Lý Tú Nga suýt bị Kỳ Nhất Bạch làm cho tức chết. Bà ta thực sự không đấu lại được Kỳ Nhất Bạch. Mặt bà ta đen như đáy nồi:
"Bạch ca nhi, coi như là tao sợ mày rồi có được không. Mày nói xem, rốt cuộc là mày muốn gì?"
Kỳ Nhất Bạch căn bản không thèm để ý Kỳ Hoa Kiều hay Kỳ Hữu Tài ngủ như lợn. Cậu đang cảm thấy chơi đùa, chọc tức Lý Tú Nga còn thú vị hơn nhiều.
Cậu ngoài cười nhưng trong không cười nói với Lý Tú Nga:
"Đây cũng là điều tôi đang muốn hỏi bà đấy. Bà đã hủy hoại hết danh tiếng của tôi ở trong thôn này rồi. Tự nhiên tôi cảm thấy chẳng còn thiết tha sống nữa, không bằng giết bà trước để giải nỗi oán hận này. Đến lúc bước xuống âm phủ, mẹ tôi cũng không trách tôi khờ dại, bị mấy người chèn ép hai mươi ba năm cũng không biết đường mà phản kháng. Danh tiếng của tôi nếu càng ngày càng tệ, vậy tôi cũng càng không muốn sống nữa. Mà không sống được thì đương nhiên tôi phải kéo bà đi theo cùng tôi rồi. Lý Tú Nga, bà nghĩ thử xem tôi nên chọn thời điểm nào để lấy mạng chó của bà là tốt nhất đây?"
Chó, mạng chó?
Kỳ Nhất Bạch nói mạng của bà ta là mạng chó?
Nếu là ngày xưa, Lý Tú Nga đã lao lên xé rách cái mồm mất dạy của Kỳ Nhất Bạch rồi.
Nhưng ở thời điểm này, Kỳ Nhất Bạch lúc nào cũng có thể giơ cung lên bắn bà ta, bà ta nào dám manh động với cậu.
Thu Nguyệt cũng sợ Kỳ Nhất Bạch đột nhiên phát rồ rồi giết người, cô ta vội hỏi:
"Anh, anh cả. Nếu sau này, mẹ không bao giờ làm hủy hoại danh tiếng của anh nữa. Không đúng, em và mẹ ở trong thôn sẽ nói thật tốt về anh. Cả nhà sẽ nói trước kia chỉ là hiểu lầm thôi. Anh tuyệt đối đừng suy nghĩ tiêu cực nữa. Mẹ, mẹ mau nói gì đi!"
Thu Nguyệt lo lắng thúc giục Lý Tú Nga.
Lý Tú Nga cũng nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu nói:
"Tao, tao giúp mày làm sáng tỏ còn không được sao?!"
Kỳ Nhất Bạch cũng không thèm vui mừng, ngược lại còn lườm nguýt bọn họ một cái:
"Tôi nghĩ vậy chưa đủ đâu. Có khi tôi vừa quay lưng đi, mấy người lại tung tin đồn nhảm thì tôi phải làm sao bây giờ? Các người không phải chưa lật lọng như vậy bao giờ. Ngày trước thì tỉ tê mượn tiền cưới của mẹ tôi để xây nhà. Kết quả thì sao, xây nhà xong liền không nhận nợ nữa. Các người nghĩ tôi còn ngây thơ như vậy để cho các người lừa tôi tiếp sao."
Trong lòng Lý Tú Nga không ngừng chửi bới Kỳ Nhất Bạch, trên mặt lại tỏ ra tủi thân hỏi:
"Vậy mày muốn thế nào!"
Kỳ Nhất Bạch bày dáng vẻ suy tư:
"Vì không để cho mấy người lại có cơ hội đi bôi nhọ danh dự của tôi, tôi quyết định ngồi xem mấy người có chuộc Đại Bảo Nhị Bảo về không. Dù sao bọn chúng là do tôi bán đi, nếu Đại Bảo Nhị Bảo không về được, mấy người sẽ có lý do để đi rao lời đồn đãi. Em dâu à, em thấy như vậy có đúng không?"
Thu Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch. Trước kia, cô ta rất hận Kỳ Nhất Bạch vì đã bán hai đứa con của cô ta. Mà lúc này Kỳ Nhất Bạch lại đang giúp cô ta!
Nếu không chuộc con về, cô ta biết Lý Tú Nga sẽ nhân cơ hội này lấy vợ bé cho Kỳ Hữu Học với lý do cô ta không thể mang thai. Vậy thì đời này cô ta sẽ không còn chỗ đứng nào ở nhà họ Kỳ này nữa.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì lúc trước đã bày mưu cho Lý Tú Nga đem bán Kỳ Nhất Bạch.
