bảo, tao, tao sẽ giết mày!!"
Bọn họ đều giãy dụa muốn đứng lên, nhưng đáng tiếc bị dây thừng cột chặt, chỉ có thể phẫn nộ hét to trong tuyệt vọng.
Nhưng Kỳ Nhất Bạch chẳng thèm cho bọn họ một ánh mắt.
Xoa xoa cung nỏ trên tay, giống như tùy ý hỏi mẹ mìn:
"Nếu bà đồng ý, tôi liền dẫn bà đi. Hoặc không thì bà mang bốn người này bán đi, cho bà chọn."
Mẹ mìn nhìn cái cung nỏ kia, lại nhìn một nhà Lý Tú Nga, gật đầu nói:
"Được, đi xem cặp song sinh kia xem thế nào rồi tôi lại ra giá."
Kỳ Nhất Bạch nở nụ cười sung sướng, mẹ mìn vẫn là rất thức thời mà.
Kỳ Nhất Bạch dẫn mẹ mìn đến ngôi nhà gạch ngói xanh kia.
Để lại Lý Tú Nga và Kỳ Hữu Học đang tuyệt vọng:
"Không được, anh hai à, van xin anh, đừng bán con trai của em. Anh hai! Kỳ Nhất Bạch! Mày mà dám bán cháu mày, mày sẽ bị trời tru đất diệt!!"
"Bạch ca nhi! Quỷ đòi ăn! Đứng lại! Mày đứng lại cho tao. Có ai không? Bạch ca nhi kia, con quỷ đòi ăn kia là đồ vô lương tâm, nó muốn mang cháu trai nó đi bán a!!"
Mà xung quanh đó ngoại trừ tiếng kêu rên của bọn họ, hoàn toàn yên tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ ai xuất hiện.
Rất nhanh, Kỳ Nhất Bạch một cước đạp cửa nhà Kỳ Hữu Học. Trong sân, hai đứa trẻ đang ngồi chơi đá dế trong sân, Thu Nguyệt đang ngồi thêu hoa bên cạnh.
Nhìn thấy mẹ mìn cùng Kỳ Nhất Bạch xông tới, cô ta biến sắc kinh hãi:
"Bạch ca nhi, anh muốn làm gì. Các người muốn làm gì?"
Kỳ Nhất Bạch đóng cửa lại, nói với mẹ mìn:
"Bà xem đi, chính là hai đứa chúng nó, nuôi đến rắn chắc đi."
Đều mập như heo vậy.
Đại Bảo cùng Nhị Bảo nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch, liền hô to:
"Quỷ đòi ăn lại tới nữa rồi. Mẹ, mau đuổi quỷ đòi ăn đi đi, nó lại muốn cướp đùi gà của chúng ta kìa!"
Mẹ mìn nhìn hai đứa nhỏ mập mạp, chỉ có nhà giàu mới nuôi ra được kiểu như vậy. Hơn nữa nhìn nhà gạch ngói xanh này, vừa nhìn liền thấy ít nhất phải bỏ ra năm mươi lượng mới có thể xây được. Có thể nhìn ra được, nhà Lý Tú Nga cũng thật sự có tiền. Rồi bà quay sang nhìn Kỳ Nhất Bạch gầy yếu, da dẻ xanh xao vàng vọt, gió thổi là bay, cùng với ngồi nhà rách nát kia.
Bà liền hiểu rất nhanh.
Chẳng trách cậu ta không nói lời nào liền dám động thủ với người thân. Mẹ mìn không khỏi nhớ tới hoàn cảnh của bà lúc còn trẻ. Cũng là bởi vì trong nhà nghèo quá nên bị bán. Khi đó trong lòng bà chỉ có tràn ngập nỗi hận với người nhà. Nhưng những năm sau này làm mẹ mìn bà mới biết, có càng nhiều người so với bà còn thảm hại hơn.
Mẹ mìn gật đầu nói:
"Hai đứa trẻ này tuổi không lớn lắm, hơn nữa nuôi rất tốt. Mỗi đứa tôi trả bốn lượng bạc."
Thu Nguyệt vừa kịp phản ứng lại, không thể nào tin nổi hỏi:
"Các người muốn mua bán Đại Bảo Nhị Bảo? Bạch ca nhi, anh dám làm như vậy? Anh táng tận lương tâm như vậy sao? Chúng nó là cháu của anh đấy."
Kỳ Nhất Bạch không thèm quan tâm Thu Nguyệt, mỗi tay nhấc một đứa đưa cho mẹ mìn, nói:
"Đồng ý."
Thu Nguyệt đâu thể ngồi im được nữa, vội vàng đứng lên muốn cướp lại hai đứa con. Nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là con gái nhà đọc sách, từ nhỏ chỉ học chữ, là con gái nhà có gia giáo, quy củ, nào biết nói những lời tục tĩu, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại nói Kỳ Nhất Bạch táng tận lương tâm, sẽ gặp báo ứng.
Kỳ Nhất Bạch trực tiếp ngăn không cho Thu Nguyệt tới gần con. Hai đứa trẻ cũng biết mình bị bán nên gào khóc thảm thiết. Thu Nguyệt gấp gáp hướng phòng Kỳ Hoa Kiều hô lớn:
"Hoa Kiều, em mau ra đây, mau cứu cháu trai em nhanh lên. Mau khuyên Bạch ca nhi, anh ta làm sao có thể làm ra hành động hung ác như vậy, anh ta không sợ bị ông trời đánh chết à."