Thu Nguyệt đang muốn gật đầu thì Lý Tú Nga lên giọng:
"Mày sẽ trả tiền à? Mày đem Đại Bảo Nhị Bảo bán đi, vậy mày phải là người bỏ 150 lượng bạc ra để chuộc chúng nó!"
Thu Nguyệt lo lắng, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch. Cô ta hiện tại không biết nên dựa vào ai nữa. Giờ cô ta đã hiểu vì sao Lý Tú Nga giục Kỳ Hữu Học đến học viện. Chính là để cho cô ta không có người mà cầu cứu. Lúc này, Kỳ Nhất Bạch chính là cái phao cứu mạng cuối cùng của cô ta.
Kỳ Nhất Bạch cười lạnh:
"Tôi cũng không hi vọng bà sẽ đưa tiền."
Kỳ Nhất Bạch nói vậy, không chỉ Thu Nguyệt, ngay cả Lý Tú Nga cũng kinh ngạc đến ngây người.
Chuyện gì vậy, Kỳ Nhất Bạch đột nhiên đổi tính?
Kinh hỉ tới quá đột nhiên, bọn họ còn chưa kịp cao hứng, Kỳ Nhất Bạch liền nhẹ nhàng nói ra:
"Ngược lại căn nhà này, còn có mười mấy mảnh ruộng đều là dùng tiền cưới của mẹ tôi để mua. Tôi sẽ làm chủ tự quyết định đem khế ước mua bán nhà để đi chuộc Đại Bảo Nhị Bảo. Dù sao tôi cũng là bác của chúng nó, nghĩ kĩ lại tôi cũng có chút hổ thẹn khi bán chúng nó đi."
Kỳ Nhất Bạch nói vậy nhưng trên mặt chẳng có chút nào hổ thẹn hết.
Lý Tú Nga thấy Kỳ Nhất Bạch muốn bán nhà cùng đất ruộng liền nhảy dựng lên:
"Không được, tao nhất định không để mày bán nhà với đất của tao."
Kỳ Nhất Bạch lạnh lùng nhìn về phía Lý Tú Nga, thay đổi ngữ khí:
"Lý Tú Nga, bà tốt nhất nên tự hiểu rõ, tôi không phải đang hỏi ý kiến của bà. Có bán hay không, không phải do bà quyết định!"
Kỳ Nhất Bạch đột nhiên tiến đến, đứng thẳng nhìn từ trên cao xuống Lý Tú Nga.
Lý Tú Nga không dám nhảy dựng nữa, bà ta lúc này chỉ cảm nhận được không khí ngột ngạt xung quanh Kỳ Nhất Bạch.
Bà ta lúc này phải thừa nhận, Kỳ Nhất Bạch không còn là đứa con riêng để tùy ý bà ta ức hiếp nữa rồi!
Với áp lực mà Kỳ Nhất Bạch mang tới, bà ta hoàn toàn mất hết sức chiến đấu. Bà ta không dám thốt lên một lời nào nữa.
Kỳ Nhất Bạch cười lạnh một tiếng, nói với Thu Nguyệt:
"Thu Nguyệt, cô không phải luôn mồm nói muốn chuộc Đại Bảo Nhị Bảo sao. Bây giờ tôi cho cô lựa chọn, tới phòng của Lý Tú Nga lấy khế đất rồi mang lên trấn trên gặp mẹ mìn, chuộc lại 2 đứa trẻ. Đương nhiên, cô có thể chọn cách không làm như vậy. Nhưng lúc đó cô nên nhớ rõ, chính cô là người từ bỏ hai đứa chúng nó. Không liên quan gì tới tôi hết."
Thu Nguyệt cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu như là bình thường, cô ta không bao giờ dám tùy tiện vào phòng Lý Tú Nga. Hơn nữa còn muốn lấy khế ước mua bán nhà? Lý Tú Nga sẽ đánh chết cô ta.
Nhưng nếu không làm, không chỉ con cô ta không về được, mà ngay cả địa vị vợ của tú tài, cô ta cũng không giữ được.
Lý Tú Nga không hề nghĩ tới Kỳ Nhất Bạch sẽ có ý tưởng như vậy. Bà ta lập tức trừng mắt với Thu Nguyệt, tức giận uy hiếp:
"Cô dám! Cô mà dám động vào khế ước mua bán nhà, tôi nhất định sẽ kêu Kỳ Hữu Học li hôn với cô!"
Kỳ thực Thu Nguyệt không dám đối nghịch cùng với Lý Tú Nga. Nhưng mà, giờ phút này, cô ta liếc về phía Kỳ Nhất Bạch đang nhìn cô ta với ánh mắt trào phúng, ánh mắt cười mà như không cười. Cô ta lại nghĩ đến hai đứa con trai của mình chưa được chuộc về. Tình thế này, cô ta li hôn hay không li hôn thì có gì khác nhau chứ. Cô ta gật đầu nói:
"Tôi thực sự muốn chuộc Đại Bảo và Nhị Bảo!"
Nói xong, cô ta ngay lập tức vọt vào phòng Lý Tú Nga. Cô ta biết Lý Tú Nga luôn để đồ quan trọng ở ngăn bên phải trong tủ đầu giường!
Lý Tú Nga thấy Thu Nguyệt thật sự dám đi lấy bảo bối của mình, lập tức hô to:
"Hoa Kiều, Hữu Tài, mau ngăn con đàn bà trộm cướp kia lại. Cô ta đang muốn đem khế ước của nhà chúng ta mang đi bán đây này!!"
Lý Tú Nga hận không thể tự mình đứng lên, nhưng chân bà ta đang bị thương. Cái gậy trước đây bà ta dùng đã bị rơi ở sân nhà Kỳ Nhất Bạch. Kỳ Phú Quý đang giúp bà ta đến nhà Triệu Tam Hộ làm một cái gậy mới. Bà ta căn bản là không có ai giúp đỡ.
Kỳ Hoa Kiều nghe thấy vậy rồi nhưng lại không chịu đi ra. Còn Kỳ Hữu Tài thì luôn mồm mắng:
"Kỳ Hoa Kiều, mau đi ra ngăn chị dâu lại!"
Nhưng mà, chờ Thu Nguyệt ôm một cái hộp có khóa lao ra, Kỳ Hoa Kiều mới chậm rãi đi tới cửa.
Làm gì có chuyện Thu Nguyệt để cho Kỳ Hoa Kiều có cơ hội ngăn cô ta lại. Cô ta ôm hộp gỗ nhỏ ngay lập tức chạy ra khỏi nhà họ Kỳ.
Lý Tú Nga không quan tâm đến vết thương ở chân nữa, vừa đứng dậy vừa la to:
"Quay lại, mau quay lại cho tao. Con đĩ ti tiện kia, mày quay lại... A!"
Lý Tú Nga nhảy lò cò muốn đuổi theo, mới nhảy được hai bước, bà ta liền mất thăng bằng ngã xuống đất.
Kỳ Hoa Kiều lúc này mới vội vã chạy đến đỡ bà ta:
"Mẹ, người không sao chứ?"
Lý Tú Nga chật vật, một bên đẩy Kỳ Hoa Kiều một bên thúc giục:
"Con còn không mau chạy đi đoạt lại đồ từ con đĩ ti tiện kia! Nó muốn lật trời rồi, nó dám lấy khế ước mua bán nhà đất. Ở trong hộp đó còn có tiền của mẹ nữa!!"
Lý Tú Nga thật hận không thể bò để đuổi theo Thu Nguyệt.
Kỳ Hoa Kiều vừa nghe còn có tiền ở trong hộp. Nghĩ đến mẹ còn hứa cho cô ta tiền để mua đồ cưới, đều ở trong đó hết. Cô ta lập tức trở nên tích cực:
"Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ lấy lại đồ từ cô ta!"
Kỳ Hoa Kiều cũng không thèm đỡ Lý Tú Nga nữa. Cô ta bật dậy muốn đuổi thay. Nhưng ngay lập tức có một chiếc cung nỏ xuất hiện trước mặt cô ta.
Nhìn thấy cung nỏ Kỳ Hoa Kiều liền sợ hãi:
"A! Anh cả, anh, anh muốn làm gì?"
Kỳ Nhất Bạch lạnh lùng nhìn cả nhà này với ánh mắt chế giễu. Mỗi một người trong nhà này đều vì lợi ích của bản thân. Từ trong ký ức của nguyên chủ cậu đã sớm nhận ra rồi. Cậu lạnh lùng nói với Kỳ Hoa Kiều:
"Chân nào của cô dám bước ra khỏi ngôi nhà này, tôi liền phế luôn cái chân đó."
Kỳ Hữu Tài vừa nhảy tới cửa, nghe vậy liền rụt chân lại. Ở trong phòng cái gì cũng chưa nghe thấy.
Kỳ Hoa Kiều nghĩ, đến cả mẹ mà Kỳ Nhất Bạch còn đả thương được, vậy thì chắc chắn là anh ta không phải dọa suông. Cô ta liền chôn chân xuống đất, tiến không được, mà lùi cũng không xong:
"Mẹ, anh cả thật sự muốn lấy cái chân của con..."