Nhưng mà, rõ ràng Kỳ Hoa Kiều có ở trong phòng, mà căn phòng kia lại một chút động tĩnh đều không có, như kiểu không có ai trong đó vậy.
Đáy lòng Thu Nguyệt chìm xuống. Thời điểm được gả đến đây, cô ta liền biết toàn bộ Kỳ gia, ngoại trừ chồng cô ta, những người khác một chút lương tâm đều không có. Giờ khắc này tự mình cảm nhận được, trong lòng cô ta lạnh buốt, cực hận người nhà họ Kỳ, mà hận nhất chính là Kỳ Nhất Bạch:
"Kỳ Nhất Bạch, anh tại sao có thể ác như vậy. Mau đem con trả lại cho tôi, có ngày anh sẽ bị gặp báo ứng, anh nhất định sẽ không được chết tử tế đâu!"
Kỳ Nhất Bạch thiếu chút nữa bật cười:
"Thu Nguyệt, cô nói lời này thật là đúng nha. Trên đời thật sự có báo ứng, đây không phải là báo ứng của mấy người đến rồi sao. Lý Tú Nga những năm này hành hạ tôi, đem tay tôi đánh gãy. Đến bây giờ vẫn không thể bê vác được đồ nặng. Mùa đông đến đều buốt đến tận xương. Báo ứng đến rồi, chẳng mấy chốc chân của Lý Tú Nga sẽ được hưởng thụ cuộc sống như tay của tôi thôi. Khi mùa đông đến, bà ta sẽ được hưởng cảm giác đau đớn, không ngừng kêu rên. Còn có các người, dùng tiền của mẹ tôi để xây phòng, Kỳ Hữu Học dùng tiền của mẹ tôi để cưới cô. Bây giờ còn định bán tôi đi, đấy, báo ứng lại đến rồi, con trai của mấy người bây giờ cũng được đem đi bán. Tất cả những điều này đều được gọi là báo ứng đó!"
Thu Nguyệt chột dạ, bởi vì chính cô ta là người đưa ra ý tưởng. Đầu tiên tung tin đồn là Kỳ Nhất Bạch bị điên, sau đó sẽ thuận nước đẩy thuyền mời mẹ mìn đến bán anh ta đi. Như vậy không có ai có thể nói Kỳ gia làm việc ác. Dù sao một người điên, bán hay không, cũng sẽ chẳng có ai nói gì. Thậm chí trong tâm họ sẽ cảm thấy người điên rồi thì bán đi càng tốt hơn, để lại lại gây tai họa cho người dân trong thôn.
Kỳ Nhất Bạch không có tư tưởng không đánh phụ nữ. Ở trại trẻ mồ côi, lúc mấy đứa con gái cướp đồ ăn so với mấy thằng con trai còn hung hãn hơn. Cậu nhớ tới khi còn bé, có lần cậu còn suýt bị đâm cho mù mắt.
Kỳ Nhất Bạch mạnh mẽ đẩy Thu Nguyệt ra, tiện tay trói cô ta lại.
Thu Nguyệt kêu thật to, Kỳ Nhất Bạch mặc kệ kéo hai đứa nhỏ đang khóc nháo cùng mẹ mìn đi ra khỏi cửa.
Kỳ Nhất Bạch đóng cửa lại.
Ngoài cửa có mấy thôn dân nghe tiếng thì đi tới, nhưng khi nhìn thấy cung nỏ trong tay Kỳ Nhất Bạch, bọn họ đều tránh ra thật xa.
Kỳ Nhất Bạch cười lạnh đưa mẹ mìn đến cửa thôn.
Dọc theo đường đi, mẹ mìn sắc mặt có chút phức tạp hỏi:
"Ngôi nhà ngói xanh kia thực sự là dùng tiền của mẹ cậu để xây?"
Cuộc sống hiện tại của Kỳ Nhất Bạch có thể sánh ngang với ăn mày. Hơn nữa, nhìn đôi tay thô ráp của cậu đâu có giống song nhi, nhìn giống mấy gã đàn ông làm việc vất vả hơn. Chỉ có gương mặt kia, tuy rằng chẳng có tí thịt nào, nhưng khuôn mặt tuấn tú, da dẻ nhẵn nhụi.
Mẹ mìn từ trong lời nói của Kỳ Nhất Bạch mới biết, hóa ra cuộc sống của Kỳ Nhất Bạch so với bà tưởng tượng còn thảm hại hơn. Hơn nữa bà càng nhìn càng nhận ra, Kỳ Nhất Bạch đâu có điên, cậu ta còn bình thường hơn so với những người bình thường khác. Nhất định là bọn Lý Tú Nga tung tin đồn để được danh chính ngôn thuận bán Kỳ Nhất Bạch. Ngẫm lại hoàn cảnh của Kỳ Nhất Bạch, làm người khác không khỏi xót thương cho cậu.
Kỳ Nhất Bạch không trả lời, đưa người đến cửa thôn. Quả nhiên thấy ngay hai gã đàn ông đang đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa. Kỳ Nhất Bạch nghiêm túc nhờ vả mẹ mìn:
"Mẹ mìn, tôi muốn làm phiền bà chút chuyện. Tiền thì tôi không muốn lấy, nhưng bà cũng đừng bán chúng nó, hãy chờ cả nhà Lý Tú Nga đưa tiền chuộc người. Dù sao hai đứa trẻ con là vô tội. Còn bà muốn ra giá thế nào thì tùy bà, tôi nghĩ họ đem nhà đi bán cũng có thể kiếm được 150 lượng. Mẹ mìn, nếu bà đồng ý, tôi liền để bà mang hai đứa nhỏ đi."