Lý Tú Nga tức giận đến mức cả thế giới trước mắt chuyển thành màu đen. Bà ta dữ tợn nói với Kỳ Nhất Bạch:
"Quỷ đòi ăn, mày đúng là đồ không còn lương tâm. Mày sẽ không được chết tử tế đâu. Mày nhất định sẽ không được chết tử tế!!"
Giờ phút này, bà ta vô cùng tuyệt vọng. Kỳ Phú Quý thì chưa trở về, Kỳ Hoa Kiều không đánh lại Kỳ Nhất Bạch. Khế ước mua bán nhà của bà ta, đất đai của bà ta, tiền của bà ta, không còn gì nữa cả, toàn bộ đều mất hết rồi!
Bà ta hận không thể xé xác Kỳ Nhất Bạch thành từng mảnh!
Kỳ Nhất Bạch làm sao không nhìn ra ý muốn ăn tươi nuốt sống cậu của Lý Tú Nga. Nhưng mà cái cậu muốn chính là như vậy. Nếu không tàn nhẫn với Lý Tú Nga, bà ta vĩnh viễn sẽ không nhớ được cậu đã dạy bảo bà ta cái gì đâu.
Kỳ Nhất Bạch nghe Lý Tú Nga mắng, không những không giận mà còn cười nói:
"Lý Tú Nga, có phải là trí nhớ của bà không quá tốt không. Những gì tôi đang làm cũng chưa bằng một phần mười những gì bà đã làm cho tôi đâu. Nếu nói không chết tử tế được, thì phải nói đến bà trước chứ. Trước đây, tôi còn nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, lấy chồng, nên tôi nhịn. Nhưng bà càng ngày càng quá đáng rồi. Tôi đã bị hủy hôn rồi, bà lại còn muốn hại tôi phải chết. Bà nên biết, tôi đã muốn giết bà lâu lắm rồi."
Kỳ Nhất Bạch đang nói thay cho nguyên chủ. Lúc trước khi nguyên chủ biết mình phải gả cho lão già giết vợ, cậu ta cũng đã quyết định phải cùng Lý Tú Nga và Kỳ Phú Quý đồng quy vu tận rồi.
Lý Tú Nga cảm nhận được hận ý thấu xương trong mắt Kỳ Nhất Bạch, lập tức những lời muốn nói đều bị nghẹn ở cuống họng. Bà ta mắng không ra mà nuốt cũng không trôi.
Lúc này Kỳ Hoa Kiều cũng càng ngày càng sợ Kỳ Nhất Bạch. Cô ta luôn cảm thấy anh ta thực sự điên rồi.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong sân nhà họ Kỳ vô cùng quỷ dị.
"Bạch ca nhi, mấy người đang làm gì thế?"
Lúc này, ở cửa đột nhiên truyền đến giọng nói nghi vấn.
Ba người bọn họ quay đầu lại thì thấy Kỳ Phú Quý đang cầm trong tay một cái gậy.
Lý Tú Nga cùng Kỳ Hoa Kiều nhìn thấy Kỳ Phú Quý trở về, dường như thấy được vị cứu tinh:
"Lão già, mau đuổi theo Thu Nguyệt, con đĩ ti tiện kia. Nó mang khế ước mua bán nhà đất của chúng ta đi rồi!"
"Cha, anh cả điên thật rồi. Anh ta nói muốn giết mẹ đây này!!"
Hai mẹ con Lý Tú Nga trăm miệng một lời hô to. Kỳ Phú Quý bị hai mẹ con làm cho bối rối.
Con dâu thứ hai cướp khế ước mua bán nhà đất á?
Con cả muốn giết mẹ mình á?!
Kỳ Phú Quý nghe quá nhiều tin tức, chân tay liền luống cuống, hoàn toàn không nghĩ ra được gì. Ông ta trước tiên phải làm gì bây giờ?
Cứu vợ mình, hay là đi tìm con dâu?
Kỳ Nhất Bạch như là nhìn thấu suy nghĩ của Kỳ Phú Quý, nói thẳng:
"Ông tới thật đúng lúc, Kỳ Phú Quý. Ông tuy là cha của tôi, nhưng từ trước tới nay, ông trơ mắt nhìn Lý Tú Nga ức hiếp tôi, vấy bẩn danh tiếng của tôi. Thậm chí còn muốn cho tôi đi chịu chết. Như vậy, cha à, Kỳ Nhất Bạch tôi đây không cần một người cha như vậy. Tôi tới đây để báo cho ông biết, tôi muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông."
Những lời này của Kỳ Nhất Bạch như sấm sét giữa trời quang, làm cho tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ.
Ngay cả Kỳ Hữu Tài cũng vội vã nhảy ra cửa, không dám tin nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch.